Trời Đất Tác Thành

Chương 40: Mưa Rơi Suốt Đêm Khuya (1)



Tất cả đột biến gần như trong giây lát.

Sau khi Robinson ngã xuống đất chết đi, rất nhiều đặc công SWAT mới phản ứng lại giống như đều điên bắt đầu bắn về phía Arthur xuất hiện như ảo thuật tại gian phòng này.

Vô số viên đạn bay tới, Arthur từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười trở người trượt xuống dưới bàn, trong nháy mắt cái bàn đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, anh ta bản lĩnh nhanh nhẹn, không hao tổn một cọng lông nào.

Một trong mười sát thủ giỏi nhất trên thế giới, quả nhiên xứng đáng với danh tiếng.

Mà lúc này Doãn Bích Giới nhìn thấy, Kha Khinh Đằng vốn bị trói hai tay ra sau lưng đã khôi phục hoạt động như thường, cầm khẩu súng trong tay không biết khi nào thì Arthur đưa cho anh, chạy trong phòng bắn trả với đặc công liên bang.

Cạnh cô ban đầu chỉ có Cảnh Trạm và hai gã đặc công khác, hai gã kia đã gia nhập bắn bọn Kha Khinh Đằng, mà một mình Cảnh Trạm kéo cô đi, vừa dùng thân thể bảo vệ cô rút lui về phía một góc tối không người, vừa quát to, “Tựa vào sau người anh!”

Mỗi một giây di chuyển, suy nghĩ của cô kéo căng, trong ánh mắt dường như không nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy người đàn ông tóc đen khuôn mặt lạnh lùng cầm súng, quần áo tả tơi không che hết với sát khí kinh người.

Mà bên kia, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm quỳ trên mặt đất đã được Arthur thả tự do, anh em họ Trịnh từng người lấy súng trong tay thi thể của đặc công đã bị bắn chết trên mặt đất, hai người dùng tốc độ nhanh nhất một trái một phải bảo vệ bên cạnh Kha Khinh Đằng.

Doãn Bích Giới nhìn lướt qua gian phòng, đoán chừng có hai tổ đặc công, khoảng 20 người, mà bọn Kha Khinh Đằng chỉ có bốn người, vũ khí không nhiều, bởi vậy tuyệt đối không thể đánh lâu dài, chỉ có thể dựa vào đột phá mới có thể giành được một đường sống.

“Đưa súng cho em!” Tình thế cấp bách, Doãn Bích Giới hoạt động gân cốt một chút, nhìn Cảnh Trạm nói, “Mau!”

“Bây giờ em không thể dùng súng.” Cảnh Trạm ngăn cản cô muốn lấy súng trong tay, khuôn mặt âm trầm, tốc độ nói cực nhanh, “Bây giờ điều duy nhất em có thể làm là đứng ở đây đừng nhúc nhích, anh sẽ tìm cơ hội dẫn em ra ngoài.”

“Em muốn đi giúp bọn họ.” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng xô cửa, đặc công ngoài cửa nghe bắn nhau rõ ràng cũng muốn đi vào giúp đỡ, cô gấp đến độ mi tâm nhíu lại, gằn từng tiếng, “Cảnh Trạm, đưa-súng-cho-em!”

Cảnh Trạm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Em không phải đã quên lập trường của anh rồi chứ?”

Cô ngẩn ra, trong lòng đột nhiên nghĩ tới, ở trong tiềm thức của mình đã phân chia ranh giới với anh ta.

Thế nhưng, người này ở trước mặt cô mang mục đích tiếp cận cô nhiều năm trước, không hẳn là đứng bên phía kẻ thù của cô, sớm đã không phải là bạn bè của cô sao?

Tuy rằng cô có thể cảm giác được, anh ta vẫn như trước thật sự cố gắng bảo vệ cô.

Trầm mặc vài giây, cô cụp mắt, khoé miệng cong lên nụ cười thản nhiên, “Thật xin lỗi, xem em này, đã quên lập trường của anh, như vậy, cảm ơn ân huệ đã không giết của anh.”

Nói xong, cô liền muốn chộp lấy khẩu súng bên hông anh ta, nhưng lại bị anh ta dùng sức giơ tay giữ cánh tay cô.

“Anh làm gì?!” Bốn mắt nhìn nhau, cô lạnh lùng nói.

“Doãn Bích Giới, em biết không,” khuôn mặt Cảnh Trạm lãnh đạm, “Hiện giờ em đang mang thai.”

Sáu chữ.

Bên tai mưa bom bão đạn không ngừng, nhưng sáu chữ đơn giản này lại khiến mạch suy nghĩ của cô trở nên trống rỗng, trong nháy mắt cô không nghe được gì cả.

Cô…mang thai.

“Ở trong phòng thẩm vấn Kha Khinh Đằng chính miệng nói cho anh biết, hiện tại em đang mang thai đứa bé của hắn, mới được một tuần.” Cảnh Trạm vừa chú ý tình hình xung quanh, vừa lớn tiếng nói với cô, “Mang thai ba tháng đầu tiên là thời kỳ nguy hiểm nhất, nhất là hiện tại, vì vậy cho dù em không lo lắng cho bản thân, nhưng phải lo cho đứa bé ở trong bụng!”

Tầm mắt của cô dần dần trở nên có chút mơ hồ, vẻ mặt lo lắng của Cảnh Trạm gần trong gang tấc cô cũng không thấy rõ.

Tuy rằng trước đó có đủ loại dấu hiệu sớm đã khiến cô bắt đầu nghi ngờ có khả năng này, hơn nữa, không ai rõ ràng cơ thể của cô bằng chính mình, nhưng khi tất cả chứng thực, vẫn đủ để cảnh tỉnh đầu óc của cô đánh trúng một cú đau đớn.

Đứa bé.

Trong cơ thể cô hiện tại đang có một sinh mệnh nhỏ, một sinh mệnh bé nhỏ này thuộc về cô và Kha Khinh Đằng.

Trái tim đập kịch liệt, tựa hồ là nhịp đập của hai trái tim trùng lặp nhau, ở bên tai cô càng lúc càng vang, càng lúc càng rõ ràng.

“…Cho nên bây giờ hãy đi theo anh, chúng ta chạy lên boong tàu trước chờ bọn họ!”

Thừa dịp cô vẫn còn ngỡ ngàng, Cảnh Trạm đã đối diện với ánh mắt của Kha Khinh Đằng đang hướng về bọn họ cách đó không xa, Kha Khinh Đằng nhìn cô một cái thật sâu, gật đầu với Cảnh Trạm, anh ta liền giơ tay phá cửa sổ trong phòng, ôm cả người cô, xuyên qua cửa sổ để cô trượt xuống hành lang.

“Đuổi theo!” Đặc công trong phòng nhìn thấy Cảnh Trạm dẫn cô chạy ra khỏi phòng, vài người trong đó lập tức đuổi theo sau.

Ra khỏi phòng, đúng là mưa to vô hạn đầy trời.

Mặt biển đen và sâu thẳm trào dâng từng đợt sóng, giống như lỗ đen có thể thôn tính mọi thứ, mà cơn mưa vô tình ập trên người bọn họ từ bốn phương tám hướng.

Cảnh Trạm nắm chặt cánh tay của Doãn Bích Giới, hướng về phía boong tàu, cô vừa giơ tay lau nước mưa ở trước tầm mắt, vừa cố gắng nhận ra phương hướng bọn họ chạy đến, mà Cảnh Trạm vừa chạy vừa cầm súng cố gắng bắn trả đặc công đuổi theo sau bọn họ.

Rất nhanh, “pằng” một tiếng, cô nhìn thấy trên cánh tay trái của Cảnh Trạm hiện ra vết thương, máu tươi gần như lập tức tuôn ra điên cuồng.

“Đưa súng cho em!” Mắt thấy Cảnh Trạm đau đến mức khuôn mặt gần như trắng bệch, tay phải cầm súng đang phát run, cô vội vàng đoạt lấy khẩu súng, nheo mắt bắt đầu bắn trả.

“Doãn Bích Giới, hiện tại em là phụ nữ có thai!” Cảnh Trạm mặc dù đau chịu không nổi, nhưng vẫn muốn đoạt súng lại.

Cô đảo mắt, nhướng mày, “Quên đi, phụ nữ có thai còn mạnh hơn anh, lúc này kỹ thuật bắn súng của anh như con nít ấy, chạy thêm vài phút nữa chúng ta phải chết ở đây!”

“Ngay cả thời điểm thế này miệng em cũng không tha người khác!” Cảnh Trạm vừa bụm vết thương, vừa dùng tốc độ nhanh hơn kéo cô chạy đi, “…Xem anh vì em, mất hết tính người, đợi sau khi trở về, con em đừng quên gọi anh là ba nuôi.”

Trong cơn mưa to, cô lại thấy rõ ràng biểu cảm trong ánh mắt của Cảnh Trạm, anh ta vẫn giống như lúc bọn họ quen biết, cười như không cười nhìn cô, lại suy ngẫm, nhưng cũng chân thành.

Ánh mắt của một người tuyệt đối sẽ không gạt người.

Nếu người này, một khắc khi dẫn bọn họ lên thuyền, vẫn không hiểu rõ trái tim của chính mình, đứng ở phía đối địch cô, thế nhưng vào thời khắc nguy hiểm nhất, anh ta vẫn lựa chọn đứng bên cạnh cô.

“Anh nghĩ đẹp ghê!” Hồi lâu, cô chuẩn xác bắn chết hai gã đặc công, cười tức giận mắng, “Đứa bé mới một tuần đã theo em ở tại Ấn Độ Dương đối mặt với mấy chục khẩu súng không mắt, sao có thể nhận anh loại công tử ăn chơi làm ba nuôi chứ?”

Lúc này hai người rốt cuộc chạy đến cạnh thuyền cứu nạn, Cảnh Trạm lắc lắc đầu, bắt đầu dùng tốc độ mau chóng cởi bỏ dây thừng cột thuyền cứu nạn, cô chắn trước người anh ta, dùng súng không ngừng bắn trả đặc công đang lao về phía bọn họ từ chung quanh.

Cô biết đạn trong khẩu súng này đã sắp dùng hết, lòng nóng như lửa đốt nhìn đằng trước, rốt cuộc, lúc súng cô chỉ còn lại vài phát cuối cùng, bóng dáng của bọn Kha Khinh Đằng đã xuất hiện ở phía trái boong tàu cách đó không xa.

“Xong rồi!” Cảnh Trạm tháo ra thuyền cứu nạn, buông dây trói, chậm rãi thả thuyền cứu nạn xuống, cho đến khi ở trên mặt biển, “Bọn họ đến chưa?”

“Đến rồi.” Cô trả lời một tiếng, nhưng đột nhiên thấy mấy tầng trên của du thuyền xuất hiện càng nhiều đặc công SWAT.

Hơn nữa, còn có tay bắn tỉa tầm xa mặc đồ đen.

Arthur và Trịnh Đình một trước một sau bảo vệ Kha Khinh Đằng hướng về phía cô, Trịnh Ẩm đi trước bọn họ một bước, lúc này đã chạy tới trước mặt Doãn Bích Giới, “Chị Bích Giới!”

“Tiểu Ẩm, xuống thuyền!” Doãn Bích Giới trông thấy sau bờ vai của Trịnh Ẩm máu chảy không ngừng, cô vội vàng giao Trịnh Ẩm cho Cảnh Trạm, “Mau đưa cô ấy xuống trước.”

“Vậy còn em?” Cảnh Trạm chậm chạp bất động.

“Em chờ bọn Kha Khinh Đằng.” Khuôn mặt cô lãnh đạm, “Mau lên!”

Cảnh Trạm hít một hơi thật sâu, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Trịnh Ẩm, sau đó để Trịnh Ẩm nắm dây thừng, hai người dùng tốc độ nhanh chóng trượt dọc theo dây thừng xuống thuyền.

Tay bắn tỉa trên du thuyền chuẩn bị phát động công kích, chờ ra lệnh một tiếng, Doãn Bích Giới nhìn thấy điểm đỏ đã chia nhau xuất hiện trên người Trịnh Đình, Kha Khinh Đằng và Arthur.

Còn có trên người của cô.

“Doãn Bích Giới, nhanh lên!” Cảnh Trạm ở dưới thuyền cứu nạn cũng thấy tay bắn tỉa, lúc này anh ta gào thét với cô, “Mau xuống dưới!”

Khả năng bắn súng của tay bắn tỉa ở liên bang là bách phát bách trúng, một phát trí mạng, cho dù trong hoàn cảnh thiên nhiên tồi tệ như vậy.

Cô làm sao không biết rõ chứ?

Trên chiếc du thuyền này, bây giờ chính là thiên la địa võng, cho dù bọn họ đã trốn khỏi gian phòng kia, đi tới con thuyền nhỏ cứu nạn, nhưng người và vũ khí của đặc công ngày càng nhiều, hiện tại thậm chí còn có tay bắn tỉa, mà bọn họ vốn ít người, đạn dược không còn đủ, hy vọng sống sót cũng càng ngày xa vời.

Ánh mắt rũ xuống, lúc này mặt cô không biến sắc mà ném súng của mình đã dùng hết đạn xuống biển, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trịnh Đình đã chạy nhanh tới trước mặt cô, kéo cô qua, hướng đến phía sau một thùng vận chuyển ở trên boong tàu mà trốn đi.

“Doãn tiểu thư, theo ý của Kha tiên sinh, tôi bảo vệ cô, xin cô dùng thời gian năm giây xuống thuyền cứu nạn trước.”

Thùng vận chuyển căn bản không chống được đạn bắn bao lâu, khuôn mặt tuấn nhã của Trịnh Đình ở trong mưa có vẻ tái nhợt mà mệt mỏi, mặt mũi lại xuất hiện một tia tuyệt vọng chưa bao giờ có, “Kế hoạch hành động lần này của chúng ta thất bại, cho dù Kha tiên sinh vì nghi ngờ Dell mà an bài Arthur trước, nhưng bởi vì thời gian Dell phản bội và thông đồng với địch không ăn khớp với thời gian chúng ta đã tính toán, khi ở bãi biển Somalia chúng ta đã tổn thất nặng nề, mà hiện tại…chúng ta cũng không đoán trước sẽ có tay bắn tỉa tầm xa.”

Vừa nói xong, anh ta đã dùng thân thể chắn Doãn Bích Giới, cô thấy thùng vận chuyển bị bắn thủng, điểm đỏ của tay bắn tỉa cũng tương ứng dừng ở trên người Trịnh Đình.

Đúng vậy, cho dù con át chủ bài Arthur đột nhiên xuất hiện, nhưng dù sao anh ta chỉ có một mình, còn phải bảo vệ Kha Khinh Đằng bị tra tấn nặng nề trước đó, cuối cùng không có cách chống lại thiên la địa võng của tay bắn tỉa.

“Doãn tiểu thư, cảm ơn cô bảo vệ Kha tiên sinh.” Lúc này Trịnh Đình cong lên một nụ cười với cô, “Cũng cảm ơn cô đối xử thật lòng với anh ấy.”

Những lời này của Trịnh Đình kèm với tiếng súng ngày càng dày đặc, còn có tiếng gào thét của Cảnh Trạm ở thuyền cứu nạn, Trịnh Ẩm la lên khóc nức nở truyền đến tai.

Phần cuối của thế giới, không còn lối thoát.

Trên người cô không bị thương, nhưng trong khoang miệng lại dần dần cuồn cuộn trào dâng mùi máu tươi, cô thậm chí không biết mùi máu này rốt cuộc từ đâu đến.

Lúc này, xuất hiện trong tầm mắt cô là khuôn mặt của Arthur đã trở nên lãnh đạm, trên người anh ta có máu không ngừng chảy xuống, còn có người đàn ông kia khuôn mặt vĩnh viễn lạnh lùng, quan sát tất cả.

Trên người Kha Khinh Đằng đã có rất nhiều vết thương, nhưng đối với những vết thương không ngừng ứa ra máu này anh dường như không có cảm giác, vẫn ngông nghênh như trước, không có chút biểu cảm sợ hãi nào.

“Doãn tiểu thư!” Lúc Trịnh Đình muốn đẩy cô để cô trượt xuống dưới thì cô lại đột nhiên giãy khỏi anh ta, chạy về phía Kha Khinh Đằng.

“Bắn!” Đặc công trên boong tàu đã ra lệnh, tay bắn tỉa mặc đồ đen híp mắt, chậm rãi bóp cò súng nhằm vào Kha Khinh Đằng.

Cô nhìn ánh mắt của anh.

Khoảng cách vài bước, trong cơn mưa, cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh chỉ tồn tại một mình cô.

Đây là người yêu duy nhất của cô.

Cũng là…người cha của đứa bé trong bụng cô.

Cho dù thế giới rời bỏ anh, nhưng cô vẫn nguyện ý dùng sinh mệnh của chính mình để bảo vệ anh.

Điểm màu đỏ vốn nhằm trúng đích vào trái tim của Kha Khinh Đằng, nhưng cô đột nhiên thay đổi trong mắt anh, bổ nhào về phía anh, dùng thân thể của mình chặn điểm đỏ vốn nhắm vào anh.

“Pằng ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.