Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 48: Tỷ muội La gia



Hỏa Diễm đánh xe đến Dạ Tịch lâu, là tửu lâu lớn nhất nhì trong thành. Tửu lâu này chỉ mới mở ra cách đây không lâu, nhưng không ai là không nghe tiếng, cũng không ai dám làm loạn ở nơi này vì đơn giản người làm loạn không chết thì toàn gia đều chết nên ai cũng an phận khi tới nơi này.

Không ai biết người đứng sau tửu lâu này là ai, ngay cả thái tử và tên quốc sư đó cũng không điều tra được.

Điều này tất nhiên là phải nhờ Hoàng Phủ Hạo và Hoàng Phủ Quân nếu không sẽ không được như bây giờ. Có thể nói hai người đó quả nhiên là rất dụng tâm làm việc.

Xe ngựa dừng trước tửu lâu khiến người đi đường phải ngước nhìn. Cỗ xe sang trọng được làm từ loại gỗ quý hiếm, ngựa là thuộc loại thượng đẳng khiến khác không khỏi sợ hãi thầm than "ngựa tốt mà dùng kéo xe, không biết vị chủ nhân bên trong còn thế nào đây".

Tiểu Hắc trên nóc xe đứng dậy vươn vai rồi nhảy xuống dọa bọn họ sợ chết khiếp, đến khi Hỏa Diễm xoay người xuống xe không khỏi khiến mọi người ngẩn ngơ.

Không ngờ một công tử tuấn lãng như vậy lại là người hầu, không biết người bên trong còn thế nào đây.

Các thiếu nữ đi đường nhìn thấy không khỏi đỏ mặt thẹn thùng ngẩn ngơ nhìn hắn làm hắn nổi da gà.

Cho xin đi, tuy hắn tùy hứng nhưng cũng không phải loại hoa hoa công tử gì nha, cũng không phải loại bị mấy ánh mắt mến mộ đó mà vân mặt nha. Đừng nhìn hắn như vậy, thực chất hắn sợ tiếp xúc với nữ nhân nha, nguyên do vì đâu thì hắn xin phép im lặng.

Đúng là dọa người, tiểu Hắc như cười khẩy nhìn hắn, xem đi mặt đẹp cũng không phải tốt lành gì. Sau đó ưu nhã đứng cạnh xe ngựa đợi chủ nhân xuống.

Hỏa Diễm thầm khóc trong lòng, tay thì thành thục vén tấm rèm để người bên trong ra ngoài. Tiểu Dương năm trên nệm nhỏ lười biếng đứng dậy, hắn ôm nàng đặt trước ngực áo rồi mới từ từ ra ngoài.

Nhìn thấy người bước ra là một đứa trẻ không khỏi khiến người ta thất vọng. Bất quá đứa trẻ này lớn lên chắc chắn cũng không thua gì nam nhân người hầu kia.

Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống xe, tiểu Hắc đến bên chân hắn cọ cọ lấy lòng, hắn vươn tay sờ đầu tiểu Hắc, ra hiệu cho Hỏa Diễm lo mọi việc.

Hỏa Diễm gật đầu rồi dẫn đầu đi vào tửu lâu, tiểu nhị đã đứng cạnh đó nghênh đón từ lúc nào. Không nói hai lời liền cung kính dẫn hai người một thú lên lầu.

Dạ Tịch lâu có bốn gian lầu, lầu thứ nhất dùng để tiếp đãi đủ loại khách, lầu thứ hai dành cho những người khá giả và giàu có. Lầu thứ ba dành cho những người có thân phận đặc thù, lầu thứ tư dành cho lão bản.

Tiểu Dương cùng Hỏa Diễm được dẫn lên lầu trên cùng gặp lão bản. Vừa lên tới nơi, lão bản đã đứng sẵn đó, vừa thấy tiểu Dương liền quỳ xuống.

- Tham kiến chủ nhân, cung nghênh chủ nhân đến nơi. Thứ lỗi cho thuộc hạ không tiếp đón từ xa.

- Đứng lên đi. - Tiểu Dương nhàn nhạt nói.

Lão bản là một nam nhân anh tuấn khoảng 23 24 tuổi, tên Lâm Hòa. Lúc trước trên đường tới Bắc thành, hắn đến báo cáo cho Hoàng Phủ Quân liền biết chủ nhân là tiểu Dương. Nên bây giờ bọn họ cũng không xa lạ gì.

Lâm Hòa dẫn hai người một thú vào phòng. Trên bàn đã được bày sẵn thức ăn phong phú đẹp mắt, hắn cung kính nói:

- Chủ nhân đi đường vất vả, mời ngài dùng bữa rồi nghỉ ngơi.

Tiểu Dương cũng không từ chối, gật đầu rồi ngồi xuống ăn. Tiểu Hắc cũng bắt đầu ăn vì dù sao bây giờ hắn cũng là sư tử chẳng ai bắt hắn làm gì được cả. Ngược lại Hỏa Diễm đau khổ bị Lâm Hòa kéo ra ngoài.

- Ta nói này Lâm lão bản, ngươi để ta ăn trước được không?

Lâm Hòa trừng mắt nhìn hắn, hỏi:

- Hoàng Phủ công tử đâu?

Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo tuy thay tiểu Dương lập ra Dạ Tịch lâu nhưng cũng chỉ cho phép bọn họ gọi công tử không cho phép gọi khác.

- Hừ, hắn đang tỏ lòng tốt giúp đỡ tỷ muội đáng thương xinh như hoa như ngọc rồi. - Hỏa Diễm khinh thường nói.

Nghe thế hắn liền không hỏi nữa mà để Hỏa Diễm đi ăn cơm. Haiz, dù sao cũng cùng một tộc sao hắn lại không biết tính của tên kia chứ, hừ, lúc nào cũng tán tỉnh cô nương nhà người ta làm các nàng ngày nhớ đêm mong chỉ thiếu bước gạo nấu thành cơm. Nhưng tất nhiên hắn không có gan làm tới bước cuối cùng nếu không...hắc hắc.

Lâm Hòa cười trộm đã đời rồi trở lại vẻ mặt nghiêm nghị như thường. Nhìn vào cánh cửa đang đóng kín kia, ánh mắt lộ rõ vẻ trung thành quyết tâm. Trưởng lão nói không sai, chỉ có thể là chủ nhân, vị cứu tinh của tộc.

Trong khi đó, Hoàng Phủ Quân đang kiên nhẫn lắng nghe câu truyện của tỷ muội hai người.

- Tiểu nữ tên La Thanh Nhã, tiểu muội gọi La Thanh Nhiên. Tỷ muội tiểu nữ là con của La Nghiêm, gia chủ La gia trong thành. Vì là con của tỳ nữ nên bị đối xử tệ bạc, nương mất sớm, cha không thương, đại phu nhân cùng các di nương khi dễ. Nhìn tiểu muội ngày ngày theo tiểu nữ chịu đói chịu khi dễ, nên tiểu nữ quyết định mang tiểu muội bỏ trốn đến Hà Hương thôn, nơi bà ngoại tiểu nữ sống. Nhưng khi chạy ra ngoài thành thì gặp mấy tên lính canh, sau đó chúng...như công tử đã thấy.

Nói xong nàng ta rơi nước mắt đáng thương nhìn hắn. Hoàng Phủ Quân nghe xong cũng chẳng có cảm giác gì vì thật sự hắn thấy nhiều nên nhàm rồi, bây giờ hắn thật sự có chút hối hận khi thích xen vào chuyện người khác. Nhưng hắn vẫn nói:

- Vậy ta giúp gì được cho hai người?

- Công tử, xin công tử thu nhận ta cùng muội muội, bây giờ La gia chắc cũng biết chúng ta bỏ trốn rồi, cũng sẽ cho người đến Hà Hương thôn. Tỷ muội tiểu nữ thật sự không còn chỗ để đi nữa rồi...xin công tử thu nhận, nếu không...nếu không tỷ muội tiểu nữ sẽ chết mất.

Biết ngay mà, lại màn này, hắn thật muốn hỏi, nếu đã biết La gia sẽ cho người qua Hà Hương trấn bắt người thì tại sao tỷ muội hai người còn muốn đến đó. Giờ thì còn lấy cái chết uy hiếp , hắn đúng là ngu mới xen vào chuyện này.

Chưa nói gì cho dù hắn có giúp thì có người cũng sẽ đem hắn đá luôn chứ chẳng chơi. Nên biết bên cạnh hắn hiện giờ toàn một đám chỉ yêu bản thân, đặc biệt là tiểu chủ nhân kia. Đem hắn chọc tức không phải là tìm chết à.

Thấy hắn chần chờ, La Thanh Nhã liền quỳ xuống dập đầu, khóc nức nở cầu xin, tiểu muội nàng ta cũng theo đó mà khóc.

- Cầu xin công tử thu nhận tỷ muội tiểu nữ. Tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử...công tử muốn tiểu nữ làm gì, tiểu nữ sẽ làm đó chỉ xin công tử thu nhận tỷ muội tiểu nữ...

Thấy nàng ta không có ý định đứng lên, bất đắc dĩ hắn đành đỡ nàng ta dậy. Haiz, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.

- Được rồi, hai người đi theo ta.

Nghe thế nàng ta liền vui vẻ kéo muội muội mình dập đầu tạ ơn. Hắn đành phải đỡ hai người dậy, trong lòng không khỏi kêu khổ.

- Nên nhớ, hai người đi theo ta thấy cái gì cũng không được tò mò, tốt nhất là im lặng, còn lại là phải nghe lời ta không được tự ý làm bất cứ điều gì.

- Vâng, tiểu nữ cùng tiểu muội xin nghe theo công tử.

Thế là hắn đành bất đắc dĩ mang hai tỷ muội La gia về tửu lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.