Nhìn đống đan dược trước mắt, Nghiêm Thần lắc đầu tỏ ý ăn không nổi nữa. Thấy vậy, Tiêu Thanh Hàn đành thở dài mà cất chúng lại vào lọ ngọc. Những đan dược này có thể giúp Thần nhi giữ vững được ý thức của mình, đồng thời ngăn chặn quá trình nhập ma đang dần hoàn thiện.
Ba năm qua hắn đã quan sát Thần nhi rất kỹ. Những dấu hiệu khác lạ của con bé đã lờ mờ khiến hắn nghĩ tới nhập ma. Chỉ là hắn không chắc chắn về điều này thôi. Chính vì thế Tiêu Thanh Hàn một bên giúp Nghiêm Thần bình ổn tâm hồn mỗi khi mất khống chế, một bên tìm kiếm dược liệu để luyện thành đan được dự phòng cho tình huống xấu nhất.
Nhưng là hắn không ngờ, Thần nhi có thể che dấu sâu đến như vậy. Ý chí của con bé vững vàng đến mức khiến hắn không thể ngờ tới. Che dấu và khống chế sát niệm khi nhập ma không phải ai cũng có thể làm được đâu.
"Con thấy sao rồi?" Tiêu Thanh Hàn bắt mạch cho Nghiêm Thần và hỏi.
"Đã bình thường rồi ạ."
"Vậy thì tốt." Tiêu Thanh Hàn thở ra nhẹ nhõm. "Trước hết con cứ đến Kỳ Nghi tộc đi. Sau khi thanh lọc xong, cha sẽ đưa con đến Thiên Cầm tộc."
"Vâng." Nghiêm Thần ngoan ngoãn nghe theo an bài. Đến Kỳ Nghi tộc để thanh lọc linh hồn và tẩy sạch ma căn. Sau đó đến Thiên Cầm tộc_trực thuộc Thần giới chính nguyên_để uẩn dưỡng lại linh hồn.
Lúc này, Nghiêm Thần mới đưa mắt nhìn phụ thân nhà mình vẫn im lặng đứng một bên. Cô chậm rãi đi đến trước mặt hắn rồi quỳ xuống đất.
Nghiêm Luân thấy vậy muốn tiến lên nói giúp nhưng bị Tiêu Thanh Hàn cản lại. Hắn lắc đầu tỏ ý không cần xen vào. Phượng Khuynh hiện tại đang rất tức giận, ai khác ngoài Thần nhi tiến đến chỉ mang họa vào thân thôi.
Những người còn lại đứng lùi ra phía xa đồi gò, họ cũng không rời đi. Một phần vì lo lắng cho Nghiêm Thần, một phần vì nơi trung tâm đầm lầy Sương trắng này đã bị người của Thất Sát điện bao vây hết rồi. Muốn đi cũng đi không được.
Lúc đoàn người rời khỏi di tích là xế chiều, hiện tại trăng đã lên cao, sương đêm cũng buông xuống. Mọi người được vào nghỉ tạm trong những căn lều được người của Thất Sát điện dựng lên, tuy vậy ai nấy cũng đều đứng bên cửa lều nhìn ra ngoài.
"Diệu vương đã quỳ suốt năm canh giờ rồi." Đoan Mộc Ẩn lẩm bẩm.
"Nàng ấy rất kiên cường, sẽ không sao đâu." Lý Chiến Dã thấp giọng nói. Nhìn nữ tử vẫn quỳ thẳng lưng ở ngoài kia, hắn cảm thấy khâm phục, càng nhiều hơn là đau lòng. Phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể tự mình khống chế quá trình nhập ma tốt tới vậy?
Người dân Thương Khung không hề kì thị người nhập ma nhưng không ai mong muốn sẽ có người nhập ma cả. Thế giới này đã nằm ở cấp bậc cao nhất trong vô vàn thế giới của vũ trụ được chính nguyên giới cai quản. Mọi con đường về tu luyện đều là sự kết tinh của tự nhiên, hòa nhập với tự nhiên. Nhập ma chỉ là một nhánh trong quá trình lựa chọn con đường tu luyện thôi. Nhưng nó lại gian nan vô cùng, và nó không được Ma giới chính nguyên chấp nhận. Bởi vì... nhập ma chẳng khác nào đã để bản thân đầu hàng trước chính mình."Yên tâm, cô ấy sẽ không để bản thân nhập ma đâu." Hách Liên Tân Kỳ nhìn ra ngoài, thong dong lên tiếng. Cô ấy luôn là người nhìn ra được sai lầm của bản thân vào phút cuối. Hơn nữa Đế Lam đại nhân cũng đến rồi, không có chuyện ngài ấy để Thanh Nghiêm nhập ma đâu.
"Nàng ấy cứ như vậy, cả đời này ta cũng không thể nào sánh bước kịp." Nạp Lan Doanh Chính cất giọng buồn buồn. Tiểu Nghiêm nhi, khi đó ta nhìn thấy ngươi đã hoàn toàn bị sát niệm chi phối. Chỉ là không ngờ ngươi vẫn có thể thoát ra mà khống chế nó lại. Ta chưa từng thấy một nữ tử nào lại mạnh mẽ và ngoan cường như ngươi. Bởi vì người như vậy, không chỉ tàn nhẫn với mọi người mà còn tàn nhẫn với chính mình, vô tình vô tâm đến lý trí.
"Sánh kịp? Có thể sao?" Vệ Tường Lâm nhàn nhạt hỏi lại. Trên đời này, người mạnh hơn Diệu vương rất nhiều. Nhưng có mấy ai có thể so với ngài ấy về sự lãnh khốc chứ? Bề ngoài lúc nào cũng tươi cười thân thiện, nhưng đến lúc cần thiết thì cả con người nàng ta đều là gai nhọn đâm người khác đến chảy máu.
Mặc cho những người trong lều thấp giọng bàn tán, bên ngoài Nghiêm Thần vẫn một mực quỳ gối trước Lam Phượng Khuynh. Cô biết phụ thân rất tức giận, rất thất vọng về cô. Là cô không chịu hiểu thoáng hơn một chút, cho nên cô chấp nhận chịu phạt.
"Thần nhi, xem ra con còn chưa hoàn toàn xem ta là phụ thân."
"Không phải!" Nghiêm Thần giật mình thốt lên, cả gương mặt mang theo sự kinh hoảng tột cùng. "Người là phụ thân mà con kính trọng và yêu thương nhất."
"Vậy thì tại sao lại dấu ta điều này." Lam Phượng Khuynh nheo mắt hỏi lại, lửa giận ngập trời không hề che dấu chút nào.
Thật tốt, con gái mà hắn yêu thương cưng chìu lại lừa gạt hắn suốt hơn mười lăm năm. Nhập ma, chuyện lớn như vậy mà vẫn dấu được, còn tỏ vẻ bình thường không sao hết. Vũ Đình Nghiêm Thần, con cho là mình sống qua một đời người thì giỏi lắm sao?
"Phụ thân, con..."
"Thần nhi, ta nói cho con biết, nữ nhân của Thương Khung đúng là phải mạnh mẽ để bảo vệ người khác, làm trụ cột cho nước nhà. Nhưng..." Nói tới đây, Lam Phượng Khuynh ngồi xổm xuống đối diện với Nghiêm Thần. Hắn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của cô mà nói tiếp: "Ta là phụ thân của con, ta cũng có thể bảo vệ con a."
Nghiêm Thần há miệng nhưng không thể thốt nên lời. Thấy vậy, Lam Phượng Khuynh bật cười thành tiếng. Âm vang mị hoặc lòng người, tựa như tiếng chuông bạc trong veo thanh thoát. Đột nhiên, Lam Phượng Khuynh dồn sức đánh thẳng vào người của bản thân.
"Phụ thân!!!" Nghiêm Thần hốt hoảng lao người tới, vội vã dùng năng lượng của mình chữa trị nội thương cho Lam Phượng Khuynh.
"Con hư là tại cha. Hôm nay những gì mà con sai phạm, chính ta sẽ chịu thay con."
"Không phụ thân, con xin lỗi, con sai rồi, con sai rồi." Nghiêm Thần ôm chặt lấy Lam Phượng Khuynh, giọng nghẹn ngào cả lên. Tuy vậy, cô không dám để mình rơi nước mắt. Phụ thân đã nói, làm con gái của Lam Phượng Khuynh thì rơi nước mắt chỉ khiến hắn mất mặt thôi.
"Phụ thân muốn mắng muốn đánh con ra sao cũng được. Xin người đừng làm tổn thương mình. Là con sai, là con sai, con xin lỗi, xin lỗi... Hãy tha thứ cho con... Sẽ không có chuyện như vậy tái diễn nữa, sau này chuyện gì con cũng nói với người mà."