Trói Buộc Linh Hồn

Chương 74-2: Phiên ngoại 8: Vạn hạnh vẫn là bất hạnh? (1)



1. Tắt nắng

Sở Tâm Lan ôm một bó hoa cẩm chướng trong lòng, tay xách một phần cơm trưa đi vào bệnh viện. Băng qua hai dãy hành lang dài, cô tiến tới dãy cầu thang lên lầu hai.

Khẽ gõ cửa phòng bệnh, sau đó Sở Tâm Lan đẩy cửa phòng bước vào. Đây là một phòng bệnh dịch vụ, cho nên bên trong phòng tươm tất và khang trang hơn rất nhiều. Tiến đến cái bàn bên giường bệnh, Sở Tâm Lan đặt phần cơm lên đó rồi lấy cái bình hoa lan đã sắp tàn đem vào phòng vệ sinh. Sau khi thay nước mới và cắm hoa cẩm chướng vào bình, cô đặt nó lại đúng với vị trí ban đầu.

Lúc này, cánh cửa phụ nối ra ban công bật mở, một ông lão hơn bảy mươi tuổi bước vào. Nhìn thấy Sở Tâm Lan, ông cười vui vẻ lên tiếng: "Lan Tâm, ông đã nói con đi học về thì cứ ở nhà là được rồi. Vài ngày nữa xuất viện, có gì đâu mà con cứ ra vào bệnh viện suốt thế này?"

Nghe vậy, Sở Tâm Lan vội đến dìu ông ngoại của mình đến giường bệnh rồi nhỏ nhẹ đáp lời: "Con lo ông ở một mình buồn chán thôi. Còn có, con tên Tâm Lan, sao ông cứ gọi sai thế?"

"Con vốn phải tên Lan Tâm. Đều tại ba của con mắt nhắm mắt mở đăng ký khai sinh ghi thành Tâm Lan thôi." Ông lão trừng mắt khó chịu thốt lên.

"Rồi, rồi, con tên Lan Tâm, ông đừng tức giận kẻo tăng huyết áp." Sở Tâm Lan vội trấn an ông ngoại của mình. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tên của cô thì y như rằng ông ngoại lại mắng ba cô xối xả, những lúc như vậy ba chỉ biết lắc đầu cười khổ mà nghe mắng thôi. Thật ra cô thấy Lan Tâm hay Tâm Lan chẳng có gì khác nhau, ông ngoại chỉ là bực tức vì nó không hợp ý định ban đầu của ông là lấy tên cho cô theo câu 'huệ chất lan tâm' mà thôi. Người già thật khó chìu nha!

"Ông cháu mình đi dạo thôi."

"Dạ."

Đi dạo, đây là thói quen của ông ngoại khi ở tại bệnh viện. Sau khi ăn trưa xong thì ông muốn ra ngoài vận động hít thở không khí một chút. Ông nói cứ ở trong phòng bệnh ngửi mùi thuốc tẩy trùng riết chỉ thêm bệnh thôi. Còn cô, sau khi đi dạo với ông ngoại xong thì mới ăn trưa, mãi rồi cảm thấy như vậy ăn cơm còn ngon hơn nữa. Cả tuần nay cô đã quen dần với việc tập thể dục trước khi ăn trưa rồi.

Dưới sảnh bệnh viện, mọi người đi qua đi lại liên tục. Phía bên tay phải của ông cháu cô là khu khám bệnh, nơi đó chỉ vào giữa trưa và chiều tối thì mới thanh vắng được, còn lại là người người tấp nập như cái chợ. Đột nhiên, năm sáu y tá và bác sĩ hối hả chạy ra ngoài, phía sau còn đẩy theo cả giường cấp cứu . Sở Tâm Lan tò mò giương mắt nhìn ra xa.

Chiếc xe ô tô thắng nhanh trước thềm khu cấp cứu, theo sau đó là vài chiếc ô tô khác cùng hai xe quân sự và một xe công an. Đội hình này làm Sở Tâm Lan liên tưởng đến mấy ông tai to mặt lớn nào đấy của nhà nước đột ngột lên cơn đau tim chẳng hạn. Ít ra thì nhìn cách lái xe của họ, cô đoán chừng họ cũng không dùng thân phận của mình mà hống hách xua đuổi người dân trên đường để nhường đường cho họ di chuyển.

"Cảm ơn đã phối hợp, hiện giờ chịu trách nhiệm về bệnh nhân sẽ là chúng tôi."

Sở Tâm Lan nhìn thấy một cô gái tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ăn mặc đơn giản với áo thun quần jeans vừa bước xuống xe ô tô và nói chuyện với vị bác sĩ của bệnh viện. Theo sau đó là vài người nữa cũng rời khỏi xe. Một người đàn ông mặc quân phục ôm lấy một cô gái khác đặt lên giường cấp cứu, các thiết bị đơn giản như túi truyền dịch hay máy đo huyết áp... đã được đặt sẵn trên người cô gái kia. Có vẻ như chiếc xe ô tô đen điệu thấp đó đóng vai trò như một xe cấp cứu tư nhân vậy.



"Làm phiền dẫn đường!"

Chiếc giường bệnh lập tức được người của quân đội lập đi nhanh chóng.

"Xin nhường đường!"

"Làm ơn nhường đường giùm!"

Sở Tâm Lan và ông ngoại của mình đứng nép sang một bên. Một đoàn người nhanh chóng lướt qua hai ông cháu và biến mất sau ngã rẽ cuối hành lang. Sở Tâm Lan bất chợt sửng sốt.

Những người đó... họ đều khóc...

"Chỉ là một cô gái mà thôi, có cần phải như vậy không?" Sở Tâm Lan lẩm bẩm. "Chẳng lẽ địa vị cô ta rất lớn?" Hoặc là địa vị cha mẹ cô ta rất lớn chẳng hạn? Nhóm máu COCC?

Đứng bên cạnh nghe rõ lời cháu gái của mình nói, ông lão đột nhiên vươn tay vỗ đầu của Sở Tâm Lan vài cái mà cất lời: "Lan Tâm, đừng đánh giá phiến diện một ai cả."

Khẽ xoa đầu vài cái, Sở Tâm Lan quay sang nhìn ông ngoại của mình mà hỏi: "Ông có biết họ sao?"

"Không, nhưng cũng đoán ra được."

Nói rồi, ông lão bước đi. Sở Tâm Lan nhanh chóng đuổi theo. Cả hai ông cháu đều im lặng đi đến khu cấp cứu.

Một cô gái nằm bất động trên giường bệnh, vẻ mặt an tường không có chút nào biểu hiện đau đớn. Dường như, cô ấy chỉ đang ngủ một giấc ngủ dài mà thôi. Cô gái này có làn da ngăm đen, gương mặt cũng không xinh đẹp sắc sảo nhưng lại toát lên sự trầm lắng, nghiêm nghị; một vẻ đẹp nội liễm, anh khí. Nếu như đôi mắt đang nhắm nghiền kia bật mở, có lẽ cô ta sẽ càng thu hút ánh nhìn của người khác hơn nữa.

Đó là đánh giá sơ bộ của Sở Tâm Lan dành cho cô gái kia.

Không biết cô ấy bị bệnh gì mà các bác sĩ đều chau mày suy nghĩ đến trầm trọng. Cô gái ban đầu nói chuyện lúc xuống xe đã khoác lên người chiếc áo blouse trắng. Thì ra cô ấy cũng là một bác sĩ. Rồi sau đó, Sở Tâm Lam thấy những người trong phòng cấp cứu di chuyển giường bệnh vào phòng mổ. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy sự suy sụp tinh thần của những người đi theo cô gái kia.

Bọn họ đều lớn hơn cô rất nhiều, thậm chí có nhiều người còn đáng tuổi cha mẹ của cô, vậy mà giờ chỉ vì một cô gái trẻ kia mà họ lại đau khổ như vậy. Sở Tâm Lan không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao nữa. Cô thấy có người ủ rũ, có người che miệng ngăn tiếng nấc thốt ra, có người nghẹn ngào khóc trong vòng tay của người khác, có người trầm mặc chìm trong suy tư... cô đột nhiên thấy lòng nặng trĩu. Cô thật hâm mộ cô gái kia.

Cánh cửa phòng mổ đóng chặt lại, ngăn cách đoàn người với nhau. Sở Tâm Lan ngỡ ngàng khôn xiết.

Quân dân, công an, cô vốn nghĩ trong xã hội bình ổn bây giờ làm gì còn có tinh thần đồng đội cao đẹp như vậy? Người người chạy xô vào các trường quân đội, công an vì những đặc quyền rất lớn, sau đó học tập, ra trường, làm việc... mọi thứ chỉ quanh quẩn trong lợi ích và quyền thế mà xã hội đẩy đưa. Đây không phải là thời chiến, không có kề vai sát cánh giao phía sau lưng mình cho đồng đội, không có tin tưởng tuyệt đối mà hi sinh bản thân, không có nặng tình đến thế này. Hợp rồi tan, tan rồi hợp, đó mới là cuộc sống ngày nay. Cô cho rằng như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.