Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 11: Yên lặng trước cơn bão (tiếp)



- Ha ha, phải nói là tinh khiết, thanh cao thoát tục mới đúng.

Từ phía sau vang lên giọng cười của Hoắc Lăng Thiên, tiểu Dương bĩu môi, tiểu Dương không thích hắn.

- Tiểu Dương, cho dù đệ không thích ta thì cũng đừng thể hiện ra mặt vậy chứ. Không dễ thương gì cả !

Hắn cười, đưa tay muốn xoa đầu tiểu Dương. Nhận ra ý đồ của hắn, tiểu Dương vung tay đẩy tay Hoắc Lăng Thiên ra, nhíu mày nhìn hắn.

- Rồi rồi, ta không xoa đầu đệ nữa, được chưa ?

Hoắc Lăng Thiên thỏa hiệp, haiz, vị đệ đệ này của hắn khó chịu quá đi, đụng chạm tí cũng không được. Đúng là tiểu Dương không giống với mấy đứa hoàng tử công chúa kia, nhưng cũng không cần lạnh lùng đến thế chứ ?

Haiz, chịu thôi, ai bảo hắn thật sự xem tên nhóc này là đệ đệ chứ, chịu thiệt tí cũng được.

- Hôm nay Thiên cô nương cũng không đến sao ?

Hừ, tiểu Dương hừ lạnh, quay đi ngắm hoa không thèm nhìn hắn. Tiểu Dương mới không nói cho hắn biết tỷ tỷ lúc nào cũng ở đây đâu.

Thấy thái độ của tiểu Dương, Hoắc Lăng Thiên biết mình lại bị ' bơ ' rồi.

Ha ha tiểu Dương của nàng dễ thương quá đi, cũng rất biết giữ bí mật nha. Từ đêm hôm đó tới giờ, tên nhóc này hỏi nàng hoài mà tiểu Dương không hé miệng đến nửa lời.

Đã thế còn nhíu mày, phồng má tức giận mỗi lần tên nhóc đó hỏi về nàng nữa chứ. Ha ha đây có phải là sự chiếm hữu của mấy đứa bé không nhỉ, dễ thương thật.

- Được rồi, ta không hỏi nữa, ta đưa đệ đến chỗ này.

Nghe thế, tiểu Dương khó hiểu nhìn hắn, từ lúc đến phủ thái tử, tên tự xưng là ca ca này đã lôi kéo tiểu Dương đi khắp phủ không dưới mười lần, còn chỗ nào chưa đi nữa chứ.

Nhận ra thắc mắc của tiểu Dương, Hoắc Lăng Thiên cười nham hiểm.

- Đi, ta đưa đệ ra ngoài chơi. Nhưng trước đó...

Hắn nhìn tiểu Dương từ trên xuống dưới một vòng.

- Chúng ta cần cải trang đã.

Nửa canh giờ sau, cổng sau phủ thái tử.

- Bây giờ còn ai dám nói đệ là tiểu tử nữa chứ, rõ ràng là tiểu muội muội xinh đẹp của ta.

Nhìn tên nào đó đang đắc ý, Thiên Thanh Nguyệt ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Tiểu Dương nhà nàng dĩ nhiên là đẹp nhất, cần gì một tên nhãi như hắn đắc ý như vậy.

Nhưng phải công nhận, tiểu Dương mặc y phục của tiểu nữ hài rất dễ thương. Mái tóc trắng được che lại bằng một chiếc khăn hoa trùm đầu. Thân hình nhỏ nhắn khoác vào bộ y phục màu hồng phấn làm nổi bật làn da trắng của tiểu Dương.

Khuôn mặt phấn nộn đáng yêu, đôi môi nhỏ hồng hổng làm cho người khác muốn cắn một cái...Lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân.

Giờ nàng mới biết, tiểu Dương nếu là nữ nhi chắc chắn sẽ rất đẹp, khụ, là nam nhân cũng sẽ rất soái. Nhưng có vẻ tiểu Dương chưa ý thức được mình vừa bị biến thành nữ hài tử thì phải. Vẻ mặt không chút thay đổi, tay vẫn ôm chặt nàng.

- Đi thôi, ca ca dẫn muội đi chơi.

Nói xong không đợi tiểu Dương kịp phản ứng liền kéo tiểu Dương chạy về phía ồn ào náo nhiệt của khu chợ.

- Tiểu muội, xem này, đây là kẹo hồ lô, muội ăn thử đi, đây là những hình nộm được nặn bằng bột gạo, đây là cái trống, còn đây là bánh đậu xanh, ca ca rất thích nha, ăn rất ngon, muội ăn đi...

Hoắc Lăng Thiên kéo tiểu Dương khắp các gian hàng, giới thiệu đủ thứ đồ chơi, món ăn...có vẻ thái tử tìm thấy tri kỉ rồi.

Đây là lần đầu tiên Thiên Thanh Nguyệt thấy cuộc sống sinh hoạt ở đây, náo nhiệt thật, tuy các mặt hàng bán chưa phong phú nhưng rất tinh xảo. Xem ra lần này nàng được mở rộng tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.