Trời Đất Tác Thành

Chương 16: Cơn Bão Mê Tình (1)



Câu nói kia của anh đồng thời xâm nhập vào trái tim cô, cả người cô như bị rạn nứt hoàn toàn.

Đã lâu lắm rồi cô chưa từng trải qua cảm giác như vậy, mà anh cũng không cho cô đủ thời gian của màn dạo đầu để hơi thở cô chậm lại, cứ như vậy mà đem chính mình xâm nhập toàn bộ vào trong cơ thể cô, thẳng đến chỗ sâu nhất.

Trong bóng đêm, cô chỉ có thể nhìn chăm chú đôi mắt anh gần trong gang tấc, trong đáy mắt sâu thẳm kia có dục vọng, cũng có cảm tình sâu không đáy, rất nhạt nhưng cũng đủ để cô thấy rõ.

“Em hận tôi không?” Anh cúi đầu hôn môi cô, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của cô, vừa bắt đầu thong thả luật động.

Bởi vì yên tĩnh cho nên từng chút âm thanh đều có thể được phóng to đến mức tận cùng, dù là tiếng anh nói chuyện, tiếng của cơ thể va chạm lẫn nhau, còn có thanh âm nói chuyện lớn tiếng của người Ai Cập truy đuổi bọn họ cách đó không xa, tất cả đều hết sức rõ ràng.

Để cho mình không phát ra âm thanh vì đau đớn, móng tay của cô lúc này nhẹ nhàng bấu vào bờ vai của anh.

Anh hôn lên đôi môi, gương mặt, xương quai xanh, bầu ngực của cô, còn có ý xấu đem chính mình rút ra một chút, rồi đẩy vào lần nữa, nơi mềm mại trong cơ thể cô bởi vì động tác của anh mà tiết ra chất dịch vì kích tình.

Cô vẫn không trả lời, chỉ dùng hai chân vòng chặt thắt lưng của anh, cho dù đau đến môi trắng bệch nhưng cô vẫn cố gắng buộc anh xâm nhập sâu hơn vào trong cơ thể cô.

Anh thấy thế, đôi mắt hơi nhíu lại, nhìn sự phối hợp của cô, anh đột nhiên phá lệ tăng thêm.

“Uhm…” Cô cắn môi, miễn cưỡng không cho mình phát ra rên rỉ, nhưng trong lòng thở gấp, nhìn thấy anh có thể dễ dàng khiến mình mê muội.

“Hai năm tôi vắng mặt…” Không ai nói nữa, anh chỉ là từng chút một theo quy luật mà xâm nhập chiếm giữ cô, mà cô bấu víu vai anh, theo tiết tấu của anh, cũng bắt đầu dùng chính mình bao bọc anh, “Anh giải quyết thế nào?”

Tựa như cuộc đua, cô nhìn anh, rất muốn phá vỡ biểu tình lạnh nhạt của anh vẫn như xưa cho dù đang làm tình.

Sau khi anh nghe xong, hình như có thể cảm giác được sự khiêu khích trong giọng nói của cô, anh chỉ cúi đầu tới gần bên tai cô, “Không giải quyết.”

Cô ngẩn ra, bỗng nhiên cong khoé miệng, một tay vốn bấu víu bờ vai anh thuận thế đi xuống, cuối cùng bao phủ ở nơi bọn họ giao hợp.

“Phải không?” Cô hà hơi, thì thầm bên tai anh, “Chẳng lẽ, anh không tự mình giải quyết sao?”

“Bởi vì không tự mình giải quyết.” Tia sáng ở đáy mắt anh trong bóng tối ngày càng rực cháy, lúc này anh đột nhiên rút chính mình ra, xoay cả người cô đưa lưng về phía anh, lại nghiêng người tiến vào cô từ phía dưới, “Cho nên bây giờ cần em đền bù gấp đôi.”

Sau đó, một hồi hoan ái hoàn toàn do anh nắm tiết tấu.

Thực ra cô không thích tư thế như vậy, bởi vì cô có vẻ ở vào thế yếu, nhưng anh chỉ cần một tay thì có thể khống chế cô, tuỳ ý đòi lấy cô, mà cô vì đau đớn cũng không còn sức lực chống cự.

Đó như là sự trả thù cho sự cười nhạo của cô vừa rồi, anh dùng tốc độ mãnh liệt hơn mấy lần so với trước đó mà va chạm vào cơ thể cô.

Chất lỏng dính nhầy giữa cơ thể càng tăng nhiều, cô đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy từng đợt tê dại trong thân thể, cô muốn cắn ngón tay của mình nhưng bị anh nắm lấy, dùng nụ hôn sâu để trao đổi.

Trong đêm khuya tại biên giới của Ai Cập và Sudan, phía trước có sa mạc mênh mông, phía sau có người lần theo dấu vết đến gần họ, nhưng anh lại lựa chọn thời điểm này để cho cô nếm trải sự kết hợp của thân thể sau hai năm xa cách.

“Em hận tôi không?” Cô cảm thấy mình sắp lên đỉnh cao nhất, trước mặt là mảng trắng lớn mê muội, lại nghe anh bình thản hỏi lần thứ hai.

Cô gắng sức suy nghĩ vấn đề của anh trong cực quang tại đây.

Cô hận anh không?

Hai năm trước khi thoát khỏi anh, cô hận hai năm không thể ngủ ngon, cô cũng hận anh không thanh minh mà đưa cô vào thế giới của anh, cô vẫn có thể cảm giác được nỗi hận của mình.

Thế nhưng trong vài ngày sinh tử tồn vong này, khi cô định trào dâng nỗi hận mà cô cho rằng ngập trời, lại thấy được một sự thật hoàn toàn không khớp với trong tưởng tượng.

Cô căn bản không dám nói với chính mình, đằng sau nỗi hận ấy, cô rốt cuộc ấp ủ tình cảm gì đối với anh.

Trong đợt luật động nhanh chóng cuối cùng, Kha Khinh Đằng cúi đầu hôn lên vết sẹo trên lưng cô, lúc cô đang run rẩy, anh đem cô và chính mình cùng nhau lên tới cực đỉnh.

“Đừng cử động.”

Sau một hồi hoan ái kích thích lâu ngày, cô không còn sức lực nào để nghe theo, anh đã mặc lại quần tây của mình, tiện tay giúp cô mặc váy, rồi ôm ngang người cô đứng lên.

Giác quan của cô vẫn còn chút mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy hình như có tiếng bước chân cách đó không xa liên tục hướng đến gần nơi này, mà anh ôm cô, hơi khom người, bắt đầu lặng lẽ đi về phía trước.

Tuy rằng anh ôm cô, nhưng bước chân giẫm trên cát rất nhẹ nhàng, cô được anh ôm trong khuỷu tay, cơ thể lại có chút không thoải mái, chỉ có thể ở trong xóc nảy mà kiềm chế hơi động đậy.

“Không thoải mái.” Anh vừa đi nhanh vừa thấp giọng hỏi.

“Anh cảm thấy thoải mái à?” Cô ôm lấy cổ anh, vừa cảnh giác nhìn phía sau bọn họ, trong tiếng nói hơi khàn có sự châm chọc, “Chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng của anh đi đâu rồi?”

Hoan ái ở trong sa mạc, xong rồi còn không có cách để tắm rửa, thậm chí xử lý vệ sinh đơn giản cũng lược bỏ, cô càng nghĩ vậy càng cảm thấy chỗ kia ở trên người rất dính nhầy không thoải mái, cô đồng thời ngạc nhiên chứng nghiện sạch sẽ của anh khiến mọi người kính nhi viễn chi lại hoàn toàn biến mất vào giờ phút này.

“Đáp án cho câu thứ nhất của em, không hoàn toàn.”

Lúc này đôi mắt anh dừng ở phía trước, chiếc cằm thanh tú có vẻ đặc biệt kiên nghị, nói ra lời không lạnh lùng như máy móc theo quán tính bình thường, ngược lại có chút hấp dẫn, “Về phần đáp án của câu thứ hai…”

Gần như không qua bao lâu, anh đã bỏ lại đám người lần theo dấu vết của họ ở phía sau tại mê cung phổ biến trong sa mạc.

“Em nên biết rằng, từ khi tôi cho phép em tự do ra vào phòng tôi, sau đó cũng ăn thịt xiên nướng trên giường tôi…”

Anh ôm cô đến cạnh một thân cây gần đó nhẹ nhàng buông cô xuống, một tay anh chống trên thân cây, kề sát đôi mắt cô, “Chứng nghiện sạch sẽ của tôi đã hoàn toàn mất đi hiệu lực đối với em.”

Ánh trăng rải rác trong sa mạc dừng lại trên khuôn mặt anh, cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy vào lúc này mình khó mà tỉnh táo.

Người đàn ông lạnh lùng, một khi mở miệng, đem nhiệt tình của phái nam càng gợi cảm, bởi vì khó có thể đoán ra.

Nhưng anh không chỉ có lạnh lùng, mà sâu không lường được, anh cho cô ngày càng nhiều đặc quyền, dùng những đặc quyền đó để dụ dỗ cô tiến vào thế giới nội tâm chân chính của anh.

Đây là thủ đoạn dụ dỗ cao minh nhất, bởi vì bản thân anh cũng đủ gợi cảm, thậm chí gợi cảm đến nguy hiểm.

“Tôi có một vấn đề.” Cô tựa lưng vào thân cây, nhìn anh chăm chú.

Anh không nói gì, chỉ là chờ cô tiếp tục cất lời.

“Vừa rồi ở Cairo, sau trận bão cát, anh làm sao tìm được tôi ngay lập tức?” Cô gằn từng tiếng hỏi, “Đừng nói cho tôi biết anh lắp đặt GPS trên người tôi, tôi không nói đùa đâu.”

Hình như anh hơi nhíu mày, như là suy nghĩ nên trả lời cô thế nào.

“Lúc ấy khi bị dòng người bạo loạn tách ra, tôi định đi tìm anh, nhưng mà điều kiện của tầm mắt không cho phép, sau đó gặp phải bão cát, tôi nhanh chóng vào một nhà dân, cùng gia đình kia tiến vào nhà kho dưới lòng đất.” Giọng nói của cô lạnh lẽo mà vội vàng, “Trong cả quá trình này, anh vốn không có cách nào biết được hành tung của tôi…”

“Không có cách gì cả.”

Lúc này anh chợt ngắt lời cô, “Tôi tìm được em, không dùng bất cứ phương tiện nào, cũng không sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.”

Cô có phần không dám tin.

“Nếu nhất định muốn tôi nói ra một lý do,” anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa nốt ruồi ở khoé mắt cô, “Chính là trực giác.”

Cô hé miệng, muốn châm chọc anh một câu, hỏi anh bây giờ có phải bắt đầu chuyển qua con đường lãng mạn để kích động chiến tranh hay không?

Quả thực trực giác có thể ở trình độ nhất định giúp anh phán đoán, nhưng tuyệt đối không đủ căn cứ để trở thành sự thật.

“Doãn Bích Giới.” Anh dường như biết cô muốn nói cái gì, lúc này lấy ngón tay nhẹ nhàng giữ lại lời nói tiếp theo của cô, “Em còn nhớ không, tôi đã nói gì với em ở Vatican?”

Cô hơi cụp mắt xuống, ngón tay khẽ cuộn lại.

Trong nắng sớm tại Vatican, anh đưa lưng về phía Đức Giám Mục, nói một câu gông xiềng đối với cô.

Bởi vì em là cốt trung chi cốt của tôi.

Ý nghĩa của xác thịt gắn liền, tựa như Chúa Giê-su với mười hai môn đồ của ông, bất luận em có phản bội tôi hay không, bất luận em đang ở đâu…

Tôi vẫn có thể biết được, hơn nữa, tìm được em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.