Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 49: Gặp lại Hoắc Lăng Thiên



Dùng bữa xong, tiểu Dương liền tắm rửa rồi ôm Thiên Thanh Nguyệt lên giường ngủ.

Lúc Hoàng Phủ Quân về thì cũng chỉ đi lên lầu 3 để gặp Hỏa Diễm, tiểu Hắc và Lâm Hòa vì hắn biết tiểu Dương đang nghỉ ngơi không thích bị làm phiền.

Trong nhã gian, Hỏa Diễm nhâm nhi ly trà thoải mái mà không để ý đến hắn. Tiểu Hắc trực tiếp nhắm mắt làm ngơ, còn Lâm Hòa lấy cớ có việc không tiếp làm Hoàng Phủ Quân tức giận nói không ra lời.

Từ lúc về tới tửu lâu, tỷ muội La gia luôn đi theo hắn, nên hắn đành mang theo hai tỷ muội này lên nhã gian lầu ba. Ai ngờ vừa thấy tỷ muội hai người, bọn họ liền như vậy làm hắn tức muốn hộc máu.

Cùng lắm mấy người họ cũng phải nói gì chứ, xem hắn và hai người kia như không khí vậy là sao?

Có vẻ như ông trời nghe thấy lời uất ức của hắn nên Hỏa Diễm liền tốt bụng mở miệng phun ra một câu:

- Tự giải quyết cho tốt.

Rồi hắn rất tự nhiên cùng tiểu Hắc đứng dậy đi ra ngoài mà chẳng thèm nhìn thiếu nữ như hoa như ngọc kia đang cắn môi rơi lệ làm người thương tiếc.

Hừ, tên ngốc đó không biết bên cạnh chủ nhân chi dù thế nào cũng chỉ có một nữ nhân là nàng sao? Còn dám đem hai người về, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hỏa Diễm hắn và mấy tên khác còn chưa muốn chết đâu nên tên đó tự mà lo đi.

Trong nhã gian, Hoàng Phủ Quân ngồi xuống ghế nhìn La Thanh Nhã đang lau nước mắt mà thấy phiền.

- Công tử...

Hoàng Phủ Quân ngắt lời nàng:

- Được rồi, lát ta sẽ bảo lão bản sắp xếp chỗ cho hai người, giờ thì cứ ở trong đây đi, đừng có đi loạn.

- Vâng...tiểu nữ nghe theo công tử.

Nói rồi hắn cũng đứng dậy ra ngoài. Haiz, tự dưng chuốc khổ vào thân, liếc mắt nhìn lên lầu trên. Haiz, tuy chung dụng không lâu nhưng sao hắn không biết tính tiểu chủ nhân chứ, đợt này tiêu thật rồi.

- Sao? Hối hận rồi hả? - Hỏa Diễm dựa người vào cầu thang, cười khẩy nhìn hắn.

- Đừng nói nữa, ta đang muốn điên đây. - Hắn chán nản nói.

Nghe thế, Hỏa Diễm nhún vai, quăng thêm một câu làm hắn muốn khóc.

- Bên cạnh chủ nhân chỉ có duy nhất một nữ nhân, nha hoàn cũng không cần, ngươi tự mà giải quyết trước khi chủ nhân thức.

Sau đó huýt sáo vui vẻ đi ra ngoài tham quan.

Ông trời, sao không cho ta biết sớm hơn. Hắn đúng là khóc không ra nước mắt mà.

Hỏa Diễm đi ra ngoài mà không ngừng cười thầm.

"Bạch Thiên Dương ơi Bạch Thiên Dương, ta rất mong thấy phản ứng của ngươi nha, hắc hắc, đã lâu lắm rồi thuộc hạ ta đây không thấy ngươi tức giận nha, hắc hắc...đi theo ngươi đúng là thú vị."

Lúc Hoàng Phủ Quân tới gặp Lâm Hòa thì hắn đã ra ngoài rồi, làm Hoàng Phủ Quân đành phải để tỷ muội hai người ở lại đó.

Đến tối tiểu Dương mới ngủ dậy, hắn nhìn búp bê trong lòng vui vẻ nói:

- Tỷ, tiểu Dương dậy rồi.

Sau đó dụi dụi mặt vào Thiên Thanh Nguyệt làm nàng bật cười. Tiểu Dương của nàng đáng yêu quá.

Nghe tiếng động bên trong, tiểu Hắc đang nằm bên ngoài đứng dậy.

- Chủ nhân, người muốn dùng cơm bây giờ không?

Tiểu Dương đứng dậy, uống một ngụm trà rồi nói:

- Không cần.

Thay đồ xong, tiểu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên dưới lấp lánh những ánh đèn lung linh sáng rực cả con đường, người đi đường tấp nập, tiếng ra bán hàng vẫn còn vang lên. Ở đây có chợ đêm.

Thiên Thanh Nguyệt cũng rất bất ngờ, không ngờ ở nơi này cũng có chợ đêm, không biết nó như thế nào nhỉ?

Ngay khi Thiên Thanh Nguyệt vẫn đang mải nghĩ, tiểu Dương cúi xuống nhìn nàng mỉm cười dịu dàng cưng chiều đầy sủng nịnh.

Nếu nàng đã tò mò thì hắn cũng không ngại ồn ào, chiều theo ý nàng là niềm vui của hắn.

- Tỷ, chúng ta xuống dưới xem đi.

Nói rồi hắn mở cửa bước ra. Tiểu Hắc đã ngồi bên ngoài đợi hắn, thấy vậy tiểu Dương nói:

- Theo ta ra ngoài.

- Vâng. - Tiểu Hắc nghiêm giọng đứng dậy đi theo.

Nghe cái giọng nghiêm túc của Hoàng Phủ Hạo trong lốt sư tử Tiểu Hắc làm nàng không khỏi lắc đầu cười, có cần nghiêm túc tới vậy không? Dù sao cũng chỉ là ra ngoài đi dạo thôi nha.

Tiểu Dương để Thiên Thanh Nguyệt trước ngực, dẫn theo Tiểu Hắc làm người khác không khỏi chú ý. Tiểu hào tử tuấn tú như tiên đồng dẫn theo sủng vật là một con sư tử đen thật khiến người khác vừa sợ vừa ghen tỵ. Nhưng kỳ quái là nam hài tử này còn mang theo một con búp bê cũ xấu xí để trước ngực áo như trân bảo làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Hắn cũng chẳng quan tâm ánh mắt của người khác vì tiểu Dương hắn là bồi nàng đi khiến nàng vui thì cần gì để ý người khác. Một đường chậm rãi đi thẳng để nàng nhìn ngắm, còn hắn tiện thể ngắm nàng.

Hai bên đường người đi tấp nập, tuy không có đèn điện, nhưng những ánh đèn vàng trong những chiếc đèn lồng đủ màu sắc lại mang đến hương vị khác. Cảm giác cổ xưa này không khỏi khiến Thiên Thanh Nguyệt có cảm giác kỳ lạ, hoài niệm? Đúng, là hoài niệm thêm chút buồn man mác, tựa như đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng thấy khung cảnh này...

Nhận ra cảm xúc của Thiên Thanh Nguyệt thay đổi, tiểu Dương nhẹ nhàng vỗ người nàng. Đã rất lâu rồi, một tiểu cô nương nắm tay một thiếu niên chạy khắp các ngõ ngắt chợ đêm quên cả về nhà. Lớn lên, thiếu nữ nắm tay nam nhân đi dạo quanh chợ đêm, hai người cùng thả đèn, cùng ngồi bên bờ hồ ngắm ánh đèn lung linh đủ màu sắc, cùng ngắm những vì sao trên nền trời đen thẳm. Thiếu nữ ngồi trong lòng nam nhân cất tiếng ca nhẹ nhàng du dương...

Vỗ nhẹ người nàng, tiểu Dương cũng cùng chung cảm xúc, đã lâu lắm rồi, đúng là khiến người ta hoài niệm.

Bỗng phía trước truyền đến những tiếng ồn ào làm người khác chú ý. Bên trong đám đông truyền ra những lời nói thô tục cùng tiếng khóc ngắt quãng của một thiếu nữ.

- La Thanh Nhã, kỹ nữ ngươi còn giả bộ thanh cao, không phải cũng chỉ là một món đồ chơi La gia vứt đi thôi sao, còn ở đó mà giả bộ thục nữ, thật cmn kinh tởm...

- Ngươi...ngươi đừng nói bậy, ta không có...

- Còn dám nói không có, hừ, thông đồng ngay cả ca ca cùng cha khác mẹ mà còn dám nói không...

- Ta không có...ta hoàn toàn không có...

- Hừ, kỹ nữ ngươi còn đám nói không, còn không phải Từ Mã ta bị các ngươi lấy làm kẻ chết thay thì hôm nay ta cũng chẳng thèm nói. Cái thứ kỹ nữ như ngươi còn giả bộ...

- Ngươi...ngươi nói láo...

La Thanh Nhã nghe từng lời nói của hắn mà sợ hãi tái mặt, La Thanh Nhiên bên cạnh thì sợ hãi núp sau lưng nàng ta. Nam nhân gọi Từ Mã vẫn tiếp tục nói rồi kéo tay nàng ta muốn mang đi.

Thấy một màn này, tiểu Dương cũng chẳng quan tâm, chỉ hơi nhíu mày, đường bị bọn họ chặn lại rồi. Còn Tiểu Hắc dĩ nhiên nhận ra hai tỷ muội này nhưng cũng chẳng quản làm gì, vì hắn đang là sủng vật ngoan theo chân chủ nha, thì tất nhiên không muốn lo chuyện bao đồng rồi.

Lúc La Thanh Nhã vô tình nhìn qua thì thấy tiểu Dương nhàn nhã đứng đó cùng Tiểu Hắc. Thì nàng ta nhận ra ngay Tiểu Hắc nên cất giọng đáng thương:

- Tiểu huynh đệ, cầu ngươi cứu tỷ muội ta, Hoàng Phủ công tử đã thu nhận tỷ muội ta, cầu ngươi cứu tỷ muội ta.

Nghe vậy hắn nhíu nhíu mày, không quan tâm rồi tìm đường khác mà đi. Nhưng tiếc là chỉ có một con đường nhưng lại bị chặn.

Nói thật Thiên Thanh Nguyệt nàng chẳng có tí cảm xúc gì với việc đang xảy ra trước mắt. Cho dù nàng ta bị oan thì sao, một kẻ chỉ biết khóc lóc cầu xin người khác giúp đỡ mà không biết tự mình đứng lên thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Ngay khi tiểu Dương đang định ra hiệu cho Tiểu Hắc mở đường thì phía trước truyền đến tiếng hét thảm của tên nam nhân kia.

- Ngang nhiên khi dễ người khác trước mặt công tử nhà ta, ngươi thật sự muốn chết.

Một thiếu niên hung dữ đạp lên người nam nhân kia khinh thường nói.

Từ phía sau thiếu niên vang lên một giọng nam trầm ấp.

- Được rồi, không cần gây án mạng ở đây.

- Vâng, thưa công tử.

Thiếu niên thu chân lại hung dữ nhìn tên đó khiến hắn sợ hãi chạy mất. La Thanh Nhã thấy vậy liền cúi người cảm ơn thiếu niên nhưng mãi không thấy hắn trả lời thì nàng ta ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy thiếu niên kia đang chăm chú, kích động vui mừng nhìn về phía sau nàng, thấy thế nàng theo tầm mắt thiế niên thì thấy đứa nhỏ vừa rồi nàng cầu cứu mà chẳng quan tâm khiến nàng nhíu mày.

Cảm nhận có ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, tiểu Dương liếc mắt nhìn sang chạm vào đôi mắt đang kích động vui mừng. Hình như đã gặp ở đâu nhưng hắn không muốn nghĩ liền quay đầu rời đi.

- Tiểu Dương! - Thiếu niên thấy tiểu Dương quay đi thì hoảng hốt gọi.

Nghe thế tiểu Dương dừng lại, một lần nữa nhíu mày nhìn hắn.

Tuy màu tóc và mắt không giống nhưng con búp bê đó thì đúng rồi, chỉ có đệ đệ hănq mới xem con búp bê rách đó là trân bảo, đúng là tiểu Dương rồi, đúng là đệ đệ của hắn.

Nghĩ thế Hoắc Lăng Thiên liền chạy như bay muốn ôm lấy tiểu Dương nhưng lại bị tiểu Dương tránh được. Không chút khách khí ra lệnh cho Tiểu Hắc ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.