Tiếng của Nghiêm Luân vang lên nghe mà não lòng xót ruột. Đáng tiếc Diệu
vương cao quý của chúng ta vẫn nhàn nhã mà ngồi ăn trái cây, chẳng tỏ vẻ gì là đau lòng. Nhìn Nghiêm Luân 'nước mắt như mưa' cầm bảng kế hoạch
mà cô đưa, Nghiêm Thần càng thêm giữ vững quyết tâm của mình.
”Tỷ!!!”
”Luân nhi, hình tượng, hình tượng.”
”Giờ này mà còn hình tượng cái nỗi gì.” Nghiêm Luân khóc thét.
Nàng nhìn thấy cái gì đây?
Phụ đạo khí chất.
Phụ đạo phẩm chất.
Phụ đạo năng lực.
Phụ đạo võ thuật.
Phụ đạo kiếm thuật.
Phụ đạo thẩm mỹ.
Phụ đạo binh pháp.
Phụ đạo...
Nhị tỷ đây là chê chương trình học dành cho thái nữ của nàng còn quá ít sao?
”Muội không làm thái nữ nữa.”
Động tác đưa trái cây vào miệng dừng đột ngột, Nghiêm Thần sửng sờ nhìn
Nghiêm Luân. Con bé hiện tại đang rất nghiêm túc mà nhìn cô, ánh mắt
kiên định rạng ngời. Nghiêm Luân có sáu phần giống như cô cho nên giờ
này Nghiêm Thần có cảm giác như đang nhìn thấy chính mình trên người cô
em gái nhỏ. Nhẹ đặt miếng cam vào lại đĩa, Nghiêm Thần cười dịu dàng.
Rời khỏi ghế đi đến bên cạnh Nghiêm Luân, Nghiêm Thần lắc đầu xoa xoa mái
tóc của cô bé. Thấy vậy, Nghiêm Luân một lần nữa lặp lại câu nói.
”Muội không làm thái nữ nữa.”
”Được, không làm thì không làm.”
”Thật sự?” Nghiêm Luân kinh hỉ thốt lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn tỷ tỷ của mình.
”Ừ, chỉ cần muội có thể thuyết phục đại ca tiếp nhận trữ vị.” Nghiêm Thần ý vị thâm trường nói. Ở Đông Ly quốc, Nam Hà quốc và một số tiểu quốc
khác, việc lựa chọn người ngồi vào trữ vị thoáng hơn nhiều. Hoàng tử chỉ cần có đủ năng lực và được người dân tin phục là không sao hết.
”Nhưng đại ca khẳng định sẽ nói: Trong nhà có con gái, cớ gì ta phải ngồi vào
trữ vị cho mệt cái thân.” Nghiêm Luân cau mày rầu rĩ.
”Vậy thì dụ dỗ Khánh nhi.” Nghiêm Thần tiếp tục đào hố cho em gái mình nhảy xuống.
”Nhưng tên tiểu ác ma đó sẽ lại nói: Tỷ là tam tỷ của đệ chẳng lẽ nỡ lòng nào
nhìn đệ chịu cực chịu khổ?” Nghiêm Luân thở dài chán chường mà lên
tiếng.
”Hết cách rồi, thôi thì muội thuyết phục tỷ.” Nghiêm Thần cười càng thêm chói mắt.
”Nhưng tỷ đã từng nói: Nếu ta muốn trữ vị thì năm đó đã không sống chết mà cố
nhét ngọc tỷ vào người của muội.” Nghiêm Luân tức giận hét lên. Sau đó
giống như đã nhận ra cái gì, nàng mếu máo nhìn Nghiêm Thần. “Tỷ lừa
muội!!!”
”Cho nên tiểu Luân nhi yêu dấu, trữ vị này muội không
muốn ngồi thì vẫn phải ngồi. Càng đừng hi vọng có thêm một tiểu muội
muội để thay thế vì mẫu thân sẽ không nỡ để các vị phụ thân chịu khổ
trong phòng sinh nữa đâu.” Nghiêm Thần hài lòng vỗ vai an ủi Nghiêm
Luân. Aizz, cô em gái này thật tốt đùa.
”Muội về phòng đây...”
Nghiêm Luân uể oải xoay người từ từ rời khỏi phòng của Nghiêm Thần. Vì
sao nàng làm thái nữ lại được “ưu ái” tới vậy? Vì sao huynh đệ tỷ muội
trong nhà không tranh đoạt trữ vị với nàng giống ở nước khác? Vì sao?
Vuốt vuốt mái tóc của mình và nhìn theo bóng lưng đáng thương của Nghiêm Luân, Nghiêm Thần nói vọng theo.
”Luân nhi, cố giữ gìn sức khỏe để học tập. Khi nào muội đi lịch luyện, tỷ sẽ
an bài người theo cùng để tiếp tục phụ đạo cho muội.”
Sống lưng của Nghiêm Luân tự nhiên tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mẫu thân, người ở đâu?
”Ah, bảng kế hoạch này đã được mẫu thân thông qua rồi. Tiểu muội, cố lên!”
“...”
***
Giải quyết xong Luân nhi, giờ thì tới lượt Khánh nhi. Thật là, cô ra ngoài
mới hơn một tháng thôi mà trong cung đã bị tên nhóc đó lật tung hết cả
lên. Năng lực phá hoại của Khánh nhi cũng thật kinh khủng. Sau này lớn
lên chẳng biết có nữ nhân nào trị nổi nó không đây. Nghiêm Thần cảm
thán.
Bước chân vào phòng của Nghiêm Khánh, Nghiêm Thần lập tức nhìn thấy một bóng đen đang lao nhanh như gió đến cửa sổ.
”Đứng lại! Bước ra khỏi cái phòng này là ta đánh gãy chân đệ.”
Bóng đen lập tức thắng gấp khi cách bệ cửa sổ chỉ còn một tấc. Sau đó, bóng
người nhỏ bé lầm lầm lũi lũi đi về phía của Nghiêm Thần.
”Nhị tỷ.” Nghiêm Khánh cúi đầu giống như hận không thể đem cái đầu của mình chôn luôn xuống đất. Lần này thảm thật rồi!
”Đệ cũng giỏi thật.”
”Nhị tỷ!” Nghiêm Khánh lẽo đẽo theo sau Nghiêm Thần. Thấy cô ngồi xuống ghế
thì bắt đầu nắm lấy tay áo của cô mà năn nỉ. “Đệ không có cố ý đâu.”
”Không cố ý, chỉ cố tình thôi. Đệ có biết nửa đêm ta về tới hoàng cung thì hết người này đến người khác kéo nhau đến trước mặt ta mà tố khổ không? Còn làm hại ta bị mẫu thân giáo huấn một trận.” Nghiêm Thần cốc vào đầu
Nghiêm Khánh một cái mà than thở.
Nửa đêm cô còn chưa đến được
cung điện của mình thì đã bị một đám người chặn đường. Lúc đó cô còn
tưởng bản thân vô tình làm ra chuyện gì tày trời lắm nên khiến mọi người kéo nhau đi biểu tình. Cuối cùng mới biết đầu sỏ của mọi chuyện là tên
nhóc này.
Chờ đến khi an ủi được những con ngươi khốn khổ đó trở
về nhà thì cô lại bị mẫu thân gọi đi mà giáo huấn một trận. Mãi đến tận
rạng sáng cô mới trở về được cái giường thân yêu của mình. Thật là đày
đọa hết sức mà!
”Ta bảo đệ chỉnh Tô Mặc Hi, không phải cả hoàng
cung này.” Nghiêm Thần làm ra vẻ mặt tiếc hận không thể rèn sắt thành
thép rồi lần nữa cốc vào đầu em trai mình một cái.
”Xú tiểu tử, chán thì đi học bài đi. Khóa học của đệ còn chưa xong đâu. Cầm lấy!”
”Cái gì vậy?” Nghiêm Khánh nhận lấy một bảng biểu dày cộm từ tay của Nghiêm
Thần cẩn thận đọc. Sau đó gương mặt của cậu bắt đầu đổi màu liên tục.
Đây... là thứ giết người gì thế?
Phụ đạo khí chất.
Phụ đạo phẩm chất.
Phụ đạo thẩm mỹ.
Phụ đạo năng lực.
Phụ đạo lễ nghi.
Phụ đạo tứ đức.
Phụ đạo ẩm thực.
Phụ đạo...
Sẽ không là...
”Từ giờ đệ lo mà chăm chỉ học tập.” Nhìn vẻ mặt của Nghiêm Khánh, Nghiêm Thần gật gù phán một câu.
”Nhị tỷ!!!”
”Ý kiến gì?” Nghiêm Thần kề sát mặt với Nghiêm Khánh cười hết sức xinh đẹp.
”Không... chỉ là...” Nghiêm Khánh nuốt nước miếng sợ run mà cố tìm từ biện giải.
”Yên tâm, khi nào rảnh đệ vẫn có thể tìm người mà chơi.”
”Tìm ai?” Nghiêm Khánh hỏi lại. Tô Mặc Hi ngày hôm trước đã xin cáo bệnh về
nhà rồi, trong cung này cậu biết tìm ai thay vào bây giờ.
”Chưa
thấy vị khách mà ta mời từ Tây Vệ đến đây sao? Thời gian tới cứ tìm hắn
mà chơi.” Nghiêm Thần vỗ đầu Nghiêm Khánh vạch đường vẽ lối cho cậu bé.
Một mũi tên trúng hai con nhạn xem như không tồi.
”Vậy mới ngoan!” Tiểu Khánh nhi, đệ còn dễ dụ hơn cả Luân nhi. Quả nhiên chỉ là một tên nhóc!
Nhìn nhị tỷ đáng kính của mình, Nghiêm Khánh có chút hoang mang. Tại sao cậu cứ thấy có cái gì đó không đúng ở đây?
***
Cạch!
Cạch!
Từng quân cờ đen trắng thay nhau được đặt xuống. Trên bàn cờ dần hiện ra cả
một dải tinh tú hình thành từ hai màu trắng đen. Các quân cờ nối tiếp
đan xen, nhìn như yên tĩnh nhưng thực chất lại chém giết nhau ngất trời. Thú vui khi chơi cờ vây đó là tự bản thân có thể bố cục bàn cờ, tự bản
thân nắm giữ thế cờ. Không giống cờ tướng hay cờ vua, cờ vây không chịu
gò bó và biến hóa khôn lường hơn nhiều. Một quân cờ đặt xuống là một
chuỗi các suy ngẫm dành cho cả hai người chơi. Bởi mỗi quân cờ hạ xuống, dù là đơn giản hay cạm bẫy thì đều có thể là mắc xích khống chế toàn bộ ván cờ về sau, hoặc giúp người chơi lật ngược tình thế.
Cho nên dùng cờ vây để đánh giá tâm tính của một con người tốt hơn nhiều so với các
loại cờ khác. Bởi vì nó đòi hỏi không chỉ là tư duy logic, chiến lược,
chiến thuật, phán đoán bằng trực giác mà còn cần sự mềm dẻo, nhẫn nại,
khôn ngoan, biết hy sinh cái nhỏ để giành lấy đại cục... Đó mới chính là cốt lõi mà người chơi và yêu cờ vây thật tâm muốn đạt tới.
Cạch!
”Chúng ta sắp kết thúc trung bàn chiến rồi.” Hạ một quân cờ trắng xuống,
Nghiêm Thần khẽ cười. Nếu nhìn kĩ có thể phát hiện, trên trán của cô đã
lấm tấm mồ hôi.
”Đúng vậy.” Nghiêm Tuyệt lên tiếng. Trên gương mặt của hắn hiện tại cũng hiện lên nét mệt mỏi. “Muội sắp thua rồi.”
”Gì chứ? Đừng có nói thẳng ra như vậy.” Nghiêm Thần càu nhàu. Trình độ cờ
vây của cô có thể luyện tới mức này đã vượt ngoài dự đoán rồi.
Thời gian hạ cờ của cả hai càng lúc càng lâu. Sự tập trung cao độ này làm cả không gian xung quanh như đọng lại. Gió thổi nhẹ hơn, lá cây ngừng xào
xạc, tiếng chim hót cũng nhỏ dần, chỉ còn những tia nắng dịu nhẹ len lỏi ôm ấp lấy hai con người trong mái đình kia.
”Kém một mục, xem như muội có tiến bộ.” Nghiêm Tuyệt gật đầu khen ngợi.
”Vẫn là thua thôi.” Nghiêm Thần thả lỏng người ngọ nguậy. Thật mệt chết, môn thể thao hại não này.
Cùng Nghiêm Tuyệt gom quân cờ cất lại vào hũ, Nghiêm Thần bỗng nhiên bật cười.
”Nhưng thật sự rất thích. Một ván cờ cũng có thể giúp muội học thêm rất nhiều điều.”
”Như vậy nó đã làm tròn trách nhiệm của mình.”
”Ha ha...”
*
Song song với Nghiêm Tuyệt đi dạo trong Ngự hoa viên, Nghiêm Thần híp mắt hưởng thụ. Thấy vậy, Nghiêm Tuyệt chợt than nhẹ.
”Có muội trong cung thật tốt. Thời gian qua ta và mọi người rất đau đầu về Khánh nhi.”
”Tên tiểu tử đó!” Nghe vậy Nghiêm Thần bất đắc dĩ lắc đầu. “Cũng không biết
giống ai nữa. Nhưng huynh yên tâm, thời gian tới thằng bé sẽ không làm
loạn được nữa đâu.”
”Bởi vì Vệ Tường Lâm.” Giọng của Nghiêm Tuyệt đột nhiên trầm xuống.
Thấy lạ, Nghiêm Thần khó hiểu nhìn đại ca của mình. Gương mặt ngàn năm băng sơn xuất hiện, chẳng lẽ có chuyện gì không tốt sao?
”Aizz, đầu đất như muội sau này chắc...” Nghiêm Tuyệt than nhẹ không biết phải làm sao.
”Muội thế nào?” Nghiêm Thần càng thêm ngu ngơ. Đại ca của cô khi nào học được cách nói chuyện lấp lửng như vậy. Có biết là làm người ta rất tò mò hay không?
”Tham kiếm vương gia! Tham kiếm đại hoàng tử!”
”Miễn lễ.”
”Bẩm vương gia, hoàng thượng cho mời.”
”Đã biết.” Nghiêm Thần quay sang nhìn Nghiêm Tuyệt. “Muội đi trước. Có gì lát nữa nói sau.”
Nghiêm Tuyệt gật đầu. Thấy vậy Nghiêm Thần liền xoay người đi về hướng thư
phòng. Bọn hạ nhân vội hành lễ rồi cũng nối bước theo sau. Nghiêm Tuyệt
nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Thần mà trầm mặc.
Thần nhi, muội đúng thật là đầu đất. Cả muội lẫn Vệ Tường Lâm đều như nhau.
Huynh đệ tỷ muội trong nhà thật là không có ai bớt lo được.