Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 3: 3: Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh




Cảnh Thù sững người, đúng thật nếu là cô của ngày trước thì sẽ như vậy, nhưng bây giờ..

Cô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, em sẽ ở lại."
Kiếp trước sau khi cưới anh, không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, chỉ là cô dùng bất cứ cách nào thì anh cũng tìm ra cô với tốc độ nhanh nhất, sự trừng phạt sau đó là kí ức cô không muốn nhớ lại.

Ngoài việc anh kìm kẹp cô một cách bất thường và có phần tàn bạo, những mặt khác vẫn không khác ngày thường, vẫn dành cho cô cuộc sống tốt nhất và xa xỉ nhất, cô muốn gì đều được nấy.
Nghe cô nói vậy, Kỉ Ngôn Thanh trầm mặc trong giây lát.
Mặc dù trông Cảnh Thù có vẻ yếu đuối hiền lành, nhưng mà chỉ là trông như vậy thôi.

Trước nay cô ấy là người rất có chủ kiến, tối qua còn nói sẽ chiến đấu với anh đến hơi thở cuối cùng, vậy mà hôm nay lại nói sẽ ở lại..


Anh không chối bỏ lời cô nói, chỉ thấp giọng nhắc nhở: "Đừng lúc có lúc không, sớm muộn gì em cũng là của anh thôi, hiểu không?"
"Hiểu."
Cảnh Thù nghĩ dù là kiếp trước hay kiếp này thì tác phong làm việc của Kỉ Ngôn Thanh cũng rất ngang ngược.

Nhưng một người ngang ngược như anh kiếp trước lại một lòng vì cô, tình nguyện đợi chờ cô suốt nửa năm.

Trong nửa năm ấy hai người nằm chung một chiếc giường nhưng chưa bao giờ vượt quá ranh giới, khả năng kiềm chế đó cũng đáng ngạc nhiên đấy chứ.

Nếu không phải nửa năm sau có một lần uống say rồi mất kiểm soát, cô còn nghĩ anh sẽ đợi đến khi cô đồng ý mới thôi.
Thực ra Cảnh Thù hiểu những lời cô nói bây giờ anh không tin cũng là điều bình thường, dù sao thì trước hôm nay cô vẫn dành thái độ gay gắt với anh, thay đổi nhanh quá kiểu gì cũng khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.

Kỉ Ngôn Thanh của hôm nay không biết chuyện xảy ra trong mười năm nữa nhưng Cảnh Thù thì khác, sau khi biết anh trao cả trái tim cho mình, cô đã không thể tiếp tục làm ngơ những hi sinh anh dành cho cô nữa.
Thời gian của họ vẫn còn nhiều, kiếp này cô sẽ cố gắng trân trọng anh.
Cảnh Thù ngẩng đầu, nhìn gương mặt đang căng cứng của anh, cô chỉ cười nói: "Chúng mình đi xem phim đi."
"Hả, ừ được thôi." Cảnh Thù chuyển chủ đề quá nhanh, Kỉ Ngôn Thanh đơ mất mấy giây, sau đó cầm điện thoại lên nhắn tin cho thư kí.
Anh nắm chặt tay Cảnh Thù, đến tận khi tới rạp phim cũng không chịu buông ra.
Nhìn từng tốp người đi lại bên trong, Cảnh Thù ngẩn ngơ, cô không ngừng nhớ lại khung cảnh kiếp trước Kỉ Ngôn Thanh dẫn cô đi xem phim.

Lúc ấy cô đã thấy được sự kì vọng trong mắt anh, nhưng cô đã làm gì chứ? Hồi đó cũng ngay tại chỗ này, Kỉ Ngôn Thanh đưa cho cô hai tấm vé xem phim, cô không cầm lấy mà để mặc tay giơ lên vô vọng.


Không chỉ có vậy, cô còn nói thẳng rằng cô không muốn xem phim, lại càng không muốn xem với anh.
Kỉ Ngôn Thanh không nói gì, anh mím môi kéo tay cô vào trong.

Đương nhiên là cô không đồng ý, sau khi giằng co không được, cô đã tóm lấy hai tấm vé rồi xé vụn chúng.

Những người xung quanh đều nhìn họ, Kỉ Ngôn Thanh im lặng nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn lại anh, sau đó mặt không cảm xúc ném những mảnh vé vụn vào thùng rác rồi bỏ đi.
Cô đã tưởng Kỉ Ngôn Thanh sẽ tức giận, không ngờ một lát sau anh đuổi theo cô, còn đưa cho cô một cốc đồ uống nóng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu "Không thích xem thì chúng ta không xem nữa", sau đó và mãi về sau này anh không bao giờ nhắc về chuyện này nữa..
"Em muốn xem gì?" thấy Cảnh Thù mất tập trung, Kỉ Ngôn Thanh nắm chặt tay cô hỏi.
Cảnh Thù quay về thực tại, quan sát bảng tên những bộ phim đang công chiếu.
"Cái này đi." Cô đưa tay chỉ vào một bộ phim về thú cưng vừa ra mắt.

Mặc dù cô chưa xem nhưng vẫn nhớ rằng bộ phim này hồi đó khá nổi.
"Được thôi."

Kỉ Ngôn Thanh dẫn cô đi mua vé, họ cũng xếp hàng như những cặp đôi bình thường, khác một chỗ là anh nắm tay cô rất chặt, như thể sợ rằng hơi không để ý một chút là cô gái này sẽ bỏ anh mà đi.
"Cảnh Thù?"
Bỗng một giọng nữ điệu đà lộ vẻ ngạc nhiên vang lên bên tai Cảnh Thù.

Cảnh Thù nghiêng đầu, nhác thấy một cô gái mặc váy ngắn màu vàng ngỗng, mái tóc xoăn buông xõa đứng phía trước, ngạc nhiên nhìn cô.
Cảnh Thù nhíu mày, đương nhiên hơn mười năm trôi qua, cô đã không còn ấn tượng gì về người trước mặt, nhưng đối phương rõ ràng có quen biết với cô.

Kỉ Ngôn Thanh nhướn mày, nhìn lướt qua cô ta một cách cảnh giác, sau đó anh nắm tay Cảnh Thù chặt hơn, còn thuận thế kéo cô sát vào người mình, tập trung hoàn toàn về phía trước.
Cô gái đó cũng trông thấy Kỉ Ngôn Thanh, mặt lập tức sáng lên, õng ẹo chạy đến bên cạnh bọn họ, làm nũng nói: "Trùng hợp thật đó, không ngờ lại gặp được giám đốc Kỉ ở đây."
Nói đoạn cô ta chẳng nói chẳng rằng kéo cổ áo chữ V của chiếc váy ngắn xuống, đứng đối diện với Kỉ Ngôn Thanh, cố tình để anh nhìn thấy...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.