Trời Đất Tác Thành

Chương 24: Vết Thương Của Chiến Tranh (3)



Bất cứ lời nói nào phát ra từ miệng anh luôn có thể làm cho nội tâm bình tĩnh của cô không thể che giấu sự trào dâng gợn sóng.

Anh nói anh sẽ không để cô hối hận vì sự lựa chọn của mình, có ý nghĩa gì chứ, đây là một hứa hẹn anh cho cô.

Như vậy lời hứa này rốt cuộc có quan hệ với điều gì? Sự an nguy của mạng sống? Hoặc là…tình cảm của bọn họ?

Lúc này Doãn Bích Giới ngồi trên đùi anh, gần anh trong gang tấc, mặc dù anh không nhìn thấy cô, nhưng cô luôn cảm thấy, anh như là chỉ cần như vậy đã vô cùng đơn giản nhìn thấu nội tâm của cô.

“Có người.”

Trong đầu hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, còn chưa đợi cô nói chuyện, Kha Khinh Đằng đột nhiên ôm sát cô tựa trên người mình lăn lộn vài vòng, nhanh chóng ẩn trong đám cỏ dại tại bên đường.

Quả nhiên, vài tiếng súng bắn qua, chỉ chốc lát, trong tầm mắt hạn chế của cô hiện ra vài người cầm súng, bởi vì giao chiến mà binh sĩ đầy bụi đất, bọn họ đang lớn tiếng đối thoại gì đó, dường như đang tìm kiếm người nào đó.

“Binh lính Sudan?” Cô thấp giọng hỏi.

“Không,” anh nhanh chóng phủ nhận, “Nghe tiếng súng ống, là binh lính Nam Sudan.”

Không biết dưới tình huống này, người của SWAT có đuổi theo hay không, lúc này bọn họ lại đụng phải quân phiến loạn trước.

Con rồng cứng cỏi không bằng rắn độc địa phương, cho dù với phạm vi thế lực như anh, nhưng đối với những vũ trang Sudan ở vùng biên giới này, không có sự giúp đỡ của bên ngoài, anh căn bản không có khả năng trở mình.

Doãn Bích Giới thấy thế, toàn thân hơi căng thẳng, càng bởi vì cơ thể kề sát anh mà có vẻ cứng ngắc, nhưng dựa vào tiếng hít thở đều đặn của anh mà phán đoán, cô phát hiện cho dù vào thời khắc loại này, anh vẫn duy trì sự bình tĩnh bất vi sở động.

Lúc này tưởng tượng đến hai năm nay anh theo dõi mình, vừa rồi lại còn không coi ai ra gì trong hoàn cảnh gay go mà cùng cô hoan ái, trong lòng cô tất cả đều là sự nén giận không nói nên lời.

Cô phát hiện, thậm chí lúc bộc phát tình cảm vô cùng mãnh liệt với cô, trong đôi mắt anh cũng không có cảm xúc phập phồng quá lớn, vẫn giống như một người đứng xem bình tĩnh, nhưng anh lại luôn dùng một câu khiến cho cô không thể bình tĩnh.

Vì sao anh vĩnh viễn có thể nắm vững tất cả, đồng thời tuỳ tâm sở dục cũng không có chút hoang mang?

“Em có từng nghe một câu chuyện xưa không?”

Binh lính Sudan từ từ đến gần, lúc này anh ôm cô, đột nhiên tới gần bên tai cô, hô hấp mát lạnh quanh quẩn cô, “Hai người đàn ông đi vào rừng cây gặp phải con gấu, một người trong đó vứt bỏ bạn mình leo lên cây sau đó không may rơi xuống gặp nạn, người nằm trên mặt đất giả chết tránh được tai nạn.”



Nói đến câu chuyện này trong tình cảnh như vậy quả thực có chút kỳ lạ, nhưng ý nghĩ trong đầu cô chợt loé, lập tức hiểu ra.

Ý của anh là, chờ những người lính Nam Sudan sang đây, bọn họ liền nằm trên mặt đất, giả vờ mê man bất tỉnh, để những binh lính kia đưa bọn họ ra khỏi nơi này.

“Giữa SWAT và vũ trang Nam Sudan, rõ ràng cái thứ hai có tính up hiếp thấp hơn đối với chúng ta hiện nay.” Ánh mắt anh trầm tĩnh, “Sau khi bị bọn họ mang đi, dựa vào nơi bọn họ sẽ mang chúng ta đi, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”

Cô không lên tiếng, nhưng trong lòng đã lặng lẽ đồng ý với quyết định của anh.

“Còn chuyện trong lúc chúng ta xa cách hai năm, nếu em muốn biết tường tận.”

Khi cô còn chưa phát hiện thì một ngón tay của anh đã nhẹ nhàng dừng ở vị trí hơi lõm xuống sau gáy cô, “Chờ chúng ta bình an đến Somalia, tôi có thể từ từ nói tất cả với em.”

Đôi mắt Doãn Bích Giới run lên, còn chưa kịp nói chuyện, cô chỉ cảm thấy hơi đau nhói, trong nháy mắt toàn thân mất đi ý thức.



Thời gian ngất đi này, nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.

Cô dường như bị xếp trên một chiếc xe quân dụng, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự xóc nảy dọc đường đi.

Bên cạnh hình như không có ai, lúc này trong đầu óc hỗn loạn của cô không ngừng lặp lại câu nói kia của Kha Khinh Đằng trước khi ngất.

Đến Somalia, anh sẽ nói với cô, tất cả mọi chuyện cô muốn biết.

Như vậy bây giờ anh đang ở đâu? Có gặp nạn hay không?

Anh không còn thị lực, có bình an rời khỏi khu rừng kia không?



Cho đến khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, xe rốt cuộc dừng lại.

Vì thận trọng, lúc này cô vẫn giả vờ chưa tỉnh lại.

Nhanh chóng có người mở cửa xe, sau khi nghe thấy những người đó nói tiếng Ả Rập mà cô không hiểu, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng quen thuộc.

Là Kha Khinh Đằng.

Chỉ nghe anh thản nhiên nói mấy câu, những người binh lính Nam Sudan kia cũng đáp lại mấy câu.

Trái tim chợt buông lỏng, có một loại cảm giác thân thuộc quyết đoán, cũng không tránh được trái tim bắt đầu đập thình thịch, bởi vì vừa tỉnh dậy có thể nhận thấy anh vẫn ở bên cạnh cô mà cảm thấy trái tim yên lòng không có căn nguyên, đồng thời cũng vì tò mò anh đang mù, làm sao bình an theo sát cô và những người lính Nam Sudan bên cạnh.

“Em có thể đừng giả vờ ngủ nữa.”

Hồi lâu sau, bên tai cô bỗng nhiên truyền đến mấy chữ, “Hô hấp không đều đặn.”

Sau đó, một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm ngang người cô từ trên chỗ ngồi.

Doãn Bích Giới bị anh ôm như vậy vào trong ngực, cô rốt cuộc không nhịn nữa mà hơi mở mắt ra nhìn anh, trong hoàng hôn, khuôn mặt kiên nghị mà lại lạnh lùng của anh được ánh sáng nhạt chiếu vào, nổi bật vẻ không thể xâm phạm.

“Hiện tại chúng ta đang ở Nam Sudan.” Anh vừa đi vừa điều chỉnh tư thế, không để cô quá khó chịu.

Ý nghĩ trong đầu cô vừa chuyển động liền bắt đầu ném ra một loạt thắc mắc của chính mình, “Trước đó anh ở trong trạng thái tỉnh táo mà lên xe quân dụng.”

Anh hơi gật đầu.

“Vậy tại sao tôi lại đột nhiên ngất đi?” Cô lập tức lạnh lùng nhướng mày.

“Huyệt Phong Trì.” Anh thong dong điềm tĩnh, “Chỉ cần thủ pháp thoả đáng, có thể gây hôn mê trong thời gian ngắn ngủi.”

Hoá ra đau nhói bất ngờ trước khi hôn mê là từ tay anh.

Một lát sau, cô nhẫn nhịn tức giận mà hỏi, “…Nếu thủ pháp không đúng?”

“Gây tử vong.” Anh trả lời rất đúng trọng tâm.

Gân xanh nổi lên trán của Doãn Bích Giới, bởi vì không rõ hoàn cảnh hiện tại nên cô chỉ có thể cố hết sức đè nén, “Vì sao anh dùng tình trạng tỉnh táo để đối mặt với bọn họ, mà tôi lại phải ngất đi?”

Cô vừa dứt lời, bước chân của Kha Khinh Đằng lúc này cũng dừng lại, dường như đã tới đích đến.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng thả cô xuống, hơi cong khoé miệng, “Bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm một kẻ phản bộ chạy vào rừng rậm, tôi giúp bọn họ tìm được, làm trao đổi với bọn họ đem chúng ta đến đây… Mà em không cần tham dự vào chuyện thế này.”

“Anh nghi ngờ trí tuệ của tôi?” Cô cử động cổ mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh chằm chằm, “Hay là muốn nói cho tôi biết, tôi ở bên cạnh anh là kéo dài tiến độ kế hoạch của anh?”

Anh lắc đầu, “Không kéo dài, chỉ là sẽ phân tâm.”

Tám chữ.

Cô phát hiện, anh vĩnh viễn chỉ cần lời nói ít ỏi liền có thể làm cho cô á khẩu trong nháy mắt, không trả lời được, hơn nữa điều này khiến cô suy nghĩ số lần trì trệ đang trở nên ngày càng nhiều.

“Huống hồ, em có thể ở bên cạnh tôi ở chỗ khác.” Trên khuôn mặt anh lúc này hiện lên một tia cười như có như không.



Cô hoàn toàn không nghĩ để ý đến ý nghĩa khác trong lời nói của anh, tâm trạng trì hoãn, cô bắt đầu nhìn về nơi bọn họ đến.

Vùng đất hoang vắng mà lại rộng lớn, có một số lều vải cao to đang đứng sừng sững, có vẻ cũ kỹ mà lại lộn xộn, rất nhiều người gầy gộc không ngừng chậm rãi qua lại, đi qua lều vải, dắt bò dê, hoặc là làm những công việc khác bằng tay.

Mà bọn họ đồng thời làm cùng một việc.

Trong miệng bọn họ đều nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, cô không nghe rõ ca từ, nhưng chỉ có thể cảm giác được có sự nặng nề trong bài hát đấy.

“Vết thương của chiến tranh.” Kha Khinh Đằng đứng ở bên cạnh cô, trong tiếng ca vừa nghiêm túc vừa thê lương, anh nặng nề mở miệng, “Vì thương tiếc những người đã qua đời bởi chiến tranh, cho nên họ muốn hát bài này.”

“Hiện tại ở trước mặt em chính là doanh trại dân chạy nạn của Nam Sudan.”

Nghe xong lời nói của anh, đồng tử của cô giãn ra.

Cả đời này cô chưa bao giờ đến Châu Phi, đương nhiên cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

Mọi người ở đây gần như đều là người da đen, họ đều rất gầy yếu và trông có vẻ không khoẻ mạnh, mà hoàn cảnh ở đây, thậm chí cả nghèo rớt mồng tơi cũng không hình dung ra loại nghèo khó này.

Những người dân chạy nạn này, sinh mệnh của bọn họ vĩnh viễn chỉ có giới hạn trong năm tháng sống ở đây, duy trì bản thân không vì đói khát, bệnh tật… hay bất cứ yếu tố nhỏ bé nào mà bỏ mạng.

Ngay cả thời gian đối với bọn họ cũng là xa xỉ vô giá, trong khi những người giàu có ở bên trong biên giới Sudan lại có thời gian rảnh rỗi dùng để chơi đùa, nhưng mọi người ở đây muốn tranh thủ thêm chút không khí trong lành chỉ có ở trong mơ.

Cảnh tượng này với cô mà nói chắc chắn là chấn động.

Cô đã thấy qua tất cả sự xa hoa lãng phí, đối lập với những gì cô chứng kiến trước mắt là một thế giới trái ngược tàn khốc.

Kha Khinh Đằng tuỳ cô đứng yên tại chỗ thật lâu, lúc này anh nhẹ nhàng vươn tay khoát trên vai cô.

“Cuộc sống bất công.” Cô cảm giác được tay anh, nhìn thấy tất cả trước mắt, cô cố gắng tìm từ thích hợp.

“Phải.” Anh trả lời.

“Những người này chịu khổ gặp khó khăn, không có cách nào lựa chọn số mệnh của chính mình, chỉ có thể bị ép thừa nhận.” Cùng với hô hấp hơi gấp rút, cô hình như cố gắng khống chế ngữ khí của mình, “Trong thời đại hoà bình, vì sao còn cần bắn nhau và chiến tranh?”

“Trận vũ trang giao chiến mà em gặp khi nãy.” Tiếng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng hơn, “Đó là Sudan và Nam Sudan vì tranh giành nguồn dầu mỏ của vùng biên giới mà phát động, tôi đã sớm nói qua, bất cứ sự vật nào có lợi đều có thể trở thành cái cớ của chiến tranh, chỉ cần có chiến tranh cũng tất nhiên sẽ có tử vong và nghèo khó.”

“Nói cách khác, anh cảm thấy bọn họ xứng đáng có số mệnh như vậy?” Cô ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn anh, “Tầng lớp thấp nhất là xứng đáng, xứng đáng bị tuỳ ý lăng nhục, xứng đáng tuỳ tiện chết đi?”

Ánh mắt anh xa xăm dừng ở trên dân tị nạn, thật lâu sau mới nói, “Tôi không tin số mệnh, tôi chỉ tin chính mình.”

Cô nghe xong lời anh nói, cảm thấy tức giận trong lồng ngực âm ỷ càng sâu, tuy biết là kiềm nén và giận chó đánh mèo là buồn cười, nhưng cô vẫn thốt ra, “Xem tôi thiếu chút nữa đã quên, anh cũng có năng lực có thể gây ra tất cả những thứ ở trước mắt tôi.”

“Lấy tài liệu bí mật anh nắm trong tay làm cho chúng ta bây giờ sống đầu đường xó chợ ra mà nói, chỉ cần nó cũng đã khiến cho bao nhiêu người mất mạng? Chờ anh làm xong giao dịch, còn muốn gây ra sóng to gió lớn dạng gì nữa?”

Bàn tay cô vì kích động mà cuộn lại, thanh âm sắc bén lại lạnh lẽo, “Tôi biết, tôi là người không có tư cách nói đến những điều này, kể từ khi tôi đồng ý với hiệp nghị của liên bang Mỹ mà tiếp cận anh, quan điểm thế giới của tôi cũng đã sụp đổ.”

Lúc đó cô bởi vì lợi nhuận lớn và sự hiếu kỳ đối với thế giới màu đen mà đến bên cạnh anh.

Nhưng từ khi đặt chân vào, cô đã sớm là đồng loã của anh, không thể rửa sạch nữa.

Ai có thể hiểu được tâm trạng thất vọng của cô vào lúc này?

Mỗi một bước, cô đều bị anh kéo đi, khi cô chứng kiến càng nhiều điều không thể đoán trước, cũng chỉ có thể dần dần cảm thấy tê dại đối với tất cả những đen tối này, vì sự sinh tồn của mình mà lánh nạn.

Cô biết hiện tại cô không nên dùng đạo đức giả để mô tả cảm xúc, ngay từ đầu cô đã biết anh là người như thế nào, nhưng cô lại liên tục đắm chìm trong mê hoặc, mưu tính muốn dùng sức lực cuối cùng để vùng vẫy làm mình tỉnh lại.

“Tôi không có cách nào an ủi em.”

Lúc này anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa trán mình, ánh mắt hờ hững không ánh sáng, “Thế giới của tôi không có đồng tình, cũng không có từ bi.”

Đúng rồi, đây mới là anh.

Từng tí dịu dàng và ôn hoà sưởi ấm lòng cô khi ở cùng nhau chỉ là biểu hiện giả dối do anh tạo ra mà thôi, trái tim của một người lạnh lùng đến mức là một đao phủ ở phía sau thì làm sao có được tình cảm thật sự?

Cô hiểu rõ con người của anh, anh là thần thánh không gì làm không được, nhưng đối với người khác anh chính là một cơn ác mộng.

“Vậy thì xin anh giơ cao đánh khẽ với tôi.”

Thật lâu sau, cô để lại mười chữ, mặt không biến sắc mà bước đi, hướng đến doanh trại dân chạy nạn ở trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.