Thỏa mãn ngồi uống
nước hoa quả ướp lạnh trong một mái hiên bên Hương hồ, Nghiêm Thần thở
ra thoải mái. Khó khăn lắm mới cắt đuôi Đoan Mộc Ẩn mà đến đây ngắm cảnh thật không dễ chút nào. Cái tên đó thật sự là cầm tinh con vẹt, nói
suốt cả dọc đường mà không biết mệt chỉ tội cho hai cái lỗ tai của cô.
Nhìn ra cảnh hồ thơ mộng, Nghiêm Thần cảm thấy lòng bình thản trở lại.
Hương hồ là một trong những địa danh du lịch đặc sắc của Trung An quốc.
Bốn phía của Hương hồ mọc đủ loại hoa rực rỡ, hơn nữa mùi hương của
chúng hòa quyện vào nhau tạo thành một loại hương thơm mới rất đặc
trưng, có chút nồng lại không khó chịu. Dạo quanh cảnh hồ tuyệt đẹp này
với hương thơm thoang thoảng ngập tràn là một nơi rất lý tưởng cho các
bậc thi sĩ và những cặp tình nhân. Thời gian diễn ra giao dịch hội,
Hương hồ là điểm đến để thư giản rất tuyệt cho mọi người.
Bỗng nhiên, Nghiêm Thần tò mò nhìn ra ngoài hiên.
”Vụ Nhiên, chuyện gì mà ồn ào vậy?”
”Thiếu chủ, Vụ Kiếm đã đi thăm dò. Ngài chờ một lát.” Vụ Nhiên ngồi ở bên ngoài đứng lên trả lời.
Nghe vậy, Nghiêm Thần quyết định rời khỏi nơi này để đi xem. Bởi vì từ đây
cô đã có thể thấy được quốc huy của Bắc Chiến quốc. Trong đợt giao dịch
hội Thương Khung lần này, nam nữ chủ và nam nữ phụ đều hội tụ đủ hết.
Cho nên trong cái mớ hỗn loạn phía xa kia, Nghiêm Thần đoán hẳn sẽ có
nam chủ Lý Chiến Dã và nữ phụ Lý Chiến Ngân, thất hoàng tử và lục hoàng
nữ của Bắc Chiến quốc. Hai người này, Nghiêm Thần chỉ có thể dùng hai từ để bình luận: bi kịch!
*
”Doãn Lưu Nguyệt, ngươi đừng
khinh người quá đáng.” Lý Chiến Ngân lạnh mặt thốt lên. Nữ tử mười sáu
tuổi xinh đẹp như đóa hồng nở rộ, trang phục bó gọn ôm sát lấy cơ thể,
bên ngoài phủ một chiếc áo choàng ngắn bằng lông thú đặc trưng của Bắc
Chiến quốc.
”Ta khinh người quá đáng?” Doãn Lưu Nguyệt hất cằm cao ngạo mà lên tiếng. “Chỉ bằng ngươi, một hoàng nữ không chịu sủng. Hừ!”
”Không chịu sủng thì đã sao? Ít nhất lục hoàng tỷ của ta cũng được phong là
Thành vương được cả Bắc Chiến quốc công nhận và nể phục. Không giống
ngươi, tam hoàng nữ Tây Vệ quốc.”
”Ngươi...” Doãn Lưu Nguyệt
nghiến răng sa sầm nét mặt nhìn tên nam nhân vừa lên tiếng. Việc không
được phong vương vốn là nỗi đau trong lòng nàng. Tên này lại dám nói ra
trước mặt mọi người để nhục mạ nàng, thật không thể tha thứ được. “Từ
khi nào gia giáo của hoàng thất Bắc Chiến lại lụn bại như vậy. Ngay đến
một nam nhân cũng không biết giữ phép tắc mà chen ngang vào chuyện của
hoàng nữ.”
”Doãn Lưu Nguyệt!” Lý Chiến Ngân căm giận thét to. Nàng không cho phép bất cứ ai lăng nhục đệ đệ của mình.
”Thế nào? Đã là nam nhân thì nên biết thân biết phận mà giữ khí tiết, nếu không sau này không ai thèm lấy.”
Xoẹt.
Keng!
Ngay lập tức, Lý Chiến Ngân rút kiếm xông lên. Thấy vậy, Doãn Lưu Nguyệt cũng cười lạnh mà làm ra đáp trả.
Mọi người xung quanh đồng loạt tản ra. Chuyện của hoàng thất tốt nhất là không nên xen vào kẻo rước họa vào thân.
Đứng cách đó không xa, Nghiêm Thần chỉ biết chậc chậc vài tiếng. Con nhóc
Doãn Lưu Nguyệt này đi đến đâu là gây chuyện đến đó, quả thật là điêu
ngoa thành tính.
”Đầu đuôi mọi chuyện là sao thế?”
”Thưa
thiếu chủ, là Doãn Lưu Nguyệt coi trọng Lý Chiến Dã, buông lời đùa cợt
khiếm nhã chọc tức Lý Chiến Ngân.” Vụ Kiếm cung kính trả lời.
Èo, ánh mắt Doãn Lưu Nguyệt này cũng độc thật, coi trọng toàn là cực phẩm
nam nhân, hết Vệ Tường Lâm rồi đến Lý Chiến Dã. Phải biết, Vệ Tường Lâm
được Tây Vệ quốc công nhận là đệ nhất thiên tài của họ, còn Lý Chiến Dã
sau này được thừa nhận là đệ nhất chiến thần của Bắc Chiến quốc. Không
hổ là nữ phụ, coi trọng nam chủ mới có chuyện lùm xùm sau này mà hại cái thân.
Về phần vì sao lúc nãy cô nói bi kịch, Lý Chiến Dã và Lý
Chiến Ngân đích thực không được đương nhiệm hoàng đế Tây Vệ sủng ái. Cái này là do ân tình uẩn khúc của thế hệ trước làm liên lụy đến đời sau.
Nếu không phải thái thượng hoàng còn tại mà bảo vệ thì hai người họ đã
sớm chết rồi. Sống trong thâm cung chịu sự ghẻ lạnh, hai tỷ đệ ruột thịt bọn họ cũng chỉ biết nương tựa vào nhau, tự sống sót, tự trưởng thành,
tự tranh đấu. Chính vì điều này đã nuôi dưỡng ra một Lý Chiến Ngân mang
thuộc tính 'đệ khống' mà gây ra đủ chuyện sau này, chứ thực sự Lý Chiến
Ngân chẳng có giành nam chủ nào với Sở Lan Tâm đâu.
Ầm! Ầm!
”Thiếu chủ, chúng ta tránh xa một chút đi.” Vụ Nhiên nhìn tình hình giao đấu mà đưa ra lời đề nghị.
Nghiêm Thần gật đầu đồng ý rồi đoàn người của cô lui về sau.
Keng!
Keng!
”Thành vương thì thế nào? Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại.” Doãn Lưu Nguyệt khinh thường nhìn Lý Chiến Ngân.
”Tự đắc làm gì? Tu vi hiện tại của ngươi không phải toàn nhờ đan dược và
linh tuyền thúc đẩy sao.” Lý Chiến Ngân cũng không yếu thế mà nói xỏ trở lại. Thanh danh và tường tận chi tiết về Doãn Lưu Nguyệt cả Thương
Khung này ai mà chả biết. Háo sắc, điêu ngoa, cao ngạo, không nói lý
lẽ.... là một bao cỏ chính hiệu, nếu không có hoàng thất Tây Vệ thì nàng ta sớm đã thăng thiên rồi.
”Ta phải giết ngươi.” Doãn Lưu Nguyệt bùng nổ sát khí, năng lượng của Ấn cũng bắt đầu lưu động. “Phong vương
thì đã sao? Thành vương ngươi, Khang vương Nam Hà, Kiền vương Trung An, à cả Diệu vương Đông Ly nữa, tất cả các ngươi đều là đi rêu rao danh
tiếng cho mình thôi.”
Đang bước đi Nghiêm Thần kém chút trượt
chân. Mắc mớ gì kéo cô vào? Đây gọi là nằm cũng trúng đạn sao? Cô nhớ
mình ăn ở rất tích đức cơ mà.
”Ngươi so với bọn họ cả một góc áo
cũng không bằng mà còn mở miệng chê bai.” Lý Chiến Ngân tức run lên.
Doãn Lưu Nguyệt này không những ngu ngốc mà còn tự đại. Nàng ta coi mình là trung tâm cả thế giới sao? Xung quanh đây người dân của ngũ đại
cường quốc đều có đủ, những lời này mà bị truyền ra xem nàng ta còn sống được không.
”Hừ, bọn họ chỉ là tốt số thôi. Nhất là Diệu vương,
nếu không phải có Thất Sát điện phía sau thì nàng ta có thể giương oai
với ai? Có một vị phụ thân xuất thân giang hồ thì cũng chẳng dạy dỗ tốt
con gái mình đến.... Phốc!”
Doãn Lưu Nguyệt đang nói thì đột ngột thổ huyết. Cũng vào chính lúc này, cả khu vực Hương hồ đều bị một nguồn năng lượng bá đạo càn quét mọi nơi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Phốc!
Phốc!
Mọi người có mặt ở đây đều không chịu nổi áp lực đánh sâu vào, đồng loạt
ngã quỵ xuống đất mà hộc máu. Sắc mặt ai cũng tái mét, năng lượng trong
cơ thể chuyển động rối loạn khiến họ không cách nào tự lập phòng hộ cho
mình.
”Ngươi, lặp lại những lời nói đó cho ta!”
Một câu
này vang lên âm trầm như ác quỷ chốn địa ngục làm lòng người rét lạnh.
Cố giương mắt lên nhìn, họ miễn cưỡng mới thấy được một dáng người tao
nhã đang chậm rãi bước đến gần Doãn Lưu Nguyệt. Vô vàn năng lượng hắc ám tràn ra khắp nơi, yêu dã như ma mị, tuyệt vọng như chết chóc đến gần.
”Thiên... Thiên Trụ... Ấn!”
”Là... Diệu vương...”
Những tiếng nói kinh hoảng này vang lên như ngàn vết đao đâm xuyên qua người
Doãn Lưu Nguyệt. Nàng không thể cử động, không thể lên tiếng, chỉ biết
hoảng sợ tột cùng nhìn nữ tử cao quý kia đang đến gần mình. Khí tràng áp bức này làm Doãn Lưu Nguyệt muốn nghẹt thở, giống như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng của nàng.
”Lặp lại những lời ngươi mới nói lúc nãy cho ta!”
Dừng chân khi cách Doãn Lưu Nguyệt chỉ còn vài bước, Nghiêm Thần cất giọng
như hàn trì ngàn năm. Tốt lắm, không uổng công cô tới đây xem náo nhiệt. Chê bai cô thì thôi cũng không sao, đằng này lại dám sỉ nhục phụ thân
cô. Nàng ta nói như vậy chẳng khác nào gián tiếp mắng mẫu thân cô không
có mắt nhìn người. Xuất thân giang hồ sao? Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi
thấy xuất thân giang hồ thì xử lý vụ này thế nào.
”Không nói sao? Đừng để ta nhắc lại lần thứ ba.”
”Ta...” Doãn Lưu Nguyệt run lên bần bật khó nhọc mở lời. Người này thật sự chỉ
có mười hai tuổi sao? Sát khí ngút ngút trời như vậy, còn cả nguồn năng
lượng nồng đậm áp bách mọi nơi làm gì có dấu hiệu cho thấy mới bước vào
luyện hồn chứ. “Diệu vương... ta...”
”Không chịu nói?” Nghiêm
Thần cười lạnh. “Ngươi mắng ta mua danh chuộc tiếng, không được dạy dỗ
đàng hoàng. Vậy lúc này đứng trước mặt ngươi là thiếu chủ của Thất Sát
điện. Ta sẽ cho ngươi biết xuất thân giang hồ là như thế nào.”
”AAAAAAAA!!!”
Tiếng thét vang dội này làm da đầu của mọi người run lên. Đưa mắt nhìn về
hiện trường, họ chỉ thấy Doãn Lưu Nguyệt đang ôm lấy cánh tay trái 'lỏng lẻo' mà khóc thét. Bị phế bỏ!
”Còn không chịu nói sao?”
”Ngươi...” Đôi mắt Doãn Lưu Nguyệt đỏ ngòm trợn trừng, đường tơ máu hiện rõ mang theo sự oán độc tột cùng.
Răng rắc!
”AAAAAAA!!!”
Tập thể xung quanh tiếp tục lạnh sống lưng.
Chân phải bị phế!
”Vũ... Đình... Nghiêm... Thần!”
”Biết không?” Ngồi xổm xuống bên cạnh Doãn Lưu Nguyệt, Nghiêm Thần cười nửa
miệng tựa như ác ma. Biểu tình lúc này của Nghiêm Thần nếu mà bị các
đồng đội kiếp trước thấy được thì cả đám nhất định sẽ lùi xa một vạn tám ngàn dặm với đáp án: đội trưởng của bọn họ được cả quân đội ngầm gọi
bằng cái tên 'ác ma ngủ say', đủ để biết mỗi khi đội trưởng thật sự tức
giận thì sẽ kinh khủng đến cỡ nào. “Xuất thân giang hồ chính là không
cần phải quá nể mặt hoàng gia. Ta cũng không tin Tây Vệ quốc sẽ vì ngươi mà trở mặt với Thất Sát điện ta.”
”Tiện... AAAAAAA!!!”
”Tay trái, chân phải, tay phải, tiếp theo ngươi muốn đến chân trái không?”
Giọng nói ôn nhu, vẻ mặt tươi cười lại làm mọi người run rẩy không
ngừng.
”Nhưng làm sao đây? Ngay cả yêu cầu của ta ngươi cũng không làm được.”
”Ta nói, ta nói... Có một vị phụ... ư, ư...”
Siết chặt lấy cái cổ mềm yếu của Doãn Lưu Nguyệt, Nghiêm Thần gằn từng chữ:“Ngươi nghĩ ta bệnh thần kinh đến nỗi nghe ngươi một lần nữa sỉ nhục phụ mẫu ta sao?”
”Ư.. ư...”
”Diệu vương điện hạ!”
Một
giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên. Đi xuyên qua đám người đang chật
vật nằm dưới đất, nữ tử dừng chân cách Nghiêm Thần không xa.
Trang phục quý phái tô điểm cho từng đường cong của cơ thể, vạt áo ngoài xẻ
dọc một bên với tầng tầng lụa mỏng dài ẩn hiện phía trong khiến cho nữ
tử này thêm phần mềm mại và tao nhã. Đồ đằng đặc trưng của Tây Vệ quốc,
mái tóc dài bồng bềnh như sóng lượn, gương mặt tinh xảo anh khí, tất cả
đều chỉ rõ thân phận của người này.
”Thái nữ Doãn Tuyết Dao.”
Buông Doãn Lưu Nguyệt ra, Nghiêm Thần tao nhã đứng lên đối diện với
người vừa tới, tay còn không quên dùng khăn lụa để lau sạch vài lần.
”Chuyện hôm nay là hoàng muội đắc tội với ngài. Mong ngài nể mặt giao nàng ấy
cho ta. Tây Vệ quốc chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời vừa lòng.”
Doãn Tuyết Dao từ tốn mở lời. Ngay khi vừa được tin nàng đã gấp rút chạy tới đây, chỉ mong cho Diệu vương đừng giết Doãn Lưu Nguyệt. Không phải
nàng bao che mà chỉ sợ nếu tam muội chết, Tây Vệ và Đông Ly sẽ trở mặt
mất.
”Hm.” Nghiêm Thần nhìn thẳng vào mắt của Doãn Tuyết Dao mà
đánh giá. Quả nhiên là một kì nữ! “Một khi đã vậy, ta cũng không làm khó ngài. Chỉ là thái nữ, hi vọng sẽ không có ngày ta lấy thân phận con gái của Thống lĩnh tướng quân Trầm Duy Thắng mà đến thăm cả Tây Vệ quốc.”
Đây là tối hậu thư. Đông Ly không hề ngán bất cứ ai.
”Ta cũng không mong có ngày đó. Đa tạ ngài nể mặt.” Doãn Tuyết Dao thở ra
nhẹ nhõm sau đó nàng đưa mắt sang binh lính của mình nói. “Dẫn tam hoàng nữ về dịch quán.”
”Là.”
Nhìn Doãn Lưu Nguyệt bị kéo đi,
lại nhìn về hai thiên chi kiêu nữ của Thương Khung, người dân xung quanh đồng loạt thở phào. Còn tưởng sẽ đổ máu làm lớn chuyện, hại bọn họ run
rẩy một hồi.
”Diệu vương, mong rằng chúng ta sẽ có lần gặp mặt khác khoái trá hơn.”
”Ta cũng vậy.”
”Xin cáo từ trước.”
Dứt lời, đoàn người của Doãn Tuyết Dao từ từ khuất bóng khỏi tầm nhìn của
mọi người. Chật vật đứng dậy, ai nấy cũng đều cảnh giác nhìn Nghiêm
Thần. Cũng tại Doãn Lưu Nguyệt làm hại! Nhìn đi, người ta ngay cả Thất
Sát điện cũng không dùng tới mà vẫn xử lý ngươi nhanh gọn, còn khiến
thái nữ Doãn Tuyết Dao phải dùng cả Tây Vệ quốc để đảm bảo thế mà còn
dám chê bai.
”Thật xin lỗi đã để mọi người chịu thương tích!”
Lời nói ôn nhu, giọng điệu quan tâm, nét mặt áy náy, đôi mắt thành khẩn...
Mọi người: “...”
Ác ma kinh khủng lúc nãy biến đi đâu mất rồi???
Tại sao thiên sứ lại đột ngột giáng trần thế này???
”Những ai chịu thương hôm nay xin hãy đến dịch quán của Thất Sát điện để Nghiêm Thần bồi tội với mọi người.”
Mọi người: “...” Đừng dùng ánh mắt ngây thơ đó để nhìn chúng ta!!!
”Chỉ là mong mọi người thông cảm cho. Nghiêm Thần ta thật sự không mấy quan
tâm người khác nói xấu mình, nhưng...” Nói tới đây, ánh mắt Nghiêm Thần
lạnh xuống, nụ cười nửa miệng xuất hiện làm người dân xung quanh rùng
mình. “Dám đụng chạm đến phụ mẫu ta thì đừng có trách Vũ Đình Nghiêm
Thần này độc ác.”
”Là, là, Diệu vương xin yên tâm.”
”Hoàng đế Đông Ly và Đế Lam đại nhân luôn là người mà mọi người kính phục.”
”Đúng vậy, đúng vậy.”
...
”Mọi người đi thong thả!” Nghiêm Thần vẫy tay cười rạng rỡ như nắng mai làm
những con người vừa quay đầu lại nhìn lập tức chạy trối chết. Thay đổi
sắc mặt như chong chóng thế này làm họ đau tim mất.
Thu lại nụ cười, Nghiêm Thần trầm giọng lên tiếng: “Vụ Nhiên!”
”Có thuộc hạ.”
”Nói với đường chủ Vụ Danh, kinh tế Thất Sát điện dạo này khốn khó, cần phải tìm cách tăng ngân sách để đảm bảo chi tiêu cho mọi người. Ta thấy Tây
Vệ quốc phì nhiêu màu mỡ, phong thủy tốt lành rất thích hợp để giúp
chúng ta giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt.”
“...” Thiếu
chủ, ngài nói giỡn đi? Dù phỉ báng trình độ thù dai của thiếu chủ nhà
mình nhưng Vụ Nhiên vẫn cung kính đáp lại. “Là, thiếu chủ. Thuộc hạ sẽ
thuật lại nguyên văn cho Vụ Danh.”
Nghiêm Thần gật gù hài lòng.
Chợt cảm thấy có hai ánh nhìn vẫn luôn đặt trên người bản thân, cô xoay
đầu lại. Tại sao Lý Chiến Ngân và Lý Chiến Dã vẫn còn ở đây? Ngẫm nghĩ
một hồi, Nghiêm Thần mở lời.
”Hai người các ngươi rảnh không? Đến tán gẫu một chút đi.”