Vũ Đình Thiên Thanh
bước nhẹ chân vào phòng. Mùi thuốc thoang thoảng ngay lập tức ngập tràn
xông vào khoang mũi. Đi đến chiếc giường ở cuối phòng, nơi đó Lam Phượng Khuynh đang túc trực ngồi bên cạnh.
”Khuynh, cả tuần nay ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi rồi. Cứ để ta nhìn Thần nhi cho.”
Vũ Đình Thiên Thanh dịu dàng khuyên bảo. Nhưng đáp lại nàng vẫn chỉ là cái lắc đầu của phu quân mình.
Nhìn bóng dáng vẫn còn nằm bất động trên giường, Vũ Đình Thiên Thanh ngày
một lo lắng. Dẫn phát dao động tâm cảnh chỉ xảy ra khi người ta bước vào luyện tâm. Đó là khi con người có dấu hiệu đi lệch quá xa tâm cảnh của
mình hoặc trong lòng đang tồn tại tâm ma. Lúc đó, dao động tâm cảnh sẽ
xuất hiện để dẫn lối cho những linh hồn lạc bước ấy. Nhưng Thần nhi còn
chưa bước vào luyện tâm, cũng không phải là người dễ dàng để bản thân
mình sa ngã. Như vậy, là tâm ma sao?
Chỉ là, con bé làm sao có tâm ma được?
”Thanh nhi, Khuynh!”
Tiêu Thanh Hàn cầm chén thuốc đi vào phòng. Theo phía sau hắn còn có Diệp Phong và Trầm Duy Thắng.
Nhận lấy chén thuốc, Lam Phượng Khuynh bắt đầu đút từng muỗng nhỏ cho Nghiêm Thần. Cả tuần nay việc chăm sóc Nghiêm Thần đều do hắn đảm nhận. Đứng
bên cạnh, Tiêu Thanh Hàn trầm ngâm một hồi lâu. Cuối cùng hắn ngập ngừng lên tiếng.
”Mấy ngày nay ta chợt nhớ ra một chuyện...”
Nghe giọng nói ấp úng của Tiêu Thanh Hàn, ngoại trừ Lam Phượng Khuynh thì ba người còn lại đều hướng mắt nhìn hắn.
Thấy vậy, Tiêu Thanh Hàn cũng chỉ thở dài một cái mà nói tiếp: “Năm đó ta cứ đinh ninh cho rằng phần hồn phách còn lại của Thần nhi chỉ lưu lạc đâu
đó ở Thương Khung này. Nhưng ta lại quên mất, sau khi Thần nhi sinh ra
không lâu cũng là lúc giao dịch hội Thương Khung bắt đầu. Dưới những kẻ
hở của Thiên đạo, rất có thể phần hồn phách của Thần nhi đã bị lưu lạc
đến dị giới.”
”Ý của ngươi là...” Lúc này Lam Phượng Khuynh mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thanh Hàn, trong giọng nói mang đầy kinh hoảng.
”Rất có khả năng Thần nhi đã từng trải qua luân hồi.”
Choang!
Chén thuốc trên tay Lam Phượng Khuynh rơi xuống đất, nước thuốc văng tung
tóe khắp nơi. Mọi người còn lại chỉ còn biết sợ run mà nhìn cô con gái
đang nằm trên giường. Hồn phách không đầy đủ lại không mang vận, mạnh mẽ tiến nhập luân hồi chỉ khiến cho đại họa sát thân. Không chỉ vậy, người như thế sẽ chỉ có một cuộc đời rất ngắn, chịu khổ ải cho đến lúc chết
đi.
”Đừng quá lo lắng.” Tiêu Thanh Hàn vội trấn an. “Ta nghĩ khi
biết để lạc mất Thần nhi, Thiên đạo chắc chắn sẽ đi tìm con bé. Cũng may ở dị giới có lẽ có người nhìn ra được tình trạng của Thần nhi nên đã
bảo vệ lấy nó, khiến cho hồn phách của Thần nhi tránh được đại nạn. Chờ
đến khi Thiên đạo tìm được thời cơ thích hợp sẽ lập tức đưa Thần nhi trở về.”
Cả căn phòng đều lâm vào yên lặng.
“...cha... mẹ...”
”Thần nhi!”
Nghe tiếng nỉ non, mọi người vội vã vây quanh bên giường của Nghiêm Thần.
“...thật xin lỗi... thật xin lỗi...”
Mọi người đều cảm thấy đau xót tận cõi lòng.
Cẩn thận lau đi nước mắt đang lăn dài trên gương mặt của con gái, Lam Phượng Khuynh cười buồn. Khóe mắt hắn cũng đã đỏ hoe rồi.
”Cho nên đây là lý do mà lúc nhỏ Thần nhi rất thích bám lấy chúng ta?”
Câu hỏi của Lam Phượng Khuynh không nhận được câu trả lời. Bởi tất cả mọi người đều biết được đáp án.
Lúc Thần nhi còn nhỏ, bọn họ đều cho rằng con nít cần rất nhiều tình thương của cha mẹ nên không cảm thấy khó hiểu khi con bé cứ suốt ngày quấn
quýt lấy họ. Hơn nữa Thần nhi rất hiểu chuyện, dường như không bao giờ
để bọn họ phải lo lắng ngược xuôi. Giờ nghĩ lại mới thấy có điều không
đúng. Thái độ của Thần nhi suốt khoảng thời gian đó cứ giống như... sợ
mất đi bọn họ vậy.
Những tia sáng cuối cùng đã tắt, màn đêm tràn
về bao trùm lấy mọi nơi. Cả hoàng cung đều lâm vào tĩnh lặng, các đội
tuần tra vẫn thay phiên nhau canh giác phòng vệ. Từng bước chân được
phóng nhẹ mỗi khi có hạ nhân đi ngang qua Vĩnh Diệu cung, sau đó mỗi
người đều hành lễ một cái trước cửa cung rồi mới xoay người đi tiếp.
Nhân duyên của Nghiêm Thần ở trong hoàng cung đều rất tốt. Cho nên khi
biết được tin cô hoàn thành luyện thể lại dẫn phát dao động tâm cảnh,
người trong cung vừa mừng vừa lo. Mừng vì đưa mắt toàn bộ Thương Khung
cũng không có ai xuất sắc như Diệu vương của bọn họ. Lo vì sợ Diệu vương không chịu nổi dao động tâm cảnh, dù sao đó chỉ dành cho những ai đã
bước vào luyện tâm.
”Đi thôi.” Một nữ hầu lên tiếng thúc giục đồng bạn.
”Không biết khi nào Diệu vương sẽ tỉnh lại.” Nữ hầu đi bên cạnh than thở.
”Yên tâm, Diệu vương lợi hại như vậy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Vượt qua dao động tâm cảnh lần này, con đường tu luyện về sau của ngài ấy sẽ thuận lợi
hơn rất nhiều.” Nữ hầu đầu tiên tự tin nói.
”Cũng đúng.”
Trên cao, những ngôi sao vẫn đua nhau lấp lánh. Đêm đen thanh bình trong
tiếng côn trùng râm ran. Ánh trăng đêm nay dường như sáng hơn mọi ngày.
*****
Nghiêm Thần mở bừng mắt. Từng nét đau thương vẫn còn vương lại trên gương mặt
nhỏ nhắn. Đưa tay khẽ chạm lên vành mắt của mình, Nghiêm Thần cứ cảm
thấy trái tim đang nhói lên. Khóc làm gì chứ? Đã muộn quá rồi còn đâu.
”Thần nhi.”
Vẫn không xoay đầu nhìn, Nghiêm Thần chỉ khẽ mở miệng: “Mẫu thân.”
Vũ Đình Thiên Thanh đưa tay nâng người con gái mình dậy, dùng khăn ấm dịu
dàng lau đi mồ hôi trên gương mặt nhỏ bé. Nghiêm Thần vẫn không nhúc
nhích, chỉ biết cúi đầu trầm tư.
Đặt khăn lau về lại bàn, Vũ Đình Thiên Thanh vuốt ve mái tóc của Nghiêm Thần.
”Xem ra con đã thoát ra được tâm ma của mình.”
”Tâm ma?” Nghiêm Thần lặp lại. Hóa ra những kí ức bị bản thân lãng quên chính là tâm ma. Cũng đáng đời mình lắm.
”Bởi vì linh hồn lực của con quá mạnh mẽ, cánh cửa luyện hồn sợ tâm ma lớn
dần sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của con nên đã dẫn phát dao động tâm
cảnh.” Vũ Đình Thiên Thanh chậm rãi giải thích.
Vậy sao...
”Thần nhi, có thể kể cho mẹ nghe về kiếp trước của con.”
Nghiêm Thần giật mình ngẩn đầu lên. Đập vào mắt cô là nụ cười yêu thương vô bờ bến của mẫu thân mình. Không có nghi hoặc, không có dè chừng, cũng
không có xa lánh, trong đôi mắt xinh đẹp kia vẫn luôn ngập tràn sủng ái
dành cho cô như ngày nào.
Vũ Đình Thiên Thanh kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng sẽ không để con mình cứ mãi lẩn quẩn trong lòng được. Tâm ma của
con bé nhất định phải giải trừ!
”Con...”
Đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của Nghiêm Thần, Vũ Đình Thiên Thanh không lời mà động viên cô.
Hít sâu một hơi, Nghiêm Thần cất tiếng: “Con đã từng sống ở thế giới gọi là Trái Đất....”
Trong căn phòng ấm áp chỉ còn vang lên tiếng kể chuyện đều đều của Nghiêm
Thần. Thời gian cứ từng chút một trôi đi, thêu dệt lên là cả một cuộc
đời của cô gái nhỏ.
Có những nỗi niềm bị chôn dấu suốt đời tạo thành đau thương cho những người trong cuộc.
Có những kí ức cần được sẻ chia để cõi lòng của những con người khốn khổ tìm ra ánh sáng trong cuộc đời mình.
Đối với Nghiêm Thần, cô ấy cần phải học được cách mở lòng ra với mọi người, học cách một lần nữa mở cửa trái tim đã từng bị đóng kín. Chỉ có như
vậy, Nghiêm Thần mới hoàn toàn dung nhập được vào thế giới này, vào
những con người nơi đây.
”Con gái ngốc của ta, con không có lỗi
gì cả.” Lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Nghiêm Thần, Vũ Đình
Thiên Thanh chậm rãi an ủi. “Con sẽ không thể nào hiểu rõ hoàn toàn một
người khi mà con không phải họ. Bởi vì chính họ đôi khi cũng không hiểu
hết được bản thân mình. Ở thế giới đó con đã rất xuất sắc. Mẹ thật sự tự hào về con.”
”Nhưng con...”
”Thần nhi!” Nâng khuôn mặt
con gái lên để cô nhìn đối diện mình, Vũ Đình Thiên Thanh nhấn giọng.“Chữ yêu thật sự rất rộng lớn, và cha mẹ ở thế giới đó đã dành cho con
một chữ yêu vô cùng bao dung. Con đã không hề làm họ thất vọng cho nên
đừng luôn nhận sai về mình. Ta nghĩ họ không muốn thấy con như vậy đâu,
cả cha mẹ và đồng bạn của con nơi đó.”
”Mẫu thân!” Ôm chầm lấy
mẫu thân của mình, Nghiêm Thần khóc đến thương tâm. Nước mắt ẩm nóng của cô thấm ướt cả vạt áo của mẫu thân mình.
Vũ Đình Thiên Thanh ôm chặt lấy Nghiêm Thần, tay liên tục vỗ về cô. Thần nhi, cứ khóc đi! Chỉ
khi khóc hết rồi con mới có thể tươi tỉnh để bước tiếp sau này.
”Mẹ thật sự rất biết ơn cha mẹ nơi đó của con. Bởi vì họ đã trả con về cho chúng ta.”
”Hu hu hu...”
Tiếng khóc than như nhỏ máu, khắc vào lòng người từng vết thương đau xót. Là
bi, là khổ, là lụy, là sầu... tất cả đều hóa thành những giọt nước mắt
tuôn rơi. Hối hận là điều mà không ai muốn xảy đến với mình, nhưng nhiều lúc hối hận lại chính là chiếc chìa khóa để mở ra tâm linh thật sự của
mỗi người.
Thần nhi...
Ta có thể đoán được cha mẹ ở thế
thế giới đó của con khẳng định có cách để giữ con lại, chỉ là họ chọn để con rời đi. Bởi vì chỉ chậm hơn một chút thôi thì con sẽ không thể nào
trở về Thương Khung được. Khiến con trở thành một u hồn nơi dị thế đó là điều mà họ không thể chấp nhận.
Cho nên, ta thật sự rất biết ơn họ.
***
Khuất sau tấm rèm che, Lam Phượng Khuynh đứng lặng người. Từng tiếng khóc nỉ non truyền vào tai làm hắn càng nhói lòng.
Thần nhi, sau chuyện ngày hôm nay con sẽ không còn phải bận lòng nữa rồi.
Phải sống thật vui vẻ đó mới chính là con gái của Lam Phượng Khuynh nên
có được.
Ta thật sự rất biết ơn cha mẹ ở thế giới đó của con.
Biết ơn vì họ yêu thương con và chấp nhận trả con về cho chúng ta.
”Thiên Túng, Minh Đế hoặc Nhân Hoàng Đại Đế sẽ chấp nhận yêu cầu của ta sao?”
Khoát trên người một chiếc áo choàng lông ấm, Nghiêm Thần đứng nhìn ra
ngoài qua ô cửa sổ. Thân hình nhỏ bé quật cường trong không gian vắng
lặng, tựa như một đóa bách hợp cao quý vững vàng giữa tiết trời giông
tố.
”Tiểu chủ nhân yên tâm, yêu cầu đó đối với các ngài ấy thật sự rất dễ.” Bên cạnh, Thiên Túng khẳng định đáp lời.
”Như vậy mục đích cuối cùng của chúng ta là trở về Trái Đất.”
”Còn Đông Ly quốc thì sao?” Thiên Túng nhắc nhở.
”Đông Ly đã có Nghiêm Luân. Ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ muội ấy cho đến khi Luân nhi có thể hoàn toàn cai trị được quốc gia này.” Nghiêm Thần vững tâm
trả lời.
”Còn mẫu thân và các vị phụ thân, họ sớm muộn gì cũng phá
vỡ được đại đạo của Thương Khung mà tới Nhân giới chính nguyên. Họ cũng
không muốn ta mãi làm bóng đèn đâu.”
Nghiêm Thần cười nhẹ nhìn lên trời cao. Cô nhất định sẽ rời đi khi mọi chuyện ở Thương Khung đều hoàn toàn ổn thỏa.
”Vậy còn người?”
”Ta?” Nghiêm Thần quay đầu khó hiểu.
”Ngài không định kết hôn sao?” Thiên Túng lo lắng. Con đường tu luyện thật sự rất dài, nàng không muốn chủ nhân của mình cô độc suốt đời đâu.
”Không cần thiết!”
Đúng vậy, không cần thiết. Chữ yêu thật sự rất giòn yếu. Cô sợ chính mình sẽ bị tổn thương, càng sợ chính mình sẽ làm tổn thương người yêu bản thân. Xem như cô nhút nhát đi. Cho nên, thật sự không cần thiết dùng cả đời
mình để yêu một người. Bởi đó chính là trói buộc khi cô quyết tâm muốn
trở về Trái Đất.