Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 2: Đêm trăng tròn



Đã được 5 ngày Thiên Thanh Nguyệt đến đây, ngày ngày nàng bị hài tử này ôm không buông tay, lúc ăn, lúc tắm, lúc ngủ...đều không buông nàng. Làm Thiên Thanh Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của hài tử này, bất giác nàng cũng mỉm cười theo mặc dù nhóc đó không thấy được.

Hài tử này theo nàng thấy rất đặc biệt, từ khi sinh ra đến giờ cũng không khóc không quấy, ngoại trừ việc nếu lấy đi con búp bê là nàng thì đứa nhỏ sẽ khóc thét không dứt cho đến khi trả con búp bê mới thôi.

Và cũng không biết từ lúc nào, nàng lại thích nhìn đôi mắt màu tím đó như vậy, cũng không biết từ lúc nào lại tham luyến sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé kia. Có lẽ do trước đây nàng chưa từng có được sự ấm áp như vậy. Sự ấm áp đó như ánh dương soi vào lòng Thiên Thanh Nguyệt làm nàng chỉ muốn giam mình trong đó, vì từ trước tới nay thứ nàng nhận được chỉ có ranh giới giữa sống và chết, cho dù là bác sĩ nàng cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt từ những người đồng nghiệp và những bệnh nhân, chưa ai từng cho nàng sự ấm áp này.

Nàng muốn bảo vệ nó, bảo vệ hài tử này, bảo vệ sự ấm áp này. Nàng không muốn hài tử này phải chịu đựng kinh miệt từ người khác, nhưng nàng có thể sao? Khi nàng chỉ là một con búp bê vô tri vô giác, chưa bao giờ Thiên Thanh Nguyệt cảm thấy thất bại và hận bản thân mình như bây giờ.

Ngày ngày trong lãnh cung, mama chỉ cho hài tử ăn hai bữa mỗi ngày, mà những thứ đó đều là nước cháo loãng nguội ngắt, không ăn thì bà ta cấu, nhéo, bắt đứa nhỏ há miệng để đổ nước cháo vào. Một ngày chỉ tắm cho hài tử một lần, có khi còn không tắm, ngoài ra bà ta chỉ để cho hài tử nằm một chỗ, chẳng thèm quan tâm. Thậm chí nhiều lần bực tức mà bà ta ngược đãi đứa nhỏ này. Thử nhìn xem, bây giờ trên người đứa nhỏ có bao nhiêu vết thương chứ.

Vậy mà bà ta chẳng có chút lương tâm nào, bà ta vẫn ăn ngủ bình thường, mặc cho hài tử chịu đói chịu rét. Nhìn thấy cảnh đó, nàng hận không thể một tay bóp chết bà ta, cả tên được gọi là hoàng thượng kia nữa, con ruột của mình cũng không quan tâm, những kẻ đó, nàng hận không thể ngay lập tức giết chết bọn chúng.

- Tiểu tử thối tới giờ ăn.

Giọng nói chua chát vang lên. Một người từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm một cái chén cũ, miệng chén không vỡ cũng nứt. Mụ ta mặc một thân y phục màu nâu, khuôn mặt khó chịu, tức giận trong rất dữ tợn, thân hình mập mạp chắc chắn bồi bổ toàn đồ tốt. Mụ ta bước về phía hài tử, ánh mắt chán ghét, thêm chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự độc ác như muốn giết người của mụ.

Lý mama cũng không bế hài tử lên mà thẳng tay lấy con búp bê vứt xuống đất. Không thấy búp bê trên tay mình nữa, hài tử mở miệng khóc, thấy hài tử khóc, mụ ta không những không dỗ dành mà lập tức cầm chén cháo đổ vào miệng hài tử, miệng còn không ngừng quát:

- Nuốt hết cho ta, ngươi nên thấy may mắn vì ta cho ngươi ăn, nuốt cho ta

Thấy hài tử ọe ra, mụ ta không tiếc mà đánh vào mặt hài tử.

- Đồ yêu quái, ngươi hại ta phải vào lãnh cung chăm sóc ngươi mà bây giờ còn dám ói thức ăn ra nữa sao, ăn đi, nuốt hết cho ta. Nuốt chết ngươi luôn đi, chết đi, đi chết đi.

Hài tử vẫn khóc không chịu nuốt cháo, mụ ta càng đánh mạnh hơn đến nỗi nàng có thể nghe thấy mùi máu trong đó.

Khốn khiếp, mụ dừng tay cho ta, khốn khiếp. Ông trời nếu ông đã cho ta sống lại, tại sao không để ta bảo vệ đứa trẻ đó. Nếu ghét ta thì trừng phạt ta, tại sao lại để đứa trẻ đó chịu những cảnh này, đứa nhỏ đó có tội gì chứ, tại sao ông lại làm vậy với nó.

Nàng khóc, phải, nàng khóc lần đầu tiên nàng khóc trong suốt hơn 20 năm nay. Nàng khóc vì mình vô dụng, nàng khóc vì không thể bảo vệ hài tử đó, nàng khóc vì nàng chỉ có thể nhìn mà không làm được gì...

Hài tử vẫn khóc, Lý mama càng đánh mạnh hơn, mụ ta chỉ hận không thể bóp chết hài tử này. Nghĩ thế, mụ ta vứt chén cháo xuống đất, hai tay bóp cổ hài tử.

Khốn khiếp, mụ già khốn khiếp mụ dừng tay cho ta. Tiếng khóc của hài tử ngày càng nhỏ. Không, bé con cố gắng chịu đựng, ta nhất định sẽ cứu ngươi, nhất định. Khốn khiếp, di chuyển đi, cái con búp bê này, di chuyển đi, di chuyển đi...

Đột nhiên con búp bê bỗng phát sáng, một luồng ánh sáng trắng bao quanh nó. Thiên Thanh Nguyệt cảm thấy nàng có thể di chuyển, không chút suy nghĩ, nàng phi thân đánh một quyền khiến Lý mama văng ra ngoài, miệng ói ra một ngụm máu rồi không động đậy nữa, hiển nhiên là đã chết.

Thiên Thanh Nguyệt vội bế hài tử mà dỗ dành, nhìn thấy vết thương rì máu hai bên má và vết bầm tím ngay cổ hài tử, nàng bỗng thấy lòng mình thật đau như bị ai đó xé rách vậy.

- Bé ngoan, không có việc gì rồi, mọi việc ổn rồi, đừng sợ tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ.

Thấy Thiên Thanh Nguyệt bế mình, hài tử lập tức ngừng khóc, hai mắt màu tím mở to nhìn nàng sau đó phá lên cười. Hài tử đã được 5 ngày, bây giờ thì nhìn rất rõ màu tóc của đứa nhỏ, là màu trắng bạch kim. Nhìn thấy hài tử cười, Thiên Thanh Nguyệt cũng cười, nàng bỗng nhớ ra một chuyện. Hài tử vẫn chưa có tên. Nhớ đến việc này, nàng chỉ hận không thể giết ngay tên hoàng đế kia. Nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Hài tử này tóc trắng, mắt tím nhìn thật lạ, nhưng nàng thấy rất đẹp. Nàng muốn đặt tên cho hài tử này.

- Bé con, tỷ đặt tên cho đệ được không?

Hài tử mỉm cười ôm chặt nàng.

- Tỷ sẽ xem như đệ đồng ý. Để xem nào, bé con ấm áp như ánh dương vậy, gọi Thiên Dương đi. Tóc bé màu trắng, vậy gọi Bạch Thiên Dương, quyết định vậy đi từ giờ tên bé là Bạch Thiên Dương, tỷ gọi bé là tiểu Dương. Đi thôi, tỷ đưa tiểu Dương đi tìm thuốc.

Nàng ôm tiểu Dương ra ngoài.

- Tiểu Dương, đệ xem, hôm nay trăng thật tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.