Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 55: Ghen



Tiểu Dương nắm chặt tay Thiên Thanh Nguyệt sải bước hướng đám người Tiểu Hắc. Cảnh tượng máu tanh chẳng ảnh hưởng chút nào đến hai người.

Dưới ánh trăng sáng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ hài hòa sánh bước cùng nhau. Hoàng Phủ Quân và mấy người bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ, cho đến khi tiểu Dương nhíu mày không vui mới giật mình.

Thiên Thanh Nguyệt và tiểu Dương đã đứng trước mặt mấy người từ lúc nào. Thấy nàng, Hoắc Lăng Thiên kinh diễm không thôi. Đã qua bao nhiêu năm, nàng không những không già đi mà còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Tuy hắn chỉ nhìn thấy nàng mấy lần, nhưng không thể tưởng được Thiên Thanh Nguyệt còn khiến hắn kinh diễm hơn cả trong trí nhớ.

Nàng vẫn vận bạch y, mái tóc nàng đen bóng xõa dài che mất một bên mắt, môi nàng mím lại tựa cười như không cười, mắt nàng dịu dàng ôn nhu nhìn tiểu Dương, những người khác hoàn toàn không tồn tại trong mắt nàng khiến hắn bỗng thấy khó chịu.

Giật mình, Hoắc Lăng Thiên khiếp sợ với suy nghĩ của hắn, hắn đang nghĩ cái gì vậy? Sao hắn lại...

Bỗng một ánh mắt rét lạnh khiến hắn rùng mình sợ hãi làm hắn tỉnh táo. Hoắc Lăng Thiên hốt hoảng cúi mặt tránh ánh mắt rét lạnh của tiểu Dương. Hắn rốt cuộc là bị làm sao, sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy với Thiên cô nương?

"Bốp" tiểu Dương nâng chân đá một cước vào ngực hắn, Hoắc Lăng Thiên không đề phòng liền ngã ngửa ra. "Bộp", tiểu Dương một cước đạp lên giữ trước ngực hắn, rét lạnh gằn giọng:

- Còn dám dùng ánh mắt đó nhìn Nguyệt nhi ta liền móc mắt ngươi!

Thấy Hoắc Lăng Thiên bị tiểu Dương đá, Lôi Tử định tiến lên ngắn lại thì bị Hỏa Diễm cản lại, hắn khinh bỉ nói:

- Lo cho thân ngươi đi, dám mơ tưởng đến Thiên cô nương, hắn chưa bị lột da giết chết là may.

- Ngươi...

- Hừ, con người đúng là một lũ tham lam háo sắc chẳng khác gì súc sinh. - Hỏa Diễm hừ lạnh.

Thấy tiểu Dương còn định đánh Hoắc Lăng Thiên, nàng tiến lại, cầm lấy tay tiểu Dương, nhẹ giọng:

- Đi thôi, tiểu Dương. Để bọn Hỏa Diễm lo việc còn lại.

Lúc này tiểu Dương mới tha cho Hoắc Lăng Thiên, hừ lạnh, rồi cầm tay Thiên Thanh Nguyệt rời đi. Lúc đi, Thiên Thanh Nguyệt liếc mắt lạnh băng nhìn hắn. Nếu hắn dám có ý định khiến tiểu Dương tổn thương, nàng nhất định khiến hắn sống không bằng chết.

- Các ngươi ở lại dọn dẹp!

Bỏ lại một câu, hắn cùng nàng nắm tay rời đi. Bây giờ bọn họ mới thở nhẹ một hơi, Hoắc Lăng Thiên đau đớn ôm ngực ngồi dậy, Lôi Tử lập tức chạy đến:

- Công tử, người không sao chứ?

- Không sao! - Hoắc Lăng Thiên lắc đầu cười khổ.

- Tên tiểu tử đó...

- Lôi Tử, đủ rồi. Ngươi cùng bọn họ giải quyết việc ở đây đi, không cần lo cho ta. - Hắn ngắt lời Lôi Tử, giọng không vui nói.

- Vâng, công tử.

Hoắc Lăng Thiên vân ngồi dưới đất xoa ngực đau rát của mình, trong lòng thầm khinh bỉ chính hắn:

"Hoắc Lăng Thiên ơi Hoắc Lăng Thiên, ngươi bị điên sao? Sao lại có cái ý nghĩ như vậy chứ? Vừa nhìn là biết tiểu Dương xem trọng nàng ta còn hơn cả mạng sống, ngươi đúng là vô sỉ khi có cái ý nghĩ kinh tởm đó... Xem ra tiểu Dương ghét ngươi thật rồi, nàng ta cũng chẳng ưa gì ngươi, haiz..."

Trong khi đó, tiểu Dương cùng Thiên Thanh Nguyệt rời đi trở về tửu lâu. Nhìn tửu lâu bị phá hoại nặng nề mà lắc đầu. Xem ra lần sau nàng không được rời khỏi tiểu Dương, nhưng đám người đó là ai? Tại sao bọn chúng lại tìm tiểu Dương? Là đám người đó sao?

Hắn nắm tay nàng phi thân lên nóc nhà gần đó, nàng ôm hắn, để hắn dựa vào ngực nàng. Tiểu Dương ôm thắt lưng, dựa vào ngực nàng, cảm nhận hương thơm ấm áp khiến hắn an lòng.

- Tiểu Dương, có biết những người đó là ai không? - Thiên Thanh Nguyệt nhẹ giọng.

Hắn gật đầu, một lúc sau cất giọng còn chút non nớt, nhưng tràn đầy ấm áp và nhu tình:

- Nàng đừng lo, ta sẽ để ai làm hại nàng và ta. Nàng chỉ cần ở bên ta thôi, ở bên cạnh ta mãi mãi thôi, được không?

Thiên Thanh Nguyệt dựa cằm trên vai hắn, nàng nhắm mắt, mỉm cười dịu dàng:

- Ừm! Ta sẽ ở bên tiểu Dương, mãi mãi.

******

Lúc đó, trong hoàng cung, Vương Lãnh nhìn hoàng đế đang say mê đan dược trên long ỷ mà cười lạnh:

- Hoàng thượng, đan dược đã được mang đến, vậy thần xin cáo lui. - Hắn cúi người nói.

Tên hoàng thượng vui vẻ phất tay:

- Được được, ai khanh lui xuống đi.

Vương Lãnh vừa lui ra ngoài, ám vệ đã đợi sẵn liền cung kính hành lễ rồi đưa cho hắn một lá thư.

Phất tay cho ám vệ lui xuống, hắn mở lá thư ra xem. Mắt hắn lọ rõ sát ý, trong lòng cười rét lạnh:

- Bạch Thiên Dương, không ngờ ngươi che dấu sâu đến thế. Ha ha ha nhưng ngươi nhất định phải chết, ta sẽ không để ngươi thoát khỏi tay ta lần nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.