Trời Giáng Hiền Phu

Chương 27






 
 
“Cậu thật sự không đi à? Không phải nói xong rồi sẽ đi tuốt xiên sao?” Tống Thiên Tranh theo Tô Hữu Hữu đi ra ngoài, khuôn mặt không vui vẻ lắm.
 
Tô Hữu Hữu ôm ôm cô: “Ngoan, hôm nay nhà tớ có khách, ngày mai lại đi tuốt xiên với cậu.” Nói xong nở một nụ cười lấy lòng với cô.

 
Tống Thiên Tranh ôm Tô Hữu Hữu một hồi, thuận tiện hôn má lúm đồng tiền của cô: “Ôi chao, thật là thích lúm đồng tiền nhỏ của cậu, ngày mai nhất định phải nhớ đi tuốt xiên với tớ nha!”
 
Quần chúng đi ngang qua quăng tới ánh mắt mờ ám.
 
Tô Hữu Hữu đầu đầy vạch đen, lau khuôn mặt mình, nói: “Ừ, biết rồi, tụi tớ đi đây.” Nói xong ra hiệu cho Chung Dực rời đi.
 
Tống Thiên Tranh lưu luyến không rời vẫy vẫy tay với cô, không biết đột nhiên nhớ tới cái gì lại bước tới: “Ôi! Em họ, em có Wechat không? Thêm Wechat của chị đi, ngày hôm nay đi chơi cũng là bạn bè rồi!”
 
Chị à, người ta có nói một câu nào với chị sao?
 
Hả? Bình thường cũng không thấy Tống Thiên Tranh chủ động với chàng trai nào như thế, chẳng lẽ là vừa ý Chung Dực rồi hả? Tô Hữu Hữu nhìn về phía Tống Thiên Tranh, Tống Thiên Tranh chớp chớp mắt với cô, quả nhiên….
 
Tùy cô ấy, cô không can dự vào, nhưng Chung Dực được người ta chú ý, trong lòng cô lại có chút khó chịu.
 

Chung Dực liếc nhìn Tô Hữu Hữu đang quay đầu đi, nói câu đầu tiên trong hôm nay với Tống Thiên Tranh: “Không có.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía anh, trong lòng lại bốc lên một chút vui ngầm không tên.

 
Tống Thiên Tranh trợn to hai mắt: “Em không có Wechat à! Tô Hữu Hữu, em họ cậu không có Wechat sao? Không phải là lừa tớ chứ!”
 
Tô Hữu Hữu ho nhẹ một tiếng nói: “Đã nói với cậu em họ tớ từ trên núi xuống, tín hiệu còn không có lấy đâu ra Wechat, thật sự không thể tán gẫu với cậu nữa, chúng tớ phải đi rồi!” Nói xong dùng ánh mắt chạy trốn nhìn Chung Dực.
 
Hai người bước xuống xe buýt, xung quanh cuối cùng cũng không có ai, Tô Hữu Hữu dùng cùi chỏ chọt chọt Chung Dực: “Anh rõ ràng là có Wechat, tại sao lại không nói cho Thiên Tranh, nếu như vậy bạn bè của anh không chỉ có mình tôi.”
 
Tô Hữu Hữu hỏi lời này có hơi kỳ lạ, nào có cô gái nào để cho vị hôn phu của mình gần gũi với những cô gái khác? Mặc dù hình thức anh thô lỗ, nhưng là người an phận thủ thường, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện tổn hại đạo đức của người làm chồng thế này.
 
Anh nhíu mày nói: “Cô gái không có liên can gì tại sao phải thêm?”
 
Vì vậy chỉ có mình cô có liên can thôi?
 
Tô Hữu Hữu cúi đầu nhấp môi dưới, khóe miệng hơi cong: “À, tùy anh ~” Trong giọng nói để lộ ra sự vui thích nho nhỏ.
 
Hai người tiến vào nhà, Dịch Tiêu Đồng đang ngồi chờ trên ghế sô pha ở phòng khách, thấy bọn họ về thì đứng lên đi tới: “Quả thực rất gần, nhanh như vậy đã về rồi.”
 
Tô Hữu Hữu nhìn thấy trên bàn không có ly nước nào, nói: “Sao không tự rót nước, cũng không phải là lần đầu tiên tới.”
 
Dịch Tiêu Đồng cười cười nói: “Anh không khát, học muội bảo anh chờ là có chuyện muốn nhắn nhủ với anh sao?” Anh vốn là muốn lấy laptop xong liền đi, Tô Hữu Hữu lại bảo anh chờ cô về.
 
“Đúng vậy, tôi tải xuống một vài phần mềm khác cho anh, lại tìm một vài giáo trình, nói cho anh biết cách dùng.” Tô Hữu Hữu nói xong ngồi lên sô pha, mở laptop ra.
 
Chung Dực đương nhiên cũng đến gần, nhanh hơn Dịch Tiêu Đồng một bước ngồi xuống bên cạnh Tô Hữu Hữu, Dịch Tiêu Đồng hơi ngớ ra một hồi rồi mới vòng sang bên còn lại ngồi xuống, Chung Dực thiếu thuật phân thân đương nhiên là không sang được bên kia.
 
Hồ ly tinh này!
 
Tô Hữu Hữu cảm thấy hai bên sô pha lún xuống, nhìn hai người họ một chút, làm gì đây? Sandwich hả?
 
“Rột ~” Nghĩ đến sandwich bụng Tô Hữu Hữu không nhịn được kêu lên một tiếng, mặt cô hồng lên sờ sờ bụng mình: “Ha ha, trên đường về quên mua đồ ăn, bây giờ đói…..” Nói xong nhìn về phía bếp trưởng Chung.
 
Bếp trưởng Chung rất xoắn xuýt, anh đi làm cơm thì hồ ly tinh này làm sao bây giờ? Mãi đến khi bụng Tô Hữu Hữu lại kêu thêm một tiếng nữa, Chung Dực đành phải đứng dậy: “Tôi đi làm cơm.”
 
Tô Hữu Hữu lập tức vui vẻ, dặn dò: “Làm đơn giản một chút! Tôi đói chết rồi!”
 
“Học muội đổi hình nền giúp anh rồi hả?”
 
Lúc này laptop mở lên, màn hình được Tô Hữu Hữu thay đổi xuất hiện, hình tượng Lôi Phong hào quang vô cùng gây chú ý.
 
Tô Hữu Hữu cười hì hì: “Đúng vậy, thế nào? Phù hợp với khí chất của anh chứ?”
 
Dịch Tiêu Đồng cười cười: “Rất thú vị.”
 
Tô Hữu Hữu nói cho Dịch Tiêu Đồng biết cách dùng những thứ đó xong, mùi đồ ăn bên chỗ Chung Dực liền bay tới, Tô Hữu Hữu ngồi không yên: “Cứ như vậy đi, có chuyện gì thì anh gọi điện cho em.”
 
Dịch Tiêu Đồng gật đầu tắt laptop: “Đa tạ học muội, thu dọn những thứ này khiến em cực khổ rồi, đối với anh thực sự là được lợi không nhỏ.”
 
Tô Hữu Hữu vung vung tay: “Việc nhỏ việc nhỏ, anh ăn chưa? Nếu như chưa thì qua ăn đi.”
 
“Kiêm chức xong liền đến chỗ em, quả thật là chưa ăn.”
 
Lần trước sau khi Dịch Tiêu Đồng ăn ở đây quả thật khó quên, bình thường anh không ăn ở nhà ăn thì cũng sẽ là món ăn kiêm chức, ở nhà mẹ anh là người Anh, căn bản không biết nấu cơm lại không cho thuê giúp việc, anh và bố căn bản là trình độ “Ăn trấu nuốt tro”, nếu mà so sánh thì món ăn bình thường của Chung Dực quả thật là mỹ vị, lại có thể ăn chực một bữa nữa rồi.
 

Tô Hữu Hữu cạn lời, như vậy, còn thật sự không khách khí, cô cũng chỉ là khách sáo vậy mà lại ở lại thật.
 
Lần này Dịch Tiêu Đồng nói ở lại ăn cơm, Chung Dực lại chủ động xới một chén cơm cho anh.
 
Chung Dực đã nghĩ thông suốt, hiện tại anh làm chính thất phải có dáng vẻ của chính thất, tuy rằng không cho phép Dịch Tiêu Đồng vào cửa, nhưng không thể quá mức hà khắc với khách, mất đi phong thái mà chính thất nên có, khiến Tô Hữu Hữu coi thường.
 
Huống hồ tên hồ ly tinh này quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể vì bụng dạ hẹp hòi mà để lại nhược điểm về phẩm hạnh.
 
Hừ.
 
Tô Hữu Hữu rất kinh ngạc.
 
Ôi chao, Chung Dực đây là thế nào? Đổi tính rồi hả?
 
Dịch Tiêu Đồng được sủng mà sợ.
 
“Cảm ơn Tiểu Dực.”
 
Bữa cơm này xem như là kết thúc vui vẻ, Dịch Tiêu Đồng cân nhắc đến sau này còn muốn ăn chực cơ, muốn ăn ngon còn muốn thân cận với Chung Dực nhiều hơn, liền cười híp mắt nói: “Tiểu Dực có Wechat không? Chúng ta thêm Wechat đi.”
 
Chung Dực làm như suy nghĩ một chút, rất hào phòng lấy điện thoại ra, nói: “Được.”
 
Tô Hữu Hữu đang ăn canh liền ngẩng đầu nhìn về phía hai người kia, tình huống này là thế nào?
 
Hôm nay em họ sao lại bình dị gần gũi như thế?
 
Dịch Tiêu Đồng vội lấy điện thoại ra quét mã, chỉ sợ anh hối hận, sau khi thêm vào thì mở ảnh đại diện ra, vừa nhìn lại là hình của Tô Hữu Hữu, Tô Hữu Hữu trong hình giơ tay hình cái kéo, nụ cười trong sáng, hai lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu, Tiểu Dực quả nhiên là cuồng chị gái….
 
“Tiểu Dực dùng hình của Hữu Hữu làm ảnh đại diện.”
 
Đúng vậy, Chung Dực hình như vẫn chưa đổi ảnh đại diện, Tô Hữu Hữu ngước mắt nhìn về phía Chung Dực, Chung Dực vô cùng lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, phảng phất như không cảm thấy cái này có gì không đúng.
 
Dịch Tiêu Đồng tiện thể lướt tường nhà Chung Dực, đều là đồ ăn, có thể khiến người ta nhìn chảy nước miếng, hơn nữa anh phát hiện Chung Dực toàn dùng ghép vần để đăng status, không theo trào lưu như thế, quả nhiên là em họ rất đặc biệt.
 
“Cảm ơn hai người đã khoản đãi, anh phải cáo từ rồi.”
 
Tô Hữu Hữu mang giày vào: “Em tiễn anh, thời gian này ở cửa lớn có gác cổng, quẹt thẻ mới có thể mở ra được.”
 
“Vậy thì làm phiền rồi.” Dịch Tiêu Đồng nhìn Chung Dực vẫy vẫy tay: “Tiểu Dực bye bye.”
 
Sắc mặt Chung Dực khó coi đưa hai người ra cửa.
 
Đi xuống dưới lầu, điện lực trong tiểu khu có thể đã xảy ra vấn đề nên không có đèn đường, Tô Hữu Hữu mở đèn pin điện thoại ra: “Có cần em đưa anh đến bến xe không.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy cười ha ha: “Anh là con trai còn cần học muội đưa đi sao? Tự anh đi là được rồi.”
 
“Vậy anh cẩn thận một chút, ôi chao, sao lại nhiều muỗi như vậy.” Đứng như thế một lúc bên cạnh Tô Hữu Hữu đã đầy muỗi.
 
Dịch Tiêu Đồng đưa tay giúp cô đuổi muỗi: “Được, em nhanh lên lầu đi, anh đi đây.”
 
Tô Hữu Hữu cũng không muốn để cho muỗi ăn, vẫy vẫy tay với anh: “Bye.”
 

Dịch Tiêu Đồng vẫn là câu nói đó: “Mỗi ngày gặp.”
 
Chờ đến khi Tô Hữu Hữu vào nhà thì Chung Dực đã rửa bát xong, bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, hai người hai mặt nhìn nhau, Tô Hữu Hữu lại nghĩ đến chuyện trong mật thất, đột nhiên lúng túng, nói: “Tôi đi tắm!” Bỏ chạy vào phòng vệ sinh trong phòng mình.
 
Chung Dực cũng không phát giác ra có gì không đúng, liền về phòng lấy quần áo đi tắm.
 
Mọi người đều biết, lúc tắm rửa là lúc người ta thích suy nghĩ lung tung nhất, Chung Dực lại không khỏi nghĩ đến chuyện vừa rồi, bây giờ bọn họ đã nắm tay, ôm nhau, dựa theo những gì Tô Hữu Hữu từng nói, bước tiếp theo có phải là…..
 
Suy nghĩ một chút Chung Dực liền cảm thấy khô nóng, lại nhớ lại loại xúc cảm kia, nơi nào đó liền ngẩng đầu lên…… Nhưng thực sự anh không biết điều này có ý nghĩa gì, tuy rằng bị đưa đi hòa thân, nhưng lại là trong tình huống bị làm cho ngất đi rồi cưỡng ép đưa đi, phụ thân còn chưa dạy cho anh chuyện nam nữ, anh chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ như cần gấp cái gì đó để lấp bù.
 
Anh liền nghĩ tới giấc mơ kia, trong mơ anh đã làm càn nhìn thấy hết những nơi anh không nên nhìn trên người Tô Hữu Hữu, sau đó anh giống như một chiến sĩ nhiệt huyết đánh về phía cô, bị cô đặt ở dưới thân, sau đó….. không có sau đó nữa, anh đã tỉnh rồi.
 
Càng nghĩ càng khó chịu, Chung Dực dùng nước lạnh rửa mặt để dễ chịu hơn một chút, cọ rửa sạch sẽ trên người rồi ra khỏi phòng tắm.
 
Tô Hữu Hữu cũng đã tắm xong, đang ở trong phòng khách xem TV.
 
Chung Dực ngồi xuống bên cạnh xem cùng cô.
 
Mùi sữa tắm sau khi tắm xong của Chung Dực nhẹ nhàng thổi tới, mặc dù vẫn là loại cô thường dùng, nhưng bây giờ ngửi sao lại làm cho người ta bỡ ngỡ căng thẳng thế này……
 
Cô tận lực đem sự chú ý chuyển đến trên TV, không nghĩ tới ngày hôm nay Chung Dực lại có phản ứng sinh lý với cô……
 
Chung Dực có chút mất tập trung, vuốt điện thoại trong tay, tựa như hạ một quyết định lớn mới nói với Tô Hữu Hữu: “Chúng ta có thể chụp một tấm cùng nhau không? Ngày hôm nay tôi nhìn thấy rất nhiều người chụp.”
 
Chụp hình chung? Tô Hữu Hữu nghe anh nói đến thì sững sờ, sao lại đột nhiên nhắc đến cái này?
 
“À, được, cái này có gì mà không được.”
 
Chung Dực nghe vậy không khỏi lộ ra nụ cười, điều chỉnh công năng tự chụp giống như những người mà mình nhìn thấy hôm nay, cẩn thận sát vào Tô Hữu Hữu để đầu hai người ở trong màn hình, nhấn nút chụp.
 
Tô Hữu Hữu còn chưa điều chỉnh vẻ mặt xong anh đã chụp, vội đến gần xem: “Tôi còn chưa điều chỉnh vẻ mặt xong, chụp thành gì rồi?”
 
Chung Dực không cho cô xem, nói: “Tốt vô cùng, tôi đi ngủ.” Nói xong đứng dậy đi vào phòng.
 
Tô Hữu Hữu một mặt không hiểu ra sao, ngày hôm nay Chung Dực sao lại kỳ quái như vậy?
 
Chung Dực vào phòng ngồi lên giường, tinh tế quan sát tấm hình hai người chụp chung: Ừ, đầu sát bên đầu, rất thân mật.
 
Anh mở Wechat ra đăng status, chính là hình hai người chụp chung, thầm nghĩ: Dịch Tiêu Đồng kia có lẽ có thể nhìn thấy nhỉ.
 
Không chỉ có Dịch Tiêu Đồng có thể nhìn thấy, Tô Hữu Hữu cũng có thể nhìn thấy! Tô Hữu Hữu nhìn thấy Chung Dực đăng hình chụp chung, cô gái khuôn mặt ngu ngốc kia là ai! Cô sẽ không thừa nhận đó là cô!


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.