Trời Giáng Hiền Phu

Chương 12






 
 
Lúc Tô Hữu Hữu đứng ở cửa đồn cảnh sát đường Tùng Giang, cô vẫn không biết tại sao mình lại biết là Chung Dực, cô vô cùng lo lắng tìm cây ATM rút tiền chạy tới đồn cảnh sát, cũng bởi vì ông chú cảnh sát đã biết số điện thoại của cô!
 
Thực sự là đã đánh giá thấp Chung Dực rồi, hôm qua mới cho anh biết số điện thoại của cô, bây giờ đã thuộc làu như cháo chảy rồi, còn biết nói cảnh sát gọi điện cho cô, ghê gớm thật.

 
“Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi là Tô Hữu Hữu, vừa rồi có một đồng chí cảnh sát gọi điện cho tôi bảo tôi đến nhận người.”
 
Cảnh sát tiếp đón nghe vậy nở nụ cười: “Chào cô, cô là Tô Hữu Hữu à, tôi dẫn cô đi, bạn của cô làm cho Tôn cảnh quan lo lắng, nói cái gì cũng không làm để ghi chép lại, liền bảo chúng tôi gọi cho bạn của anh ấy, không đến sẽ không nói lời nào.”
 
Dế nhũi cổ đại chính là không bình thường, vào đồn cảnh sát cũng dắt mũi người ta như thế.
 
Tô Hữu Hữu vội cười làm lành: “Đồng chí cảnh sát, thật ngại quá, bạn của tôi từ trên núi xuống, chưa từng thấy sự đời, tính khí cũng tương đối kỳ lạ, anh ấy phạm tội gì vậy?” Hiện tại tôi đi còn kịp chứ?
 
Cảnh sát tiếp đón vẫn cười, nói: “Chính là ở đây, cô vào đi, để Tôn cảnh quan nói với cô.” Nói xong đi mất.
 
Tô Hữu Hữu vào phòng, trong phòng có hai người, một sĩ quan cảnh sát trung niên mặc cảnh phục, người còn lại quả nhiên không ngoài dự đoán, là Chung Dực, Chung Dực vừa thấy cô liền lập tức ôm ba lô đứng dậy, khuôn mặt hiện ra sự lo lắng, Tô Hữu Hữu chột dạ lảng tránh ánh mắt anh, nhìn về phía Tôn cảnh quan: “Tôn cảnh quan chào ông, tôi là Tô Hữu Hữu, anh ấy làm sao vậy?”
 

Tôn cảnh quan đứng dậy chào hỏi: “Chào cô chào cô, cuối cùng cô cũng đã tới….” Lời còn chưa nói hết, lại chỉ về phía Chung Dực: “Ôi! Vị đồng chí kia, bạn anh vừa tới anh không thể đi liền được, anh còn chưa ghi chép gì đâu!”
 

Tô Hữu Hữu thay Tôn cảnh quan ngăn cản Chung Dực đang muốn kéo cô đi: “Anh ngồi xuống đi, nơi này là đồn cảnh sát, anh đừng quá tùy tiện!” Sau đó liều mạng nháy mắt với anh.
 
Chung Dực không biết là nhìn hiểu hay là nhìn không hiểu, ngược lại ngoan ngoãn ngồi lại, Tô Hữu Hữu cũng vội ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Tôn cảnh quan, anh ấy làm sao vậy? Có phải là làm chuyện gì không tốt không?”
 
Tôn cảnh quan nghe vậy cười vung tay: “Sao cô lại nghĩ bạn của cô như vậy? Người bạn này của cô đã giúp chúng tôi việc lớn, vừa nãy ở công viên Lục Dã, có một cô gái bị trộm, lúc trộm đã bị nhận ra, đuổi theo tên trộm kia, vừa vặn gần đó có đồng nghiệp của chúng tôi ở hiện trường, liền cùng đuổi theo, kết quả tên trộm đó có đồng bọn, còn có ba người nữa, đều mang theo vũ khí nguy hiểm, may là người bạn này của cô đúng lúc ra tay giúp đỡ, bắt được cả bốn tên trộm này, còn giúp chúng tôi đưa đồng nghiệp bị thương đến bệnh viện, đến khi dàn xếp xong rồi, còn không phải là mời cậu ta đến đồn cảnh sát để ghi chép sao, cậu ta không đi, còn nói chúng tôi gọi điện thoại cho cô cậu ta mới đi, cô không đến sẽ không nói chuyện, thật là có cá tính.”
 
Điều này ngược lại với dự liệu của Tô Hữu Hữu, một mình anh chọi bốn sao? Bắt được toàn bộ sao?
 
Cô không khỏi nhìn về phía Chung Dực, Chung Dực nghe xong sự tích anh hùng của mình, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ ôm ba lô trong ngực lẳng lặng nhìn Tô Hữu Hữu.
 
Tô Hữu Hữu chột dạ, vội quay đầu: “Vậy à, người bạn này của tôi từ trên núi xuống, đi du ngoạn trong thành phố, chưa từng đọc sách gì, cũng chưa từng gặp sự đời, sợ người lạ, các anh bỏ qua cho, tôi nói chuyện với anh ấy một chút.”
 
Tôn cảnh quan nghe vậy gật đầu: “Vậy à, chẳng trách, võ công rất lợi hại, đã từng học sao? Thiếu Lâm tự? Không phải, tóc dài như vậy mà.”
 
Tô Hữu Hữu nở nụ cười: “Ha ha, nơi dạy võ công cũng không phải chỉ có mỗi Thiếu Lâm tự, tôi nói chuyện với anh ấy một chút.” Tô Hữu Hữu kéo Chung Dực qua một bên, nói với anh: “Người này ở nơi của các anh chắc là sai dịch nha môn, một lát nữa ông ấy sẽ ghi chép cho anh, trừ thân phận của anh ra anh đều thành thật trả lời là được rồi, sau khi kết thúc ghi chép là có thể về nhà, có được không?”
 
Vừa rồi Chung Dực đợi ở trước tháp rất lâu, anh không nhìn thấy bóng người Tô Hữu Hữu đâu liền mơ hồ có chút bất an, mới vừa cất bước đi liền gặp chuyện này, hiện tại Tô Hữu Hữu đã có thể tìm được anh, hẳn không phải là như anh suy nghĩ chứ? Anh ghi chép xong là có thể về nhà sao? Vừa rồi anh chế ngự bốn kẻ xấu này, ảnh hưởng đến vết thương, nếu không phải có băng gạc, sợ là đã sớm chảy máu rồi, đương nhiên là không được lề mề, liền gật đầu.
 
Bởi vì Chung Dực thuộc diện thấy việc nghĩa hăng hái làm, hơn nữa khăng khăng không muốn nhận thưởng, cũng không điền chi tiết bản khai, chỉ hỏi một chút đại khái tình hình cá nhân và hoàn cảnh phát hiện ra sự việc, trước khi đi Tôn cảnh quan còn thân thiện cầm tay Chung Dực: “Thực sự là hiếm thấy, tuổi cậu không lớn lắm, hãy học tập tốt để thi đậu trường cảnh sát, tương lai trở thành cảnh sát mới không lãng phí một thân võ công này của cậu, bây giờ người trẻ tuổi như vậy quá ít.”
 
Chung Dực vẫn là một mặt lạnh lùng, rút tay về, Tôn cảnh quan cũng không lúng túng, cười vỗ vai Chung Dực: “Có cá tính đó tiểu tử, các cậu có thể đi rồi.”
 
Tô Hữu Hữu vội cáo biệt với Tôn cảnh quan, kéo Chung Dực đi ra ngoài, dường như toàn bộ người của đồn cảnh sát đều biết sự tích anh hùng của Chung Dực, thêm cái đuôi ngựa lớn kia của anh quá dễ thấy, dọc đường đi mỗi một cảnh sát đều khen một câu, mãi đến khi ra khỏi đồn cảnh sát mới yên tĩnh, khiến Tô Hữu Hữu có loại cảm giác hưởng chung vinh quang với anh hùng, tên dễ nhũi cổ đại này, vẫn là rất lợi hại.
 
Cô nhìn về phía Chung Dực, Chung Dực ôm ba lô, mi tâm khẽ nhíu, dường như có hơi không khỏe, Tô Hữu Hữu liếc nhìn sau lưng anh: “Vết thương trên lưng thế nào rồi?”
 
Chung Dực nhìn cô, trong tròng đen bình thản không có nửa phần oán giận, vẫn là dáng vẻ khi cô bỏ rơi anh: “Bị hở rồi, sợ là khi về phải băng bó lại.”
 
Tô Hữu Hữu không dám nhìn vào đôi mắt thuần khiết vô tri của anh, đánh giá anh một phen: “Anh cũng không cẩn thận một chút, biết rõ bản thân có thương tích, ngoại trừ sau lưng còn chỗ nào bị thương không? Những người kia không phải mang theo vũ khí sao?”
 
“Không có, bọn họ không có võ, vũ khí là dao nhỏ, không tới gần thì bọn họ không dễ dàng đả thương được tôi.”
 
Nhìn dáng vẻ anh ung dung không vội, phảng phất như bóp chết bốn tên trộm đơn giản như bóp chết bốn con kiến.
 
“Không nghĩ tới anh lại lợi hại như vậy, anh bị thương, đưa ba lô cho tôi.” Nói xong đưa tay qua.
 
Chung Dực lắc đầu một cái: “Không sao, chút vết thương ấy không tính là gì.”
 

Trong chớp nhoáng này Tô Hữu Hữu mới phát giác được, Chung Dực thật sự là một người đàn ông.
 
Trên đường về Chung Dực mảy may không nhắc đến sao cô lâu như vậy cũng không quay lại, Tô Hữu Hữu đương nhiên không thể chột dạ giải thích, coi như việc này chưa từng xảy ra, đi theo bên cạnh anh yên tĩnh như con mèo.
 
Tiến vào cửa chính, Tô Hữu Hữu cầm lấy ba lô trong tay anh, định về phòng giấu đi để hủy thi diệt tích, Chung Dực rất tự nhiên liền đưa cho cô, không hề có dáng vẻ muốn truy cứu.
 
Thu dọn balo xong Tô Hữu Hữu đi ra ngoài tìm Chung Dực, định giúp anh xem tình hình vết thương, Chung Dực đang đứng bên cạnh thùng rác trong nhà bếp, cúi đầu, nhìn bộ đồ màu đỏ của anh ở trong đó.
 
Đỉnh đầu Tô Hữu Hữu xuất hiện bảy chữ: xong rồi xong rồi không xong rồi!
 
Mình sao lại không quản được tay của mình! Mình sao lại không quản được tay của mình! Mình sao lại không quản được tay của mình!
 
“Chung….. Chung Dực…. Tôi…. Cái đó…. Cái đó…. Tôi cho là anh không về! Anh không biết là khi tôi quay lại không tìm được anh tôi sốt ruột biết bao nhiêu, tôi còn tưởng rằng anh đi mà không chào đó!”
 
Nhờ vào năng lực phản ứng nhanh của Tô Hữu Hữu, trong nháy mắt đã tìm được cớ giải vây cho mình, quả thực là không thể cơ trí hơn.
 
Chung Dực nghe vậy vẫn vô cùng bình tĩnh, trầm mặc trong chốc lát nói: “Sau khi tôi đuổi theo ra ngoài cũng đã chạy rất xa, người kia lại bị trọng thương, tôi cùng mấy người nữa đưa anh ta đi đến thầy thuốc gần đó, không biết làm cách nào để quay lại, Tôn cảnh quan kia cam đoan rằng sẽ tìm cô cho tôi nên tôi mới cùng ông ta đến đồn cảnh sát.”
 
Chung Dực, đứa trẻ này, sao lại dễ lừa gạt như vậy?
 
Nhìn dáng vẻ anh chăm chú giải thích, Tô Hữu Hữu càng chột dạ hơn, vội xoay người lại nhặt bộ hồng y này: “Đều là tôi hiểu lầm anh, xin lỗi, tôi lập tức đi giặt cho anh, tuyệt đối không để lại mùi kỳ lạ gì!”
 
Chung Dực lại cản lại: “Không cần, ném thì ném đi, bộ y phục này vốn cũng không phải của tôi.”
 
Bị chính mẫu hoàng ngu ngốc của mình làm cho hôn mê rồi gả đến nước địch, bộ y phục này chẳng qua là nỗi sỉ nhục của anh, có cái gì mà luyến tiếc.
 
Tô Hữu Hữu đâu còn tâm tư nghĩ đến lời của Chung Dực, anh nói không cần là tốt nhất, miễn cho tức giận với cô: “Ừ ừ, vậy mau về phòng đi, tôi giúp anh băng bó lại vết thương một chút.”
 
Có lẽ là bởi vì đã có một lần “Tiếp xúc thân mật”, Chung Dực cũng không nhăn nhó, vào phòng cởi áo chờ cô, lúc cô giúp anh gỡ băng gạc cũng bình tĩnh hơn lần trước rất nhiều.
 
Nhìn thấy vết thương của anh bị hở ra, Tô Hữu Hữu nhíu mày lại: “Quả nhiên là bị hở, máu cũng thấm qua băng gạc, sau này không được vận động kịch liệt như vậy nữa, gần đây phải ăn chút gì đó bổ máu mới được.”
 
Chung Dực lẳng lặng gật đầu.
 
Tô Hữu Hữu giúp anh xem xét vết thương, lần này thành tâm hơn rất nhiều, Chung Dực có thể thấy việc nghĩa hăng hái làm, xem ra nội tâm của anh là người chính nghĩa dũng cảm, không phải kẻ ác từ cổ đại tới, dù sao ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt làm ra vẻ hạ độc, anh chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng, đối với cô còn an phận thủ lễ hơn.
 
Ngược lại lần này cô có chút quá đáng, vết thương của anh còn chưa ổn đã đuổi anh ra ngoài, ở đây anh không có chỗ nương tựa, cái gì cũng không hiểu, cô tốt xấu gì cũng phải đợi vết thương của anh lành rồi, giúp anh tìm một lối đi nào đó rồi mới đuổi người, đều do hồ ly tinh Thương Thu Lạc kia, chính là người đàn ông gọi điện vào máy nhà riêng của Tô Hữu Hữu.
 
“Xin lỗi.”
 
Chung Dực nhịn đau dùng giọng mũi trả lời: “Hả?”

 
Giọng nói kia làm cho trái tim bé nhỏ của Tô Hữu Hữu run lên, mặt cũng nóng lên, lắp bắp nói: “Chính…. Chính là chuyện lúc nãy.”
 
Chung Dực trả lời: “Cô không có lỗi gì cả.”
 
Tô Hữu Hữu càng nghe càng thấy tội lỗi, đứa trẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa biết bao nhiêu, nhìn lại vết thương cũ vết thương mới trên lưng của Chung Dực, lại càng thương cảm hơn.
 
“Cái đó…. Anh chịu nhiều vết thương như vậy, anh là Đại tướng quân ở chỗ của anh sao?”
 
“Đại tướng quân?” Chung Dực suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Xem như là vậy đi, tôi cũng từng mang binh đi đánh giặc, những vết thương này đều lưu lại trên thao trường, cũng có lưu lại trên chiến trường.” Nói xong, giọng nói Chung Dực trầm xuống, có chút sầu não nói: “Rất khó coi nhỉ?”
 
Khó coi? Những vết thương này nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng ở trên tấm lưng cường tráng như vậy chỉ làm người ta cảm thấy chính trực, mạch máu khiêu gợi bành trướng!
 
“Không có, rất ngầu!”
 
Chung Dực nghi hoặc: “Ngầu?”
 
Tô Hữu Hữu suy nghĩ một chút, giải thích: “Chính là khen anh đẹp đấy!”
 
Đẹp? Anh đúng là có chút không hiểu nổi ánh mắt của Tô Hữu Hữu đến cùng thái quá đến mức nào, có điều…. cô không chê là được.
 
“Ssss…..” Chung Dực bởi vì bị đau mà hít vào.
 
Tô Hữu Hữu vội vàng nhẹ tay lại, thở dài nói: “Ôi, cũng không biết khi nào vết thương này mới tốt lên.”
 
Chung Dực nhấp môi dưới, nói: “Đừng sốt ruột, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi, đến lúc đó tôi sẽ theo ý của cô.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy có hơi mơ hồ: “Hả? Theo ý tôi cái gì?”
 
Biết rõ còn hỏi…. Chẳng lẽ không phải muốn anh thị tẩm sao?
 
Lỗ tai Chung Dực lại nóng lên, mím môi không trả lời.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.