Trói Buộc Linh Hồn

Chương 6: Tin tức



“Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là đá vào mông tên nhóc ở đằng kia!”

“...”

.

.

.

.

.

”Ha ha ha...” Thiên Trụ che miệng, cười đến run cả người. Tiếng cười ngân vang như tiếng chuông bạc mộng ảo, mị hoặc câu hồn. Ngay đến cả những người đang có mặt trong đại điện cũng không thể cưỡng lại mà lần nữa nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nữ tử mông lung như trăng trong nước, hoa trong gương cùng tiếng cười ngọt ngào làm người ta say lòng, dù biết rằng đây vốn là độc dược chết người.

”Nè!” Nghiêm Thần khó chịu cắt ngang cảm hứng dâng trào của Thiên Trụ Ấn.

”Có làm hay không?”

”Tất nhiên, phục vụ ngài là vinh hạnh của ta.” Thiên Trụ cúi người kề sát mặt với Nghiêm Thần, nháy mắt một cái. “Ngài muốn đá vào mông hắn kiểu nào? Là chụp ếch, vẫn là ngã chổng vó; lưu lại vết bầm hay gãy xương vùng lân cận? Đá ra khỏi đài sen hay nằm rạp xuống sàn? Rêu rao thực hiện vẫn là giá họa cho kẻ khác? Có cần lấy mạng luôn không?”

Trên trán Nghiêm Thần xuất hiện một đống vạch đen. Đây là Ấn của cô? Đây thật sự là Ấn của cô? Đại diện cho thiên phú và tâm linh của một người???

Đến cuối cùng, việc đá vào mông của Tô Mặc Hi vẫn không thực hiện được. Chính vì vậy, Nghiêm Thần bắt đầu ghi hận Tô Mặc Hi. Điều này khiến cho con đường truy thê sau này của Tô Mặc Hi bị người chị vợ là Nghiêm Thần rải hố chông khắp nơi, thương tích đầy mình. Đây là nói sau.

Đại lễ nhận Ấn phong ba đã qua. Cùng lúc, với tốc độ truyền tin kinh khủng, chẳng mấy chốc cả Đông Ly quốc đều biết đất nước của họ vừa xuất hiện thêm một vị Thần Ấn, đó là nhị hoàng nữ tôn quý. Nhìn đám người ra vào tới tấp, Nghiêm Thần chỉ còn biết cảm thán trong lòng. Thói nhiều chuyện, đời nào cũng có! Haizz...

”Bảo bối a, con giỏi như vậy....” Lam Phượng Khuynh cười diễm lệ với Nghiêm Thần. Bị đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn chằm chằm, Nghiêm Thần có chút xao lòng. Thấy vẻ mặt bánh bao của con gái mình bắt đầu mơ màng, Lam Phượng Khuynh đắc ý cười thầm trong lòng. Cho con lúc nãy bị Thiên Trụ Ấn mê hoặc, không thèm nhìn ta. Hừ!

[Tiểu chủ nhân!]

Tiếng gọi của Thiên Trụ Ấn tận sâu trong cõi lòng vang lên làm Nghiêm Thần bừng tỉnh. Cô ảo não không thôi, đồng thời dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Lam Phượng Khuynh mặc dù với bề ngoài hiện tại, ánh mắt của Nghiêm Thần chẳng hề có xíu lực sát thương nào cả.

Cha, ngài thật quá đáng! Sao lại dùng mỹ nam kế với con gái của mình chứ?

”Ha ha ha!” Lam Phượng Khuynh cười càng thêm thoải mái. Bảo bối thật đáng yêu! Đáng yêu quá đi mất! Chỉ là, Thiên Trụ Ấn thật đáng ghét. Bản thân anh cũng là người nhận được Thiên Trụ Ấn, Lam Phượng Khuynh quá hiểu trình độ phá đám của tộc này.

”Lát nữa con mà cầm ngọc tỷ, hừ hừ...”

Không hổ là phụ thân của cô, thay đổi sắc mặt đã luyện đến trình độ siêu đẳng cấp.

Liếc nhìn cái bàn rộng lớn bên dưới, Nghiêm Thần bắt đầu xem xét mọi thứ. Đao kiếm, binh thư, bàn tính, vải vóc,... đủ mọi thứ của mọi ngành nghề, a, cô còn thấy cả gối ngủ cũng có mặt ở trên bàn. Nghiêm Thần tự hỏi trong lòng, cô nên chọn thứ gì đây? Cũng không để cô suy nghĩ lâu, Lam Phượng Khuynh đã đặt Nghiêm Thần xuống bàn. Bên cạnh, cha Tiêu Thanh Hàn cũng đồng thời ôm Nghiêm Luân đặt xuống cạnh cô. Nhìn em gái của mình ì ạch xoay tới xoay lui, càn hết đống đồ này ra ngoài lại nhặt lên bỏ xuống đống đồ khác không có chủ đích, Nghiêm Thần nghĩ nghĩ. Đây là phản ứng vốn có của trẻ em? Cho nên, cô cần bắt chước như vậy?! Đang lúc rối rắm, ánh mắt của Nghiêm Thần đột ngột sáng lên. Cô nhanh chóng dùng tay chân bé xíu của mình bò lên phía trước.

Khó khăn cầm lấy một cuốn sách ôm vào lòng, Nghiêm Thần thích thú quan sát. Bí kíp võ công! Đây chính là bùa hộ mạng khi hành tẩu giang hồ. Hơn nữa, đời trước Nghiêm Thần có một tiếc nuối, đó là trình độ võ thuật của cô không thể đột phá giới hạn cao nhất được. Cuộc sống lúc nhỏ quá mỏng manh dù cô vẫn thường lén đi rèn thể lực, cộng thêm tâm bệnh với gia đình khiến Nghiêm Thần bỏ lỡ thời gian cũng như thời cơ học võ tốt nhất. Kiếp này cô nhất định phải nắm lấy cơ hội mới được.

”Nhị hoàng nữ chắc sẽ là một võ tướng kiệt xuất!” Một quan viên đứng bên cạnh bình luận.

”Không, ta nghĩ nhị hoàng nữ sẽ là dược sư tài ba. Nhìn đi, ngài ấy đang cầm lấy 'Đại đạo dược thần'.” Một quan viên khác lên tiếng.

”Ta thấy ngài ấy sẽ là một chiến sĩ mạnh mẽ. Không thấy nhị hoàng nữ đang ôm lấy Lôi đình kiếm sao?” Một người khác phản bác.

....

Bỏ ngoài tai những ánh nhìn chăm chú và lời bàn tán xôn xao của mọi người, Nghiêm Thần vẫn tiếp tục sự nghiệp chọn vật đoán tương lai của mình. Thế giới này không có tivi, máy tính, gameshow, ca nhạc biểu diễn.... nên cô phải tìm thứ khác bù vào để giết thời gian và giải trí. Một nơi thực lực vi tôn, tất nhiên phải tìm thứ nâng cao thực lực rồi. Oh, cô thấy cái gì đây? Nghiêm Thần gom hết đống đồ nhặt nãy giờ vào một chỗ rồi bò đến chỗ khác. Sờ sờ miếng phù điêu trên tay, Nghiêm Thần vắt óc suy nghĩ. Bạc nguyên chất, khắc hình con hổ, có kí hiệu của Đông Ly đây chẳng phải là hổ phù sao? Thứ mà theo nguyên tác Tô Mạch Hi đã chiếm của Nghiêm Luân, điều động toàn bộ đại quân Đông Ly buộc con bé phải đứng ra xin lỗi nữ chủ trước cả nước. Hành động nhục nhã như vậy đối với vua của một nước không chỉ làm Nghiêm Luân trở thành trò cười cho thiên hạ mà còn khiến dòng họ Vũ Đình mang tiếng nhơ muôn đời. Ở đoạn này, Như Sương không nói rõ lắm mẫu thân và các vị phụ thân ra sao nhưng cô đoán chắc cũng sẽ không trải qua tốt lành mấy.

Siết chặt hổ phù trong tay, ánh mắt Nghiêm Thần tối lại. Cô sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Hổ phù sẽ do chính cô bảo quản.

Xoay đầu tìm Nghiêm Luân, Nghiêm Thần cố kiềm nén xúc động muốn giết người. Cô thấy cái gì? Ah, em gái Nghiêm Luân nhỏ bé của cô đang ôm cái gối mà ngủ ngon lành! Thái dương nổi gân xanh, Nghiêm Thần hùng hổ bò đến chỗ Nghiêm Luân.

Bốp!

”Oa oa oa....hu hu hu....”

Nghiêm Luân đang mơ màng thì bị một cú đập vào trán đau điếng. Cô bé òa khóc dữ dội.

”Này...”

Mọi người trong đại điện sửng sốt. Ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Liếc nhìn về phía hoàng thượng, thấy ngài ấy không tỏ vẻ gì nên các quan viên cũng biết điều mà không lên tiếng. Chỉ là trong lòng họ, địa vị của nhị hoàng nữ đã dâng lên một tầm cao mới. Còn nhỏ xíu như vậy mà đã biết xử phạt nghiêm minh, tương lai chắc chắn sẽ thành châu báu?!

Các ngươi xác định???

Vũ Đình Thiên Thanh nhẹ lắc đầu với Tiêu Thanh Hàn, ý bảo hắn đừng lo lắng. Sau đó nàng dùng ánh mắt hứng thú ngập trời của mình tiếp tục nhìn theo hai cô con gái. Quả thật là bảo bối, lúc nào cũng khiến người khác kinh ngạc!

Bên này, Nghiêm Thần mới mặc kệ Nghiêm Luân đang khóc bù lu bù loa, cô đang bận xoay tới xoay lui tìm ngọc tỷ. Thấy rồi! Với tay lấy ngọc tỷ, Nghiêm Thần cẩn thận đánh giá. Có vẻ như làm bằng lục phỉ thúy, cầm vào cảm giác rất ấm áp. Hình long thần uy nghiêm được điêu khắc tỉ mỉ, bên dưới bệ khắc hình ấn chương của Đông Ly, tổng thể chỉ có thể nói: thật xinh đẹp!

Lườm!

Nghiêm Thần run tay một cái, chỉ chút nữa là cô làm rớt ngọc tỷ rồi. Không cần ngẩn đầu lên Nghiêm Thần cũng biết được ánh mắt rợn người như tia điện là của ai. Ngoài phụ thân đại nhân đáng kính của cô thì còn ai trồng khoai đất này!

Vội vã nhét ngọc tỷ vào lòng Nghiêm Luân, Nghiêm Thần tỏ vẻ thật sâu áp lực. Nghiêm Luân khóc được một hồi thì thấy có thứ gì đó được nhét vào người mình. Nín khóc cúi đầu, Nghiêm Luân nhìn thứ trong tay. Có vẻ cảm thấy không thú vị, con bé nhanh chóng thả ngọc tỷ xuống bàn. Thấy vậy, Nghiêm Thần một lần nữa cầm lấy ngọc tỷ nhét vào tay Nghiêm Luân. Khi con bé định thả xuống lần nữa, Nghiêm Thần vươn tay véo lấy gò má của Nghiêm Luân.

”Oa... hu hu hu....”

“...”

Mọi người chỉ còn biết chết lặng.

Cứ như vậy, chỉ cần Nghiêm Luân buông ngọc tỷ, Nghiêm Thần lại tìm đủ mọi cách khiến con bé khóc. Đến cuối cùng, Nghiêm Luân học khôn, sống chết cầm lấy ngọc tỷ và bắt đầu công việc chọn vật đoán tương lai của mình. Ngủ sao? Bị hành hạ như vậy mà còn ngủ được thì có mà là heo?!

Nghiêm Thần hài lòng nhìn thành quả của mình, cô đã không phụ sự mong đợi của phụ thân. Hiện tại Nghiêm Thần cũng không muốn chọn gì thêm, dù sao thứ tốt cô cũng lấy gần hết rồi. Quơ tay chán chường, Nghiêm Thần chạm phải một thứ gì đó. Nhìn nhìn, đây là... ngọc phù. Hắc, số cô thật đúng đỏ! Ngọc phù có thể hiệu lệnh quân trị an, quân dự phòng và cấm vệ quân của hoàng thành. Hổ phù cô đã giữ, vậy ngọc phù nên đưa cho Nghiêm Luân. Sau này khi Nghiêm Luân kế thừa ngôi vị con bé sẽ có thêm ám phù để điều động ám vệ của Đông Ly. Có ngọc phù lẫn ám phù, Nghiêm Luân xem như có đảm bảo. Nghĩ vậy, Nghiêm Thần lập tức nhét ngọc phù vào lòng Nghiêm Luân. Lần này con bé cũng không dám thả ngọc phù ra. Nghiêm Thần hài lòng. Không hổ là nữ phụ lợi hại nhất, chỉ số thông minh rất cao!

Sau thời gian nửa nén nhang, việc chọn vật đoán tương lai cũng kết thúc. Nghiêm Thần được trở về vòng ôm của Lam Phượng Khuynh. Nhìn gương mặt cười sáng lạn của phụ thân, cô biết mình đã làm rất tốt. Ngáp dài một cái, Nghiêm Thần oa đầu vào lòng phụ thân mình lim dim ngủ. Cơ thể trẻ con này đã đến sức chịu đựng cuối cùng, Nghiêm Thần cần nghỉ ngơi. Bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng nói của mẫu thân về ban thưởng tước vị gì gì đó rồi mọi thứ chìm vào im lặng.

***

Lúc Nghiêm Thần tỉnh lại đã là nửa đêm. Một mình cô nằm im trong nôi ngẫm nghĩ gì đó. Đưa mắt qua khung cửa sổ, Nghiêm Thần chỉ thấy một màn đêm bao trùm. Trước đây, mỗi lần tỉnh dậy như thế này cô chỉ cảm thấy cô đơn. Nhưng hiện tại lại nhiều thêm những cảm xúc không thành lời.

Xoẹt!

Thiên Trụ Ấn đột ngột xuất hiện, ngồi quỳ bên nôi của Nghiêm Thần.

”Tiểu chủ nhân!”

”Chuyện gì?” Nghiêm Thần giương mắt lên hỏi.

”Xin hãy ban tên cho ta!” Thấy Nghiêm Thần nghi hoặc nhìn mình, Thiên Trụ Ấn cười nhẹ nói tiếp. “Khi ngài kêu gọi được ta, khi ta thừa nhận ngài là chủ nhân của mình, giữa hai chúng ta đã là một chỉnh thể. Ban tên là nghi thức cuối cùng, cho thấy ngài thừa nhận ta!”

”Ngươi trước đây... không có tên sao?”

”Ah, đó chẳng qua chỉ là cách gọi để phân biệt giữa người trong tộc, không thể xem là tên. Chúng ta cũng không mất phẩm giá đến nỗi chỉ gọi nhau là Thiên Trụ nhất, Thiên Trụ nhị, tam, tứ, ngũ.... Các tộc khác cũng vậy thôi.”

Mặc dù là nói vui đùa nhưng ánh mắt của Thiên Trụ rất thành khẩn và nghiêm trang. Nghiêm Thần có thể cảm giác được một tia tình tự khác không thuộc về mình. Đây chính là chỉnh thể mà Thiên Trụ đã nhắc đến đi.

”Ôm ta lên!”

Thiên Trụ ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Nghiêm Thần được ôm lên đối diện với Thiên Trụ. Cô vươn cánh tay bé xíu của mình chạm vào mi tâm của nữ tử xinh đẹp trước mặt.

”Ta ban cho ngươi danh xưng Thiên Túng. Kể từ giờ phút này, ngươi sẽ là đồng bạn của ta, đời đời kiếp kiếp!”

”Tạ chủ nhân ban tên!” Thiên Túng cúi đầu, chân thành đáp.

Trong đêm tối hiu quạnh này, nghi thức thiêng liêng kết nối hai sinh mệnh với nhau diễn ra thầm lặng. Không hào hoa diễm lệ, không sôi động rộn ràng, tất cả chỉ là sự chân thành nhẹ nhàng như nước hồ u tĩnh. Đạm mạc mà sâu lắng suốt đời.

”Tiểu chủ nhân, ngài muốn về thế giới trước đây sao?” Đặt Nghiêm Thần về lại trong nôi, Thiên Túng đột ngột hỏi.

”Sao ngươi biết?” Nghiêm Thần bất an hỏi lại.

”Haha, tiểu chủ nhân đừng lo lắng. Chuyện này cũng không phải lần đầu ta thấy. Các vị đứng đầu Lục giới chính nguyên suốt ngày cứ đi đi về về giữa các thế giới suốt đó thôi.”

”Lục giới chính nguyên?” Lại thêm cái quái gì nữa đây?

”Um, Lục giới chính nguyên cai quản hơn ba ngàn thế giới và tồn tại cùng với vũ trụ này.”

Hơn ba ngàn thế giới có sự sống và Thiên đạo của chính mình cùng vô vàn các thế giới sơ khởi khác trong vũ trụ đều được cai quản bởi Lục giới chính nguyên, bao gồm: Thần giới, Tiên giới, Nhân giới, Yêu giới, Ma giới và Minh giới. Sự hình thành Lục giới chính nguyên không ai biết được, chỉ biết nó tồn tại đồng mệnh với vũ trụ. Khi sự sống bắt đầu hình thành, có thể do Bàn Cổ sáng tạo, Chúa trời sinh thành hay Tự nhiên sinh ra... nói chung khi đó Lục giới chính nguyên đã chính thức xâm nhập và cai quản vạn vật. Người đứng đầu Lục giới chính nguyên được mọi người xưng là Đế, danh hiệu giới Hoàng, ví dụ như Ngọc Hoàng Đại Đế hay Ma Hoàng Đại Đế, riêng người đứng đầu Thần giới hiện tại được gọi là Sáng Thế Thần Huyền Đế, là người nắm giữ Đại đạo cao nhất của vũ trụ. Đặc biệt, người đứng đầu Minh giới được gọi là Minh Đế, là vị thần cường đại nhất trong vũ trụ.

”Minh Đế lợi hại như vậy?” Nghiêm Thần nghe thập phần chăm chú. Thật không ngờ thế giới này đã có sự hiểu biết vượt bậc về vũ trụ như vậy. Mặc dù nếu đặt ở thế kỉ XXI, đây được xem là thuyết duy tâm không có căn cứ.

”Tất nhiên, chỉ mỗi danh xưng Minh Đế đủ để biết sự lợi hại của ngài ấy.” Thiên Túng nói bằng chất giọng đầy sùng kính. “Thế giới này của chúng ta là một trong số ít thế giới nằm dưới sự cai quản trực tiếp của Nhân giới chính nguyên. Mà tộc Thiên Trụ ta thuộc về Ma giới chính nguyên cai quản. Tuy nhiên hiện tại đã thuộc về Minh giới.”

”Vì sao?”

”Nghe đồn Ma Hoàng Đại Đế đã từ bỏ Ma giới để đi tìm tình yêu cho mình.”

”Hả???” Nghiêm Thần ngu ngơ. Cô bắt đầu suy tưởng. Đứng đầu Ma giới hẳn là phải yêu nghiệt và cường đại tựa như phụ thân của cô. Sau đó vì tình mà bi lụy thảm thương. Cứ nghĩ đến cảnh phụ thân cô khóc lóc ủy khuất, bi thương cõi lòng trước mẫu thân đại nhân, Nghiêm Thần cả người một trận ác hàn. Quá kinh tởm!

”Tiểu chủ nhân, không có quá mức như ngài nghĩ đâu.” Thiên Túng buồn cười đánh gãy viễn tưởng của Nghiêm Thần. “Trước khi đi, Ma Hoàng Đại Đế đã nhờ Minh Đế cai quản Ma giới, cho nên tộc Thiên Trụ hiện giờ là người một nhà với tộc Trực Phù.”

Nghe đến Trực Phù, Nghiêm Thần mới sực nhớ, trong đám nam chủ hình như cũng có một người nhận được Trực Phù Ấn. Nói vậy, tộc Trực Phù thuộc cai quản của Minh giới.

”Nói nãy giờ rốt cuộc ngươi muốn ám chỉ cái gì?”

”Tất nhiên là muốn ngài cố gắng tu luyện, sớm ngày phá vỡ Đại đạo cao nhất của thế giới này, đạt được tư cách đến chính nguyên giới. Khi đó, ngài có thể cầu Nhân Hoàng Đại Đế hoặc ta giúp ngài cầu Minh Đế để họ giúp ngài mở đường hầm thời không về thế giới trước đây của ngài.” Lúc đó ta đương nhiên cũng đi theo. Người ta còn chưa lần nào đến thế giới khác chơi đâu. Những lời này Thiên Túng chỉ dám nói thầm trong lòng, còn ngăn chặn đường cảm ứng tâm linh với Nghiêm Thần.

”Thật sự có thể sao?” Nghiêm Thần kinh hỉ thốt lên.

”Đương nhiên, ta làm sao có thể lừa ngài chứ!”

”Được. Ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt.”

Không phải cô muốn từ bỏ thế giới này, cô chỉ muốn biết bạn bè và chiến hữu của mình hiện ra sao thôi. Cô ra đi đột ngột như vậy, chắc họ bàng hoàng lắm. Nhất là Như Sương, cô sợ cô ấy sẽ suy sụp mất.

”Tiểu chủ nhân của ta, ngài hiện tại chỉ cần ăn ngủ cho mau lớn trước đã. Những chuyện khác hãy để sau.” Thiên Túng véo nhẹ gò má của Nghiêm Thần, khuyên bảo.

Biết Thiên Túng nói đúng, Nghiêm Thần cũng bắt đầu điều chỉnh cơ thể để tìm vị trí nằm thoải mái nhất. Đôi mắt cô lim dim rồi khép hẳn, trong tiềm thức, Nghiêm Thần chỉ khẽ nói 'chúc ngủ ngon' với Thiên Túng rồi thiếp đi.

Thiên Túng vẫn cứ nhìn chăm chú vào Nghiêm Thần. Thấy nàng ấy ngủ ngon với thở nhẹ một hơi. Nội tâm của tiểu chủ nhân thực sự mỏng manh và đầy vết thương. Nàng cũng chỉ muốn chủ nhân của mình có một động lực tiến tới để sống vui vẻ và thoải mái hơn mà thôi.

Tiểu chủ nhân a, có được một Thần Ấn biết quan tâm chăm sóc hiểu lễ nghĩa như ta đây là phước đức mấy kiếp của ngài đó! Cho nên, hãy sống thật tốt vào, đứng cũng thật cao để không ai có thể xem thường chúng ta. Thiên Túng ta có thể khiến cả tộc Thiên Trụ thần phục thì thân là chủ nhân, ngài cũng không thể quá kém được.

”Thật chờ mong!” Thiên Túng cười khúc khích. “Hm, sao mình có cảm giác đã quên nói một điều gì đó quan trọng cho tiểu chủ nhân nhỉ?”

Thiên Túng chống cằm nghĩ mãi mà cũng không nhớ được nên nàng dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

”Không nhớ ra tức là không quá quan trọng. Sau này nhớ lại chắc nói vẫn còn kịp.” Thiên Túng gật gù. Sau đó, nàng hóa thành một đạo ánh sáng nhập vào mi tâm của Nghiêm Thần.

Trên vầng trán nhỏ bé của Nghiêm Thần hiện lên dấu ấn nửa mặt trăng đen rồi biến mất. Đêm lại trở về yên tĩnh.

Mãi cho đến sau này khi Nghiêm Thần đứng trước đường hầm thời không, cô sẽ phải điêu đứng lên xuống chỉ vì điều mà ngày hôm nay Thiên Túng đã quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.