Trời Giáng Hiền Phu

Chương 1-1: Mở đầu






 
Tuyết lớn lần lượt rơi xuống, phủ một màu lụa trắng mỏng lên tường hồng ngói xanh của hoàng cung.
 
Sắc trời dần tối, cung thành to lớn rơi vào yên tĩnh.
 

“Xoảng!” Một tiếng đập phá chói tai phá vỡ sự yên tĩnh.
 
“Vì sao mẫu hoàng nhất định muốn gả con đến đất man di mọi rợ đó chứ! Chỉ cần ba tháng! Chỉ cần cho con thêm ba tháng! Con nhất định có thể tiếp tục dẫn tướng sĩ Đại Thuấn đuổi đám man di Ương Quốc kia ra khỏi đất của Đại Thuấn ta, làm cho bọn chúng không dám xâm phạm nữa!”
 
Trong điện đèn đuốc sáng rực, thiếu niên cung trang đỏ sậm bởi vì tức giận mà khuôn mặt đỏ lên, tay hắn nắm trường kiếm tức tối vung lên, bọn cung thị thiếu niên nhỏ con hơn hắn vội vàng lẩn trốn, có tên sợ đến ngã nhào lên mặt đất.
 
Rầm! Cốc trà bị đặt mạnh lên bàn.
 
“Đủ rồi! Dực Nhi, đừng làm càn nữa!” Nam tử tư thái ung dung thong thả đứng dậy, ông ta ước chừng hơn ba mươi tuổi, đầu mang mũ phượng, một thân cung trang hoa quý cắt may vừa vặn.
 

Ông ấy đi tới trước mặt người thiếu niên, đè lại cánh tay cầm kiếm của hắn, lắc lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy vẻ không công nhận: “Dực Nhi, phụ hậu biết con không cam tâm, nhưng sao con không vì mẫu hoàng con, vì con dân Đại Thuấn suy nghĩ một chút? Mấy năm chinh chiến liên tục, Đại Thuấn đã tổn binh vô số, quốc khố trống rỗng, nhiều bách tính trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan, cũng không chịu nổi chinh chiến tiếp nữa…. Mà con, cũng nên vì mình nghĩ một chút, nam đại đương gả, lẽ nào con muốn cả đời ở trong quân doanh với những nữ nhân thô tục kia sao?”
 
Đang nói ông liền thở dài, tận tình khuyên nhủ: “Con là nam nhi, cuối cùng cũng phải gả, cùng thê dạy nữ mới là việc con phải làm, lần này Hoàng Thái nữ Ương Quốc chọn trúng con, trước sau nghị hòa, chỉ cần con chịu gả đến Ương Quốc, không chỉ có thể làm cho Đại Thuấn chung sống hòa bình với Ương Quốc, có thể giải quyết chung thân đại sự của con, đây há không phải đều là chuyện vui sao? Hoàng Thái nữ Ương Quốc kiêu dũng thiện chiến, lại là Quốc quân tương lai, cưới con làm Thái nữ phi, con cũng không chịu thiệt. Đồng ý với phụ hậu, con suy nghĩ cẩn thận lại có được không?” Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của thiếu niên.
 
Chung Dực đầy giận dữ quay người, mặc kệ bàn tay của phụ hậu ở phía sau. Phụ hậu sống ở hậu cung, không hỏi chuyện trên triều, làm sao biết đến chuyện ngươi lừa ta gạt trên chiến trường? Nhưng mẫu hoàng vì sao cũng hồ đồ như vậy? Nếu như Hoàng Thái nữ thật tâm kết giao, Chung Dực hắn cũng không phải loại người không để ý đến đại cục, tất nhiên sẽ vì Đại Thuấn vâng lời gả đi!

 
Nhưng hắn và Hoàng Thái nữ Ương Quốc cũng không phải lần đầu tiên giao thủ trên chiến trường, nàng ta nếu thật sự chọn trúng hắn thì sẽ không phái sứ giả đến nghị hòa lúc sắp bị đánh bại, đây chẳng qua là kế hoãn binh của nàng ta mà thôi! Chỉ cần hắn gả đi, sợ là không quá nửa năm sẽ chết trong tay Hoàng Thái nữ Ương Quốc, tiếp theo đó Ương Quốc sẽ ngóc đầu lại, một lần nữa xâm chiếm hoàng thổ của Đại Thuấn hắn!
 
Vì sao….. Vì sao mẫu hoàng không thể tin tưởng hắn một lần chứ!
 
Nam nhi thì làm sao? Nam nhi mang binh đi đánh giặc là sai sao! Nam nhi thì không thể mạnh mẽ như nữ nhi sao? Hắn thân là Hoàng tử Đại Thuấn chỉ có thể dùng cách kết giao mới bảo toàn được quốc thổ của quốc gia mình sao? Hắn không cam lòng! Hắn không muốn! Hắn càng không thể!
 
“Phụ hậu không cần tiếp tục khuyên nhủ nữa, con sẽ không gả đến Ương Quốc! Trừ - phi – con – chết!” Dứt lời, Chung Dực liền mang theo kiếm từng bước kiên định đi ra khỏi đại điện.
 
*
 
“Cái gì? Thà chết không gả? Làm càn! Trẫm thấy nó càng ngày càng làm càn!” Nữ tử trên người mặc long bào mày kiếm nhíu chặt, nắm cốc trà trong tay răng rắc vang vọng, tiếp tục nổi giận nói: “Thân là nam tử không có tri thức hiểu lễ nghĩa thì cũng thôi đi, cả ngày vũ đao lộng thương! Lần này nó mặc dù tự ý theo quân, nhưng lập được không ít công lao hiển hách, trẫm cũng sẽ không truy cứu nó, nhưng nó bây giờ lại còn dám ngỗ nghịch trẫm! Là trẫm quá mức dung túng nó rồi! Nó chính là chết cũng phải gả đi cho trẫm! Phản rồi!” Dứt lời, đặt mạnh cốc trà lên bàn.
 
Hậu quân bên cạnh vội vàng tiến lên: “Hoàng thượng bớt giận, Dực Nhi tuổi còn nhỏ, thiếp thân chắc chắn sẽ tiếp tục khuyên nó!”
 
Nữ hoàng phẩy tay áo một cái đầy hắn ra, tức giận chỉ Hậu quân hừ lạnh nói: “Tuổi còn nhỏ? Đều là nhi tử ngoan của ngươi! Không cần ngươi khuyên, trẫm tự có biện pháp, ngược lại trẫm muốn xem xem nó làm sao chết cũng không gả!” Dứt lời quay người rời đi.
 
Hậu quân nhìn bóng lưng rời đi của Nữ hoàng chán nản ngã ngồi trên mặt đất, hai tay che mặt thấp giọng khóc lên.
 
Nếu không có thế lực nhà mẹ hắn sao có thể trở thành Hậu quân như hôm nay, Nữ hoàng vốn cũng không thích hắn, nhưng hắn lại để Nữ hoàng sinh nhi tử, nhi tử cũng thôi, nhưng nam sinh nữ tướng, từ nhỏ đã là mày kiếm mắt hổ, không khiến cho người khác vui vẻ, khi còn bé vóc dáng so với nam nhân bình thường cao hơn không ít, cho nên bị đưa đến nhà mẹ nuôi trong nhà, nhưng không nghĩ đến lại nuôi thành tính tình lỗ mãng như nữ tử, còn học vũ đao lộng thương, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi phơi nắng đến ngăm đen, đến tuổi đôi mươi vẫn không ai thèm lấy, bây giờ… Ôi, đều lỗi của người làm phụ thân như hắn….
 
*
 
Đã hơn hai mươi ngày, Chung Dực bị giam ở Trúc Vân điện không được ra ngoài nửa bước, hắn biết ý tứ của Mẫu hoàng, chắc chắn là muốn giam cầm đến ngày hắn xuất giá mới thôi, hắn đã vô số lần dặn dò thị vệ truyền lời để hắn gặp mặt mẫu hoàng một lần, nhưng mẫu hoàng một lần cũng không tới.
 
Vì sao mẫu hoàng lại ngu muội đến vậy? Nếu bà ấy lên ngôi không trắng trợn làm suy yếu binh lực, Ương Quốc sao có thể cử binh đến xâm lấn? Bà ấy sợ võ tướng thế lực cuồn cuộn cử binh mưu phản, thì không sợ nước thù địch xâm lấn sao? Phụ hậu đối với bà ấy một lòng say mê, sự trung thành của tổ mẫu đối với mẫu hoàng càng là nhật nguyệt chứng giám, mặc dù mẫu hoàng đã nhiều lần khiến tổ mẫu thất vọng, tổ mẫu vẫn chưa từng nghĩ tới cử binh mưu phản, cẩn trọng ra sức vì nước, mẫu hoàng vì sao vẫn không nhìn ra vậy?
 
Chung Dực càng nghĩ lòng càng lạnh, nếu như hắn sinh ra là nữ tử thì có phải tất cả sẽ khác rồi không? Mẫu hoàng liệu có nhìn phụ hậu nhiều thêm không? Cũng sẽ để hắn ra trận giết địch bảo vệ ranh giới Đại Thuấn rồi không?
 
Nhưng hắn là nam tử! Đời này chỉ có thể là một nam tử! Sự thật không cách nào thay đổi này khiến hắn chán nản mệt mỏi.

 
Đùng đùng đùng đùng!
 
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào cuồng phong đã bắt đầu gào thét, cửa sổ bị thổi đến vang vọng, Chung Dực thở dài, đứng dậy đi đến đóng cửa sổ, mới vừa đi tới trước cửa sổ thì có một bóng đen lóe lên, một người đã đi vào trong phòng, Chung Dực đang muốn động thủ, nhưng thấy rõ người tới lại là Quốc sư đương triều Lưu Tương Như.
 
Lông mày Chung Dực khẽ nhíu, bà ta làm thế nào tránh nhiều thị vệ như vậy để xông vào khuê phòng hắn?
 
“Quốc sư vì sao đêm khuya như vậy còn đến đây?”
 
Lưu Tương Như không lập tức trả lời, mà là quỳ phịch xuống đất, ngửa đầu nhìn về phía Chung Dực, khuôn mặt năm mươi tuổi đặc biệt buồn rầu: “Xin điện hạ tha thứ cho lão thần quá đáng, lão thần lần này đến đây thật sự là có lời quan trọng muốn nói!”
 
Chung Dực chưa bao giờ thấy Lưu Tương Như như vân du tiên nhân lại lộ ra biểu hiện như vậy, hắn lập tức khiêm tốn dìu bà ta đứng dậy, nói: “Quốc sư đứng dậy nói đi.”
 
Lưu Tương Như đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một cái hộp dài, thận trọng đưa cho Chung Dực, nói: “Xin điện hạ nhận lấy vật này, thứ cho lão thần nói lời đại nghịch bất đạo, hòa thân là chuyện thánh thượng ngu ngốc, lão thần đã tính ra lúc điện hạ gả đến Ương Quốc chính là lúc Đại Thuấn ta vong quốc, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế để chạy trốn, vật đó có thể trong lúc nguy nan giúp điện hạ một tay, xin điện hạ bất cứ lúc nào nhất định cũng phải mang theo, lúc nguy nan thì mở chiếc hộp này ra, lão thần không tiện ở lại thêm, xin điện hạ nhất định phải đáp ứng thần!” Dứt lời lại quỳ xuống dập đầu.
 
Chung Dực nghe vậy đờ người ra, thời điểm hắn gả đến Ương Quốc chính là lúc Đại Thuấn vong quốc sao? Quẻ bói của Lưu Tương Như chưa từng sai, bằng không mẫu hoàng cũng sẽ không nhường bà ấy ba phần, hắn có chút chần chờ: “Nếu lời ấy của ngươi là thật, vì sao không tấu lên mẫu hoàng?”
 
Lưu Tương Như thở dài: “Thánh thượng đã bị kẻ gian che mắt, sẽ không tin tưởng lão thần, người có thể cứu Đại Thuấn chỉ có một mình điện hạ, điện hạ tu mi bất nhượng cân quắc*, chính là nam nhi tốt của Đại Thuấn ta, lão thần kính phục không ngớt, bây giờ chỉ có điện hạ mới có thể cứu vớt số mạng mất nước của Đại Thuấn ta, xin điện hạ hãy nhận lấy vật này!”  
 
(*cân quắc (巾帼)= khăn trùm, ám chỉ phụ nữ; tu mi(须眉)= mày râu, ám chỉ đàn ông; ý nói là nữ nhân không thể so với nam nhân)
 
Chung Dực trầm mặc nửa ngày, tiếp nhận hộp gỗ dài trong tay Lưu Tương Như, nói: “Không cần ngươi nói bản điện hạ cũng sẽ không gả tới Ương Quốc, vật này bản điện hạ nhận, nếu thật sự đến thời khắc nguy nan mà quốc sư nói tới thì sẽ mở vật này ra theo lời quốc sư.”
 
Thấy hắn tiếp nhận cái hộp rồi, Lưu Tương Như mới đứng dậy, trịnh trọng nói: “Điện hạ bảo trọng.” Dứt lời, người liền nhảy qua cửa biến mất, giống như chưa bao giờ tới.
 
Trong tay Chung Dực cầm hộp gỗ, vẫn còn có chút cảm giác không chân thực…..
 
Vong quốc?
 
*
 
Chung Dực tỉnh lại từ một trận xóc nảy kịch liệt, nhìn đỉnh kiệu trước mắt, nghe thấy bên ngoài có tiếng chém giết không dứt, hắn bỗng loạn nhịp tim trong chốc lát, hắn nhớ trước đó hắn còn ở trong điện, không biết tại sao lại hôn mê, hắn bây giờ là….
 
Nhìn mình một thân áo cưới đỏ tươi, còn bị trói chặt tay chân, hắn liền hiểu rõ, mẫu hoàng phái người làm hắn hôn mê, bây giờ là đang trên đường gả hắn đi xa.
 

“Nhanh bảo vệ điện hạ đi trước!” Bên ngoài không biết có ai hô lên một tiếng, tiếp đó màn kiệu bị vén lên, một thị vệ mặc áo giáp lọt vào, nâng kiếm cắt đứt dây thừng buộc trên tay chân hắn, tiện thể đưa cho hắn một bội kiếm: “Điện hạ nhanh đi cùng vi thần!” Dứt lời thị vệ lại lao ra trước ngăn địch.
 
Chung Dực theo bản năng sờ ngực, hộp gỗ vẫn còn, chắc là người hầu của hắn Cần Trúc đã nghe lời hắn dặn khi bị hôn mê nhét vào cho hắn. Hắn một khắc cũng không dám chần chờ, nhấc theo kiếm lao ra khỏi kiệu, bên ngoài còn hỗn loạn hơn so với trong tưởng tượng của hắn, rất nhiều tên áo đen như ruồi muỗi xông đến, giết không bao giờ hết, mười mấy tên thị vệ thấy hắn bước ra liền vây hắn lại, che chở hắn mở một con đường máu.
 
Đám người bọn họ vọt vào trong rừng rậm, lợi dụng cây cối hỗn loạn che chắn mũi tên đang không ngừng bay tới từ phía sau, áo cưới phiền phức trên người rõ ràng cản trở hắn tiến lên, hắn nâng kiếm cắt rời áo bào, chỉ còn lại áo lót bên trong lao nhanh vào rừng rậm, thị vệ bên cạnh từng người ngã xuống, hắn không biết là ai bí mật âm mưu lần ám sát này, hắn chỉ biết bây giờ chưa phải là lúc hắn chết!
 
Từ nhỏ đã đi theo ngoại tổ mẫu là Đại Tướng quân luyện võ, thể lực của Chung Dực vượt xa người khác, vẫn chạy trốn không biết mệt mỏi, màn đêm dần dần buông xuống, tạo điều kiện tốt hơn cho hắn, thị vệ bên cạnh chỉ còn lại hai người, che chở cho hắn, khôi giáp của họ không biết đã mất ở nơi nào, trên người bị mũi tên và cành cây tại ra vô số vết thương, không ngừng chảy máu.
 
Chung Dực dừng bước: “Chắc là đã bỏ xa bọn chúng, nghỉ ngơi một chút đi.”
 
Hai thị vệ thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống đất, rõ ràng là đã không chống đỡ nổi từ lâu rồi.
 
Nhưng nghỉ ngơi vẫn chưa được bao lâu, cách đó không xa liền truyền đến tiếng chó sủa, ánh lửa theo sát phía sau.
 
Nguy rồi! Lại đuổi tới rồi!
 
Hai thị vệ lập tức nâng kiếm đứng dậy: “Điện hạ chạy mau, vi thần ở đây ngăn cản cho điện hạ!”
 
Chung Dực không chần chừ, chạy về phía ngược lại với ánh lửa, hắn không thể chết ở đây được!
 
Không biết chạy được bao lâu, Chung Dực dựa vào khả năng nhìn vào ban đêm của hắn phát hiện phía trước lại là một sườn núi, hắn lập tức dừng bước, đang muốn thay đổi phương hướng liền nhìn thấy ánh lửa đang di chuyển về phía hắn, dường như hắn chạy hướng nào đều là đường chết!
 
Ào ào ào.
 
Là tiếng nước! Dưới vách núi này có nước, Chung Dực nắm chặt hai tay, từng bước lùi về phía vách núi, xem ra chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết rồi…..
 
Hắn vươn mình nhảy xuống vách núi, trăng tròn treo cao như mâm bạc, ánh bạc chói mắt tụ thành một chùm sáng soi vào ngực hắn, hắn theo bản năng sờ trước ngực, cái hộp quốc sư đưa vậy mà lại nóng lên, hắn còn chưa kịp giật mình, ùm, nước sông lạnh lẽo liền nuốt lấy cơ thể hắn….
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.