Trời Giáng Hiền Phu

Chương 18






 
 
Bốn giờ mười lăm phút, quả nhiên Dịch Tiêu Đồng đã đứng ở trước cửa thư viện chờ cô, ngày hôm nay anh mặc khá là khiêm tốn, áo trắng phối với quần thể thao xám nhàn nhã, tóc vẫn là tóc ngắn màu đen nhẹ nhàng khoan khoái, mang kính không gọng, nhưng nhìn hợp mắt hơn nhiều.
 
Nhìn một vài học muội đứng liếc trộm anh cách đó không xa, cũng đủ để chứng minh mị lực của anh lúc này rồi.

 
Dịch Tiêu Đồng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn là cái đồng hồ kia: “Học muội, tới rất sớm.”
 
Tuy rằng scandal thành ra như vậy, nhưng Tô Hữu Hữu thấy anh vẫn tự nhiên, nhún vai nói: “Rảnh rỗi không có chuyện gì nên đến sớm.”
 
“Vậy vào đi thôi.” Dịch Tiêu Đồng rất tích cực nhận lấy laptop nặng nề trong tay Tô Hữu Hữu, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn tám cái răng với cô.
 
Tô Hữu Hữu liếc mắt nhìn thư viện không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Học ở thư viện?”
 
“Đúng vậy, có gì không thích hợp sao?”
 
Tô Hữu Hữu lườm anh một cái, nói: “Dạy anh PS nhất định không thể câm, đến thư viện đánh máy sẽ quấy nhiễu đến những bạn khác, em còn tưởng rằng anh chỉ là hẹn gặp em ở đây thôi.”
 
Dịch Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, là anh lo lắng không chu đáo, bình thường anh học tập liền đến đây, không nghĩ tới tính đặc thù của lần này.
 


“Vậy phòng tự học?”
 
Tô Hữu Hữu lắc đầu một cái: “Cũng sẽ quấy rối đến những bạn học khác, hay là….. đến nhà em đi.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy lộ ra một bộ dáng vẻ khó khăn: “Nhà em? Có phải quá không thích hợp không?”
 
Tô Hữu Hữu tự nhiên hào phóng vung tay: “Không sao, có em họ của em, chính là người lần trước nói với anh.” Nếu như trước đây Tô Hữu Hữu chắc chắn sẽ không mời con trai đến nhà cô, thế nhưng bây giờ trong nhà có bếp trưởng Chung kiêm vệ sĩ thì còn sợ cái khỉ gì.
 
Dịch Tiêu Đồng lúc này mới nhoẻn miệng cười: “À à, vậy thì tốt.”
 
Xảy ra chuyện gì? Tô Hữu Hữu cô là loại sắc nữ sẽ mang đàn ông về nhà giải quyết sao? Nhìn dáng vẻ phụ nam đàng hoàng này của Dịch Tiêu Đồng, hừ.
 
Ra đến cổng trường, Tô Hữu Hữu đưa tay vẫy, người thông minh tiết kiệm như Dịch Tiêu Đồng không đồng ý nói: “Học muội, đến nhà em không thể đi phương tiện công cộng sao? Vừa tiết kiệm tiền vừa có thể đóng góp cho thành phố.”
 
Tô Hữu Hữu hất cằm: “Nhìn thấy đám học muội theo dõi kia của anh không? Ngồi xe buýt nhất định sẽ bị họ đi theo, ngồi xe còn có thể cắt đuôi.”
 
Dịch Tiêu Đồng liếc mắt nhìn, thở dài: “Từ khi anh nghe lời học muội thay đổi hình tượng, các bạn học nữ đều nhiệt tình với anh như vậy, vẫn là học muội trước sau như một, vẫn thỉnh thoảng mới cho anh một cái liếc mắt.”
 
Anh thiếu ngược à!
 
Tô Hữu Hữu lại miễn phí tặng cho anh một cái liếc mắt: “Anh thích thì bất cứ lúc nào em cũng có thể cho anh.”
 
Dịch Tiêu Đồng đẩy mắt kính, cười nói: “Học muội, hay là em cười với anh đi, anh thích lúm đồng tiền của em hơn.”
 
Tô Hữu Hữu đưa tay ra: “Trả thù lao, một lúm đồng tiền một trăm tệ.”
 
Nụ cười của Dịch Tiêu Đồng cứng đờ, vung vung tay: “Vậy anh không nhìn nữa.”
 
Hừ, đồ quỷ hẹp hòi.
 
*
 
Mở cửa ra, Chung khuyển* lập tức xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Dịch Tiêu Đồng phía sau Tô Hữu Hữu bước chân anh rõ ràng ngừng lại, câu “Cô về rồi” đã đến bên mép cũng nuốt trở vào.
 
(*: Khuyển nghĩa là chó.)
 
Dịch Tiêu Đồng nhìn thấy anh lại làm như quen thuộc, nhiệt tình vẫy tay: “Này, em họ, chào em ~ chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt, em quả nhiên rất có cá tính, tóc dài như vậy.”
 
Dịch Tiêu Đồng so với tấm hình Chung Dực đã thấy chênh lệch quá lớn, thế nhưng tiếng gọi “Em họ” anh lại nhớ, là học trưởng kia sao? Tô Hữu Hữu lại dẫn anh ta về nhà, trong quan niệm của Chung Dực, nếu không có tâm tư thu phòng, phụ nữ sao lại mời đàn ông về nhà mình? Mà đàn ông nếu không có ý định sao lại một mình tới nhà phụ nữ?
 
Trong lòng có một nỗi buồn không tên, Chung Dực dấy lên địch ý với Dịch Tiêu Đồng, bất luận người nào cũng không thể trở thành mầm họa đến việc tương lai anh mang Tô Hữu Hữu về Đại Thuấn, đúng, chính là như vậy!
 
Tô Hữu Hữu giới thiệu: “Chung Dực, đây chính là học trưởng lúc trước tôi nói với anh, anh tiếp tục bận đi, không cần để ý đến chúng tôi.” Nói xong nháy mắt với anh, miễn cho anh ở lại chỗ này khiến Dịch Tiêu Đồng hoài nghi.
 
Đây rõ ràng là Tô Hữu Hữu xua đuổi anh, để anh không gây trở ngại cho cô, phụ nữ đều bạc tình, lúc trước còn đối với anh như vậy, có niềm vui mới liền vội đuổi anh.

 
Chung Dực đương nhiên là mặt lạnh bất động.
 
Chung Dực không dịch chuyển, Dịch Tiêu Đồng đến gần, trái phải đánh giá: “Em họ, nền tảng của cậu không tồi, gần đây có kiêm chức cosplay tìm anh, cos cổ trang, cậu có muốn đi với tôi không? Một cảnh năm trăm tệ, rất tốt đấy.”
 
Tuy rằng Tô Hữu Hữu nghe rất động lòng, thế nhưng Chung Dực bây giờ rõ ràng là người “Không thể tự chủ”, vì vậy đương nhiên không thể để cho anh đi, Tô Hữu Hữu kéo anh qua khéo léo thay anh từ chối: “Em họ em xấu hổ không làm được chuyện như vậy, một mình anh đi thôi.” Nói xong kéo Chung Dực đẩy anh vào thư phòng, nhỏ giọng dặn dò: “Trước tiên anh ở trong phòng sách học chữ đi, anh ta sẽ đi nhanh thôi.” Nói xong đóng cửa lại, một chút cũng không cảm thấy mặt lạnh của Chung Dực có cái gì không đúng.
 
Chung Dực nhìn cửa phòng đóng chặt hai tay không tự giác nắm lại.
 
Dịch Tiêu Đồng vô cùng tiếc hận: “Học muội, em như vậy là không đúng rồi, đứa trẻ càng xấu hổ càng phải rèn luyện, huống hồ còn có thể kiếm tiền, cho em họ của em ra đây tâm sự đi, nhốt nó vào phòng làm gì.”
 
Tô Hữu Hữu lại cho anh một cái liếc mắt: “Anh là đến học hay là đến giới thiệu kiêm chức cho em họ em?”
 
Dịch Tiêu Đồng lúc này mới bừng tỉnh nói: “Suýt chút nữa quên mất việc chính, học muội gen nhà em thật không tệ, dáng dấp em họ em rất xuất chúng, khó trách em không kinh diễm khuôn mặt đẹp của anh.”
 
Mỗi ngày treo khuôn mặt đẹp của mình trên mép, lỗ tai Tô Hữu Hữu đã muốn đóng kén: “Em càng kinh diễm anh càng tự tin.” Nói xong túm lấy laptop trên tay anh, ngồi lên sô pha mở laptop ra, tiện đà đứng dậy pha trà: “Uống gì?”
 
Dịch Tiêu Đồng cũng không khách khí, ngồi trên sô pha, búng tay: “Đương nhiên là nước lọc, em đã quên là anh không uống cái khác à.”
 
Tô Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Không nhớ được.”
 
Dịch Tiêu Đồng một bộ vẻ mặt cực kỳ bi thương: “Học muội, em đối với anh không quan tâm quá rồi.”
 
Tô Hữu Hữu để nước lọc trước mặt anh, ngồi xuống mở phần mềm ra: “Cho em một lý do để quan tâm anh.”
 
Dịch Tiêu Đồng lại gần cô: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là ‘tình nhân’ trên diễn đàn của trường! Có điều nói đến đây, học muội em quả thật không bình thường, lời đồn thành như vậy em còn có thể tiếp tục giữ lời hứa gặp anh, quả nhiên là người đặt đại nghĩa lên đầu.”
 
Tô Hữu Hữu cũng không vì anh tán dương nhiều mà biểu cảm hơn mấy phần, nói: “Chuyện như vậy giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, hà tất phải phí tâm tư đi xử lý, qua một thời gian là tốt rồi.”
 
“Ý kiến của anh hùng đều giống nhau.” Dịch Tiêu Đồng giơ ngón cái lên, lại đến gần nói: “Học muội, anh phát hiện ra em rất nổi tiếng trong khoa chúng ta, rất nhiều chàng trai đều biết em, nói em rất khó theo đuổi, chạy tới hỏi anh làm thế nào lại theo đuổi được.”
 
Tô Hữu Hữu mở giáo trình trước đây biên soạn ra, hờ hững nói: “À, anh nói thế nào.”
 
Dịch Tiêu Đồng nhìn về phía gò má chăm chú của cô, học muội lúc không cười quả thật có loại khí chất lạnh lẽo người sống chớ quấy rầy, không trách những chàng trai kia đều gọi là “Băng sơn mỹ nhân”.
 
“Anh nói anh không có theo đuổi.”
 
Nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, Tô Hữu Hữu quay đầu nở nụ cười với anh: “Vậy có lẽ anh mãi mãi cũng không đuổi được.” Nói xong nhìn về phía laptop: “Bắt đầu giảng.”
 
Dịch Tiêu Đồng lúc này mới không tán dóc nữa, lại đến gần cô cho dễ nhìn rõ màn hình.
 
“Hôm nay dạy anh thao tác cơ bản, lần sau sẽ dạy anh mấy cái hiệu quả đơn giản là được rồi.”
 
Dịch Tiêu Đồng đối với phần mềm này một chút cũng không hiểu: “Đơn giản như vậy?”
 

“Nếu như anh thiếu thông minh có thể sẽ lâu hơn một chút, chẳng qua em nghe nói anh là học bá.”
 
Dịch Tiêu Đồng rất khiêm tốn: “Chỉ là biết nhiều lý luận tri thức, anh đối với loại phần mềm thử thách năng lực động thủ vẫn tiếp thu rất chậm.”
 
“Không sao, em đưa giáo trình cho anh, anh về nhà đọc nhiều một chút, không hiểu thì hỏi em, quen tay hay việc.” Nói xong không hề phí lời trực tiếp vào đề tài chính.
 
Cửa phòng mở ra một hồi, Chung Dực từ trong phòng đi ra, cầm quyển sách, Tô Hữu Hữu liếc mắt nhìn, đây không phải là Trộm mộ bút ký cô đọc à? Trình độ nhận thức chữ của Chung Dực có thể đọc hiểu sao?
 
Không nói chuyện với anh, Tô Hữu Hữu tiếp tục nói với Dịch Tiêu Đồng, Dịch Tiêu Đồng nghe giảng bài rất chăm chú, Chung Dực đi ra anh cũng không lắm lời.
 
Chung Dực cầm sách tự nhiên làm dáng, mắt liên tục nhìn chằm chằm bên kia, ngón tay đều sắp làm nhăn sách đến nơi rồi.
 
Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, đàn ông nơi này đa số là kẻ tám lạng người nửa cân, hoàn toàn không biết giữ mình trong sạch là gì, lại ngồi gần Tô Hữu Hữu như vậy, vai cũng sắp đụng vai, Tô Hữu Hữu cũng hoàn toàn không có ý tránh đi, Chung Dực thưởng thức tài học của cô, nhưng đối với phẩm chất của cô lại vô cùng thất vọng.
 
Gần đây bởi vì tiếp xúc với cô nhiều hơn, anh đối với sự thất lễ của Tô Hữu Hữu cũng không để ý, bây giờ có thêm một người đàn ông, anh mới phát giác ra Tô Hữu Hữu hoàn toàn không bỏ thói quen lúc trước, vẫn cứ không biết lễ nghi với những người đàn ông khác như vậy, cô đối với anh như thế nào liền đối với người ta như vậy, chắc chắn chỉ có anh yên lặng để ý chuyện này, Tô Hữu Hữu hoàn toàn không để ý.
 
Chung Dực nghĩ đến liền bực bội, anh không phải người ép dạ cầu toàn, nếu như Tô Hữu Hữu không để anh trong lòng, anh….. sau khi anh học xong sẽ đi! Tuyệt đối không cầu xin cô!
 
Đùng! Ức chế không được nội tâm căm giận của chính mình, Chung Dực đập sách lên trên bàn.
 
Tô Hữu Hữu và Dịch Tiêu Đồng đang nghiêm túc bị anh làm cho sợ hết hồn: “Anh làm gì vậy! Sách này tôi giữ rất kỹ, đừng làm hư!”
 
Tô Hữu Hữu cầm lấy sách bảo bối của mình nhìn kỹ, phát hiện không bị hư mới thở phào nhẹ nhõm, đứa trẻ xui xẻo Chung Dực này, nổi điên cái gì!
 
Chung Dực cũng bị chính mình làm sợ hết hồn, anh luôn là người không để tâm tình lộ ra ngoài, lại không nhịn được làm chuyện đập sách kém phong độ này, anh đứng dậy: “Tôi đi nấu cơm.” Nói xong bước chân không ngừng đi mất.
 
Vừa nãy Dịch Tiêu Đồng có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy em họ Tô Hữu Hữu vẫn luôn nhìn anh, có phải em họ Tô Hữu Hữu không thích anh không?
 
Anh tiến đến bên tai Tô Hữu Hữu nhỏ giọng: “Em họ em có phải là không thích anh không?”
 
Tô Hữu Hữu không nói gì thở dài: “Ai nó cũng không thích, tính khí kỳ lạ, không cần để ý.”
 
Chung Dực gần đây vẫn rất ngoan ngoãn, đây là thế nào? Chờ Dịch Tiêu Đồng đi rồi phải hỏi anh một chút.
 
Dịch Tiêu Đồng không hiểu sờ sờ mũi, anh tự nhận mình là người có nhân duyên tốt, sao em họ Tô Hữu Hữu lần đầu tiên gặp anh lại không thích anh? Anh có làm chuyện gì sai sao? 


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.