Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 7: 7: Anh Hiểu Nhầm Rồi




Không rõ liệu cô có nghe thấy những lời ấy hay không nhưng sau khi anh dứt lời, cô thật sự tiếp tục say giấc nồng.

Môi anh hơi cong lên đặt một nụ hôn lên trán cô rồi rời đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào phòng qua khe rèm.

Cảnh Thù đưa tay chặn ánh nắng chói mắt ấy lại.

Đôi mắt đào hoa lấp lánh liếc nhìn một vòng xung quanh, đuôi mắt cong lên một cách tự nhiên, từng cái nhấc tay hay bước chân của cô đều phong tình chết người.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Cảnh Thù mở cửa, việc đầu tiên làm là nhìn sang căn phòng kế bên.

Cửa phòng vẫn đóng chặt, tim cô đập nhanh thêm mấy nhịp, dường như tất thảy những chuyện xảy ra ngày hôm qua đều chỉ là một giấc mơ.

Cô nắm chặt tay, không dám đi gõ cửa.
"Em dậy rồi à?" Kỉ Ngôn Thanh đứng ở đầu cầu thang nhìn cô, gương mặt anh vẫn hiền hòa tuấn mĩ như hôm qua.


"Đi ăn sáng thôi."
"Vâng." Cảnh Thù chạy gần về phía anh, trên mặt không nén nổi sự hạnh phúc.
Kỉ Ngôn Thanh nhíu mày, trong đôi mắt sắc sảo của anh lúc này toán sự dè dặt.

Anh nhanh chóng bước về trước mấy bước, giữ chắc eo Cảnh Thù lại.
"Đi chậm thôi, em lại quên đi dép rồi." Anh trực tiếp ôm eo nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi lên ghế sau đó đi lấy dép cho cô.

Cảnh Thù thấy anh chạy đến gần cửa ra vào, nhấc một đôi dép lê màu xanh đáng yêu lên rồi bước nhanh trở lại, ngồi xôm bên trên cô.
Đôi tay ấm áp của anh nâng niu bàn chân nhỏ bé của Cảnh Thù, cô bỗng run lên, theo phản xạ co chân lại nhưng Kỉ Ngôn Thanh lại dùng lực giữ chặt chân cô.

Cảnh Thù nhớ về kiếp trước, quả thực Kỉ Ngôn Thanh có hơi kì cục, anh luôn thích nắm chân cô..

mặt cô hơi đỏ lên, để anh giúp cô đi dép còn cô thì quan sát tóc anh.
Tóc ăn không dài cũng chẳng ngắn quá, vừa hay lại còn có độ rủ mà cô thích nhất.

Trước giờ cô không thích những chàng trai làm tóc lòe loẹt màu, từ khi cô quen biết Kỉ Ngôn Thanh đến nay, mái tóc của anh chưa từng khiến cô thấy khó chịu.
Kỉ Ngôn Thanh đi dép cho cô xong, ngước mắt thấy cô hơi mất tập trung liền nhẹ nhàng nói: "Ăn sáng thôi."
Cảnh Thù lúc này mới hoàn hồn, đáp: "Dạ."
Thói quen không nói chuyện khi ăn cơm của hai người cũng rất giống nhau.

Sau khi ăn xong, Kỉ Ngôn Thanh tới công ty, Cảnh Thù tiễn anh ra cửa, lúc đóng cửa, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cảnh Thù mỉm cười, vẫy tay chào anh.
"Buổi trưa chờ anh về nấu cơm nhé, em muốn ăn gì cứ dặn người làm là được." Kỉ Ngôn Thanh nhắc cô.
"Được rồi được rồi, anh đi nhanh đi, đi sớm về sớm."

Kỉ Ngôn Thanh không nói gì, ánh mắt không nỡ rời cô, mãi đến khi cánh cửa lớp khép lại mới che khuất ánh mắt anh nhìn về phía cô.

Không có Kỉ Ngôn Thanh, căn nhà yên tĩnh một cách lạ thường.
Cảnh Thù nghĩ hay ngày mai theo anh đến công ty nhỉ.

Kiếp trước cưới nhau mười năm nhưng hình như cô chưa bao giờ tới thăm nơi anh làm việc.

Đương nhiên anh cũng có gợi ý với cô vài lần, nhưng sau khi bị cô châm chọc bóng gió mấy hồi thì nghĩ cô không thích mấy việc này nên sau đó cũng không miễn cưỡng cô nữa.
Cảnh Thù đưa mắt nhìn một vòng, nhận ra ngôi nhà ngày xưa luôn bị cô đối xử thờ ơ nay lại nhìn thuận mắt vô cùng, dường như từng chi tiết trang trí nhỏ đều được thiết kế theo ý thích của cô.
"Tinh tinh.."
Chuông cửa bỗng vang lên.
Nhìn qua lỗ mắt mèo, Cảnh Thù mở tròn mắt, cô nhanh chóng mở cửa: "Vân Phi? Sao anh lại đến đây?"
Mạnh Vân Phi cười hiền với cô, đáp: "Thù Thù, anh tới thăm em chứ sao."
"Vào đi anh, đừng đứng ở cửa." Cảnh Thù tỏ ra rất vui vẻ.
Mạnh Vân Phi là một người bạn rất tốt của cô, anh ấy sống với cô rất nghĩa khí, cô cũng coi anh như anh em của mình.

Kiếp trước sau khi cô kết hôn thì anh ra nước ngoài học chuyên sâu, suốt mười năm cũng chưa từng về nước, hai người họ chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho nhau ôn lại chút chuyện xưa.


Không ngờ hôm nay anh ấy lại đến thăm cô, cô còn tưởng anh ấy sẽ giống như kiếp trước ra nước ngoài là không quay lại nữa.
"Anh cứ ngồi thoải mái đi, anh muốn uống gì không?" Cảnh Thù mời anh ngồi, chuẩn bị đi lấy đồ uống cho anh.
Ánh mắt Mạnh Vân Phi không rời cô, thấy cô định đi, anh ấy đột nhiên đứng dậy giữ tay cô lại, khuôn mặt đầy sự lo lắng, vừa định mở lời thì có tiếng chìa khóa mở cửa truyền đến từ cửa chính.
Cảnh Thù quay đầu.
Kỉ Ngôn Thanh đẩy cửa bước vào, vừa hay tầm mắt hai người chạm nhau.

Rất nhanh, ánh mắt Kỉ Ngôn Thanh lập tức di chuyển đến Mạnh Vân Phi đang đứng trước cô.

Lại thấy tay hai người họ đang nắm lấy nhau, mắt anh trầm xuống, gương mặt hiền dịu ban nãy trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
"Sao anh lại về rồi?" Cảnh Thù kinh ngạc hỏi anh, thấy gương mặt anh u ám, cô theo phản xạ nhìn về phía bàn tay đang bị giữ chặt của mình.

Cảnh Thù vội vùng tay ra, trong lòng chỉ kịp nghĩ mấy chữ..
Chết rồi, Kỉ Ngôn Thanh hiểu nhầm rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.