Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 10: Yên lặng trước cơn bão



Một tháng sau trong ngự thư phòng.

- Thái tử, chuyện này là sao ?

'Bộp', một cuốn sổ con ném trước mặt Hoắc Lăng Thiên. Không chút thay đổi, hắn đáp:

- Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng ?

- Ngươi...

Hoắc Long Thần đứng bật dậy, chỉ thẳng tay về phía thái tử.

- Được, ngươi giỏi lắm, vậy để trẫm nói cho ngươi biết ngươi đã làm cái gì. Từ khi nào ngươi có quyền đưa tên yêu nghiệt đó ra khỏi lãnh cung ?

- Khởi bẩm phụ hoàng, đệ ấy không phải yêu nghiệt, đệ ấy là đệ đệ của nhi thần.

Hoắc Lăng Thiên không chút sợ hãi phản bác lại.

- Ngươi, hừ, ra ngoài đi !

Hoàng thượng phất tay áo, hừ, ngang nhiên dám không xem hắn ra gì, nếu không phải tên nhãi này còn giá trị lợi dụng thì Hoắc Long Thần hắn cũng không cần nhượng bộ như vậy.

Rời khỏi ngự thư phòng, Hoắc Lăng Thiên thở dài một hơi. Hắn biết, phụ hoàng trước nay chỉ xem hắn là một con cờ để lợi dụng, chức thái tử này cũng vậy, chỉ để che mắt người khác mà thôi.

Xem ra hắn cũng giống tiểu Dương, đều không được người khác quan tâm, à không, tiểu Dương còn có vị Thiên cô nương kia yêu thương, còn hắn, haiz, không nghĩ còn hơn.

Phụ hoàng đã biết tiểu Dương ở cùng hắn, như vậy những ngày tháng yên bình sắp kết thúc rồi đây.

Phủ thái tử

Một hài tử tóc trắng đang ôm một con búp bê cũ ngồi trong đình nghỉ mát khiến các nha hoàn, thị vệ đi qua đều phải bàn tán. Tuy đã ở đây được một tháng, nhưng những lời bàn tán về tiểu Dương lại chẳng giảm đi chút nào, thậm chí có khuynh hướng tăng lên.

"Này, thất hoàng tử lại ôm con búp bê đó ra đình ngồi kìa, nhìn đáng sợ quá", "suỵt, nói nhỏ thôi, bị nghe thấy bây giờ", "có gì phải sợ chứ, thái tử cho hắn ở đây đã là may mắn lắm rồi, ta không hiểu tại sao thái tử lại cho tên yêu nghiệt này ở đây nữa, lỡ may hắn làm chúng ta liên lụy thì sao ? Hơn nữa ngươi không thấy kì quái sao ? Ôm cái gì không ôm lại suốt ngày ôm con búp bê rách đó, thật đúng là yêu quái..."...

Vô số các lời bàn tán vang lên sau lưng tiểu Dương. Chẳng chút để ý, tiểu Dương nhìn nàng vui vẻ nói :

- Tỷ tỷ, còn mấy ngày nữa là tới ngày trăng tròn rồi, tỷ nhất định phải chơi với đệ đấy.

"Ừm, tỷ sẽ chơi với đệ", nàng âm thầm nói trong lòng. Ánh mắt rét lạnh liếc về phía đám nha hoàn đang bàn tán khiến họ đột nhiên cảm thấy rùng mình, vội vàng chạy mất. Đúng là nhát gan.

- Tỷ tỷ, đệ mới may cho tỷ mấy bộ y phục đấy, lát nữa đệ thay cho tỷ nha.

Giọng nói non nớt vang lên khiến Thiên Thanh Nguyệt thu hồi ánh mắt, mặc dù chỉ có nàng biết mình vừa liếc người khác.

Cả tháng nay ngoài việc học mấy cuốn sách nàng đưa cho, việc mà tiểu Dương làm nhiều nhất đó là may y phục cho nàng. Phải công nhận tuy còn nhỏ nhưng tiểu Dương rất khéo tay nha, may y phục rất thành thạo, đủ màu, đủ kiểu làm nàng hết sức ngạc nhiên. Nếu là ở hiện đại, tiểu Dương chắc chắn là một thiên tài.

Tự nhiên bị ôm chặt khiến nàng có chút giật mình, tiểu Dương ôm nàng chạy đến chổ hồ sen, một tay ôm nàng, một tay chỉ một bông sen trắng.

- Tỷ nhìn kìa, là hoa sen trắng, thật đẹp, rất giống tỷ nha !

" Giống tỷ ? " nàng thắc mắc, tiểu Dương nhìn thế nào mà thấy nàng giống bông sen vậy ?

- Nhìn rất thoải mái, rất... nói chung có gì đó rất giống tỷ !

Cái kiểu so sánh gì vậy ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.