Trói Buộc Linh Hồn

Chương 65: Âu lo



Đại đao sắc bén vung lên liên tục, lưỡi đao âm u không ngừng công kích đối phương. Võ phục nam nhân mồ hôi nhễ nhãi, tay cầm đao đã tê rần và căng cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

Bên cạnh, quân phục nam nhân hai tay cầm pháo thương phát động hàng loạt đường đạn định vị, song đó cơ thể cố gắng gượng né tránh những đòn tấn công, máu đã nhiễm đỏ cả người hắn.

Phía sau, hắc y nữ nhân tay cầm đoản thương thoắt ẩn thoắt hiện tìm mọi thời cơ kích sát vào chỗ yếu hại của đối thủ, đôi mắt nàng đỏ ngòm giăng đầy tơ máu, dù có khăn che mặt nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi và ảm đạm.

Một cái phất tay nhẹ nhàng lập tức khiến ba người còn đang chiến đấu đồng loạt văng ra xa. Từng tiếng "ầm ầm" vang lên kèm theo những đường máu kéo dài càng khiến không khí thêm phần nghẹt thở.

"Chậc, yếu như vậy mà cũng muốn trở thành Ma Hoàng Đại Đế, thật là không biết tự lượng sức mình." Ma Lam Duật phủi phủi bụi trên tay áo, nhàn nhã kiểm tra những nếp nhăn trên y phục mà buông lời khinh thường.

"Khụ khụ..." Ho ra từng ngụm máu, ba người lúc nãy kinh hoảng ngẩn đầu nhìn lên. Bọn họ trải qua bao gian khổ mới có được thành tựu như ngày hôm nay, không nói đến vô địch thiên hạ nhưng so với người của chính nguyên giới cũng không kém là bao. Vậy mà ở trước mặt nam nhân này, họ cứ như một đứa trẻ lên ba ngu ngốc mặc cho hắn đùa giỡn xoay quanh. Không một tia phản kháng, vì không có cách nào phản kháng được.

Nhìn quanh, những ứng viên khác đều đã trọng thương ngất đi hết rồi. Bọn họ là những người cuối cùng còn trụ lại được, nhưng xem ra... thập tử vô sinh.

"Chơi đùa như vậy là đủ rồi. Để ta tiễn các ngươi một đoạn vậy." Ma Lam Duật đạm cười đầy thâm ý.

"Ngươi... là ai?" Võ phục nam nhân khó nhọc thốt lên, sau đó lại ho khan liên tục. Dù có chết hắn cũng muốn chết cho minh bạch.

"Biết để làm gì a?" Ý cười càng sâu, Ma Lam Duật cất giọng mềm mượt. "Dù sao cũng là hồn phi phách tán thôi."

Trái tim và bộ não như bị bóp nghẹt, ba ứng viên mở to mắt nhìn nam nhân tao nhã cường đại mà vô cùng tà ác ở trước mặt mình. Hồn phi phách tán, phương thức tàn nhẫn như vậy...

"Vì sao?" Quân phục nam nhân nghi vấn.

"Ai~ nói nhiều như vậy làm gì? Lâu ngày không thấy máu tươi, ta có chút hoài niệm thôi."

Ma Lam Duật vừa dứt lời, ba ứng viên đột ngột há miệng thở dốc, vẻ mặt tái xanh lại. Cả người họ run rẩy, tay ôm chặt lấy cổ họng. Không thể thở được, đã thế cứ như có hàng trăm ngàn con kiến đang cắn xé từng chút một trong khoang cổ rồi tràn ra khắp nơi, đến phổi, đến tim... đến tất cả. Đau đến chết đi sống lại, thế nhưng lại không thể chết được. Họ không thể khuất phục, không chỉ vì sống sót mà còn vì tôn nghiêm của chính mình.

Có chút chán chường nhìn biểu cảm của ba người kia, Ma Lam Duật bĩu môi ghét bỏ. Chẳng chút thú vị nào cả! Không la hét thì thôi, ít nhất cũng nên biểu hiện hoảng sợ đau đớn gì gì chứ, đằng này cứ trơ ra chịu đựng cố giành giật sự sống, nhìn thật... chứng mắt.



"Thôi, thôi, thật phí thời gian mà."

Ma Lam Duật phất tay bỏ đi, cùng lúc hàng ngàn lưỡi đao xuất hiện phóng thẳng vào ba người còn đang giãy giụa.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Ma Lam Duật dừng chân nhìn lĩnh vực của bản thân tạo ra bị xé bỏ, hứng thú rốt cuộc khơi mào. Xoay người nhìn hai nam nhân lạ mặt đột nhiên xuất hiện, hắn chau mày khó chịu.

"Hóa ra là hai tên tiểu tử các ngươi a. Như thế nào, Du Du bảo các ngươi đến tiêu diệt ta?" Chẳng thèm đoái hoài khi hai nam nhân kia cứu chữa cho đám ứng viên chỉ còn nửa hơi thở, Ma Lam Duật thong thả cô đọng không gian tạo ra một hắc sắc trường kỷ rồi ngồi lên. Phong thái hào hoa tà diễm đến bức nhân, thật khó có một ai theo kịp với dung mạo và khí chất này.

"Ma Lam Duật đại nhân."

"Xưng tên đi, nhìn hai tiểu tử các ngươi hẳn là kế nhiệm Luật và Sa nhi rồi." Ma Lam Duật tựa người ra sau trường kỷ lên tiếng. "Để ta đoán xem, tiểu tử mặc hưu nhàn trang ngươi kế nhiệm Nhân Hoàng Đại Đế đi? Còn tiểu tử mặc trường bào đỏ ngươi kế nhiệm Yêu Hoàng Đại Đế?"

"Vâng. Vãn bối Trần Doãn Phong."

"Vãn bối Yêu Liên Cốt."

"Ha ha ha! Hai tên tiểu tử các ngươi là Đại Đế đấy, cần chi nhún nhường tôn kính một tàn hồn sa đọa như ta? Hm..." Ma Lam Duật bật cười châm chọc.

"Chỉ cần Du vẫn còn nhận thừa nhận ngài, chúng ta vẫn sẽ tôn kính ngài." Trần Doãn Phong bình thản đáp lời.

"Hừ, thật không thú vị. Trả lời câu hỏi trước đó của ta đi."

"Bọn họ là ứng viên cạnh tranh vị trí Ma Hoàng Đại Đế, không thể giết được. Hơn nữa, Du có nhắn lại, ngài nếu tàn sát vô lý thì nàng ấy sẽ tự tay khiến ngài biến mất." Yêu Liên Cốt lên tiếng.

"Chậc, tâm địa sắt đá như vậy. Ta đây còn chưa gặp mặt bảo bối đâu, nếu biến mất chẳng phải quá oan uổng sao?" Ma Lam Duật ai oán lên tiếng. "Còn có, mấy tên kia yếu như vậy mà tranh chức Ma Hoàng Đại Đế chẳng khác nào gián tiếp vũ nhục ta a. Thực lực chỉ như cọng rơm!"

Mười ứng viên vừa tỉnh lại cộng thêm ba ứng viên trước đó khi nghe tới câu này chỉ muốn thổ huyết. Bọn họ yếu như cọng rơm? Được rồi, đặt trước mặt người kia thì đúng là vậy.

Trong khi đó, Trần Doãn Phong và Yêu Liên Cốt có chút nghẹn lời nhìn vị đại thần trong truyền thuyết kia. Dù sao khi họ kế nhiệm thì ngũ giới đứng đầu thuở sơ khai đã trở thành lịch sử rồi. Nếu không phải phong ấn bị phá vỡ thì họ cũng không chiêm ngưỡng được phong thái của Ma giới đứng đầu thuở sơ khai Ma Lam Duật đâu.

Đặc biệt là, tính cách của Ma Lam Luật đại nhân thật sự khá giống...

"Vũ Đình đôi khi cũng ác liệt và thoát tuyến như vậy." Yêu Liên Cốt thấp giọng lầm bầm.

"Xem ra các ngươi và bảo bối nhà ta quan hệ khá tốt đấy. Có cô con gái như vậy thật hãnh diện a, không sợ gian khổ từng bước nâng cao thực lực cạnh tranh chức Ma Hoàng Đại Đế, rất có chí tiến thủ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.