Nghiêm Thần trượt dài một đoạn ra sau, tay nắm chặt thanh kiếm cắm xuống đất.
Lập tức xoay người đạp lên thân cây, cô lấy đà lao thẳng xuống bọn hắc y nhân bên dưới. Máu tươi nhiễm đỏ cả trang phục của Nghiêm Thần, mùi
tanh ngọt lịm kích thích các giác quan cô. Nghiêm Thần nhẹ run một cái,
ánh mắt hơi rũ xuống, tay siết chặt thanh kiếm. Cô không phải chưa từng
giết người, chỉ là khi đó không có cảnh tượng huyết tinh thế này. Một
phát súng vào tim hay thái dương là đủ rồi. Nhưng hiện tại, nếu cô không muốn chết thì nhất định phải đạp qua xác của những người nơi đây.
Mái tóc dài màu ngân bạch được cột cao gọn gàng lay động theo từng đường
kiếm. Ngũ quan tinh xảo tà khốc mang theo sát khí ngút trời. Đôi con
ngươi đen láy ngày nào giờ đã nhiễm hồng quang yêu mị. Hình dáng lúc này của Nghiêm Thần chính là kết quả hợp khải với Thiên Túng.
Bên
cạnh, Lăng Vân cũng ra sức giết chóc. Dáng người cao gầy ẩn sau bộ võ
phục đen bó sát giống như một liêm đao tử thần đang gặt hái sinh mệnh
nhỏ nhoi. Khi hắc y nhân cuối cùng ngã xuống, Lăng Vân trở về đứng phía
sau Nghiêm Thần, trầm lặng làm cái bóng của cô.
Nghiêm Thần thu
kiếm, khẽ cau mày nhìn khắp người. Vươn tay lấy hai bình thuốc mỡ từ
trong ngực áo, cô đưa một bình cho Lăng Vân. “Nhanh chóng xử lý vết
thương. Bọn họ khẳng định sẽ còn cho người đuổi giết chúng ta.”
Nói rồi cũng không quản Lăng Vân, Nghiêm Thần mở nắp bình bôi thuốc lên
khắp người. Xé vạt áo để buộc tạm vết thương lớn ở cánh tay, Nghiêm Thần mắng to trong lòng.
Giỏi lắm Vệ Tường Lâm, cô chỉ là đi ngang
qua mà thôi. Đi ngang qua có hiểu hay không? Ngay cả một chữ họ nói gì
cô còn không nghe thấy thế mà lại cho người đuổi cùng giết tận cô cho
bằng được. Trên đất Đông Ly này, đại gia tộc của Tây Vệ thì tính là cái
thá gì chứ! Chỉ cần ra khỏi được khu rừng này, cô cũng không tin phụ
thân đại nhân nhà cô sẽ không huyết tẩy cả Vệ gia hắn ta.
Chính vì điều này nên Vệ Tường Lâm mới đuổi giết cô cho bằng được đấy, Nghiêm Thần!
Hôm nay, huynh muội bọn cô kéo nhau vào rừng đi săn. Rừng Sâm Túc ở phía
tây nam kinh thành là một khu rừng rất màu mỡ và an toàn. Từ Sâm Túc chỉ cần vượt qua Tây Trấn thành, thêm hai tòa thành nhỏ cùng một vài thôn
xóm là có thể đến được biên giới giữa Đông Ly quốc và Nam Hà quốc. Trong khi đó, Tây Vệ quốc lại ở xa lắc xa lơ, cách Đông Ly cả một vùng lãnh
thổ rộng mênh mông của Trung An và Nam Hà. Cho nên, bọn người Vệ gia đến đây làm cái quái gì?
Lê Như Sương, sau này viết truyện thì viết cho cụ thể vào kể cả khi đó chỉ là bản thảo!!!
Nghiêm Thần thầm rủa cô bạn của mình.
”Không biết đại ca và Luân nhi có sao không?” Trước khi tách ra, Nghiêm Thần
đã điều toàn bộ ám vệ theo cùng sang bảo vệ cho hai người họ. Cô vốn
cũng chỉ định đi lòng vòng ngoài bìa rừng thôi, ai biết sẽ gặp chuyện
như vậy. Kịch tình thật sự quá lợi hại! Cô cũng thật quá chủ quan!
”Thay vì lo cho bọn họ, ngươi nên lo cho chính mình thì hơn.”
Giọng nam xa lạ cất lên làm Nghiêm Thần xoay người tiến vào trạng thái chiến đấu.
Thiếu niên bề ngoài chỉ tầm mười bốn tuổi, mái tóc dài bạch kim buộc đuôi
ngựa thấp sau gáy, đồng tử đen láy như vực sâu vạn trượng, cả người toát lên một khí chất điềm nhiên và tĩnh lặng. Gương mặt góc cạnh sắc nét
lại không thô kệt, tinh tế như dương chi bạch ngọc, bạch y tao nhã ôm
trọn lấy cơ thể càng làm cho hắn thêm phần phiêu miểu thoát tục. Trên
vầng trán ẩn hiện một ấn kí đôi cánh mờ ảo liên tục tỏa ra năng lượng
dịu nhẹ.
Nghiêm Thần tay siết chặt thanh kiếm. Kỳ Nghi Ấn!
Theo những gì Thiên Túng phổ cập mấy năm qua, cô biết rõ sự đối lập giữa tộc Thiên Trụ và tộc Kỳ Nghi. Trực thuộc cai quản của Tiên giới chính
nguyên, Kỳ Nghi tộc.
”Vệ Tường Lâm, xem ra ngươi nhất định phải
giết ta.” Nghiêm Thần nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, giọng nói cất
lên trầm thấp say mê đến chí mạng.
”Đúng vậy, Diệu vương điện
hạ.” Vệ Tường Lâm bình tĩnh đáp lời. Dù vậy trong lòng hắn vẫn so đo
tính toán một phen. Thật không hổ là Diệu vương của Đông Ly quốc, số ám
vệ mà hắn mang theo đã tổn thất hơn hai phần ba. Nếu không phải chuyện
này liên quan đến vận mệnh gia tộc, hắn chắc chắn sẽ cúi đầu nhận lỗi
với nàng ấy.
”Vậy thì thử xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!”
Dứt lời, Nghiêm Thần đã vung kiếm đến trước mặt Vệ Tường Lâm. Nhanh chóng
đỡ đòn, Vệ Tường Lâm cũng làm ra đáp trả. Bên cạnh, số ám vệ còn lại
cũng lao đến chỗ của Lăng Vân.
Hai chọi mười hai, còn là trong tình trạng kiệt sức như hiện tại, Nghiêm Thần và Lăng Vân đang bị vây ở thế yếu.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng dòng năng lượng va chạm vào nhau, nổ mạnh khắp rơi. Trên cơ thể của
Nghiêm Thần lẫn Vệ Tường Lâm đều xuất hiện rất nhiều vết thương. Mũi
kiếm sắc nhọn xoẹt qua vành tai khiến Nghiêm Thần càng thêm thận trọng.
Liên tục chuyển năng lượng thành khí bao lấy thanh kiếm, Nghiêm Thần ra
tay càng lúc càng hiểm độc. Đối diện, Vệ Tường Lâm cũng không dám phân
tâm, tiếp tục ra chiêu đáp trả.
Một lúc sau, không chịu được áp lực tải vào, kiếm của hai người đồng loạt gãy nát.
”Cạch!”
Lập tức làm ra phán đoán, cả hai quăng chuôi kiếm gãy ra ngoài rồi một lần
nữa lao vào nhau. Lần này chính là vật lộn gần người. Một người luyện
thể trung kì, một người luyện thể hậu kì; một bên là Thần Ấn đứng đầu
một tộc, bên còn lại là Thần Ấn đứng hàng thượng lưu trong tộc. Lực
lượng không kém mấy, chỉ tiếc là...
Ầm!
”Ư...” Nghiêm Thần cúi gập người lùi về sau, tay lau đi vết máu nơi khóe miệng. Tay phải của
cô đã chết lặng rồi, miệng vết thương cũng vỡ ra lần nữa. Chết tiệt,
thân cao là một vấn đề hết sức quan trọng khi giao đấu!
”Chủ nhân!”
Lăng Vân đánh lui hắc y nhân, vội vàng trở về bên cạnh Nghiêm Thần đỡ lấy cô.
”Không sao.”
Thấy chỉ còn bốn ám vệ sống sót, Vệ Tường Lâm thầm than trong lòng. Ám Các
của hoàng thất Đông Ly thật làm người ta hâm mộ không thôi. Nhẹ vươn tay ra trước, gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên rồi tụ lại nơi lòng bàn tay của Vệ Tường Lâm. Nhìn thấy cảnh này, Nghiêm Thần vội vã đứng chắn
trước người Lăng Vân, tay trái ngay lập tức cũng vươn ra. Vô vàn khí
xoáy hắc ám bắt đầu tụ tập nơi lòng bàn tay của cô. Đúng lúc này....
Hàng trăm bóng đen lập tức biến mất. Lam Phượng Khuynh nheo đôi mắt hoa đào
của mình lại, che dấu đi lửa giận ngập trời đang bùng cháy trong đôi con ngươi. Ba ngàn tóc đen bắt đầu chuyển sang màu bạch ngân, đong đưa theo từng bước chân của hắn. Lướt đi trong cánh rừng, năng lượng lan tràn
bên ngoài cơ thể của Lam Phượng Khuynh làm vạn vật xung quanh đều mất
dần sinh mệnh. Muôn thú thối rửa, cây cỏ khô héo, cảnh sắc tựa như chốn
địa ngục trần gian!
Giỏi lắm, ngay cả con gái của Lam Phượng Khuynh ta mà cũng dám động, thật là gan to tày trời.
”Bảo bối, nếu con có mệnh hệ gì, cha sẽ khiến cả đại lục này nhuộm máu!”
Bên ngoài.
”Đại ca, làm sao đây? Tam cha đã vào trong lâu như vậy?” Nghiêm Luân lo lắng siết chặt cánh tay của Nghiêm Tuyệt, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào khu
rừng. Tỷ tỷ của nàng lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện gì.
Lúc sáng tỷ ấy còn hứa sau khi săn con mồi sẽ làm tiệc nướng cho nàng và đại ca, tỷ ấy sẽ không thất hứa đâu.
”Yên tâm, tam cha sẽ không
để Thần nhi có chuyện.” Nghiêm Tuyệt vỗ đầu trấn an Nghiêm Luân. Mặc dù
giọng nói vẫn rất lạnh lẽo nhưng Nghiêm Luân lại cảm thấy bình tâm.
Tin tức đã được truyền về hoàng cung, không biết mẫu thân sẽ xử trí sao đây. Nàng e là tứ cha sẽ điều động binh mã tới đây mất.
Tỷ tỷ, người nhất định phải bình an!
***
Nghiêm Thần trố mắt nhìn tên nhóc ở đối diện. Tay đang ngưng tụ năng lượng
cũng dừng lại. Tên Vệ Tường Lâm đó đột ngột tán năng lượng đi, còn dùng
ánh mắt rất ư là quỷ dị nhìn chằm chằm cô. Không đúng, là nhìn chằm chằm tay của cô. Trò quỷ gì đây?
”Vết bớt đó...”
”Vết bớt?”
Nghiêm Thần theo phản xạ lặp lại. Sau đó cô chợt nhớ trên cổ tay trái
của mình có một vết bớt, hình dạng gần giống hoa tử đằng. Đây là trời
sinh, cô cũng không mấy để ý. Dù sao cũng chỉ là một vết bớt mà thôi.
”Vết bớt của ta thì liên quan quái gì tới ngươi. Đánh hay không đánh nói lẹ coi!”
”Không đánh!”
”Hể?”
Đùng! Đùng! Đùng!
Đạn khói nổ mạnh bao trùm khắp nơi. Đến khi khói mù tán đi gần hết, nơi
khoảng rừng tan hoang này cũng chỉ còn lại Vệ Tường Lâm và bốn ám vệ.
Vết bớt hoa tử đằng đó...
Vệ Tường Lâm ngơ ngác đứng mãi một chỗ. Chốc lát sau, một vài bóng người đáp xuống bên cạnh Vệ Tường Lâm.
”Lâm nhi, mau rời khỏi đây! Người của Thất Sát điện đã bao vây khu rừng rồi. Nếu không đi nhanh sẽ không kịp.” Một người nam nhân vội vã đến bên
người của Vệ Tường Lâm kéo tay hắn.
”Tiểu thúc, con tìm được rồi!” Vệ Tường Lâm ngẩn ngơ thốt lên.
”Hả? Tìm được cái gì?”
”Người mang vết bớt hoa tử đằng.”
”Thật sao?” Người nam nhân vui vẻ thốt lên. “Là ai?”
”Diệu vương Vũ Đình Nghiêm Thần.”
“...”
“...”
”Diệu vương?”
”Vâng.”
”Người mà chúng ta truy sát nãy giờ?”
”Vâng.”
”Con còn đánh người ta trọng thương?”
”Vâng.”
“...”
“...”
”Đại ca, đại tẩu đệ có lỗi với hai người!” Người nam nhân tan nát cõi lòng thốt lên.
---o0o---
”Đau chết đi được!” Nghiêm Thần nằm trên lưng Lăng Vân, nhìn cánh tay đang đổ máu ướt đẫm của mình than thở.
”Chủ nhân, cố chịu một chút nữa. Chúng ta sắp đến bìa rừng rồi.” Lăng Vân
thấp giọng nói với Nghiêm Thần rồi bắt đầu tăng tốc. Mặc cho cả người
đều là thương nhưng nhiệm vụ của hắn là phải bảo vệ chủ nhân của mình dù cho có mất mạng.
Nghiêm Thần bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Tay chết lặng, chân trật khớp, cả người
đều là vết thương lớn nhỏ chi chít. Bị ngược đãi nhi đồng thế này là lần đầu tiên cô trải qua.
Vệ Tường Lâm, quản ngươi là nam chủ, quăng luôn kịch tình sang một bên, thù này chúng ta kết hạ rồi. Nghiêm Thần
ta mà không chỉnh ngươi tới chết đi sống lại thì bốn chữ Vũ Đình Nghiêm
Thần sẽ viết ngược!
Ngay lúc ý thức của Nghiêm Thần dần mơ hồ, cô chỉ còn ngửi được một mùi hương tuyết tùng cùng vòng tay ấm áp quen
thuộc rồi chìm sâu vào bóng tối.
Phụ thân...
”Bảo bối ngoan, ngủ đi. Chuyện còn lại cứ để phụ thân lo liệu.”