Trời Giáng Hiền Phu

Chương 3





 
 
Bởi vì sự chú ý của Chung Dực chỉ đặt trên “Chuyện đại sự cả đời” nên đến tột cùng trên TV nói cái gì anh cũng không xem, mãi đến khi Tô Hữu Hữu tắm xong đi ra mà anh vẫn còn đang ngẩn ngơ.
 
Tô Hữu Hữu ngồi trên tay vịn bên cạnh anh cầm lấy máy sấy tóc, nhìn thấy phim tài liệu đã chiếu xong, nhân tiện nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ trước đi, tôi sấy tóc xong sẽ dẫn anh đến phòng ngủ, có chuyện gì thì mai lại nói.”

 
May mà nơi cô ở có ba phòng, ngoại trừ phòng ngủ và phòng sách thì còn có một căn phòng khách có thể ở.
 
Chung Dực vừa nghe thì cả người liền hóa đá, cô thật sự là muốn thu anh vào phòng sao? Cân nhắc thiệt hơn, chuyện anh lừa cô ăn cổ độc sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, nếu như trở thành vợ chồng với cô thì hình như có thể lôi kéo sự trợ giúp của cô, nhưng…. anh đường đường là một Hoàng tử nhưng lại theo cô danh không chính ngôn không thuận sao?
 
Nhất thời khuôn mặt Chung Dực trắng bệch, rất đặc sắc.
 
Tô Hữu Hữu sấy khô tóc, hướng về phía anh ngoắc ngoắc ngón tay: “Nào, tôi dẫn anh đến phòng ngủ.”
 
Trong lòng Chung Dực như dời sông lấp biển, chầm chậm đi theo sau cô, trong đầu đang lựa chọn giữa “Nghe theo” và “Không nghe theo”, người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù anh là Hoàng tử cơ thể ngàn vàng nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh đang ăn nhờ ở đậu, thế nhưng…
 
Mắt thấy Tô Hữu Hữu đã đi vào căn phòng nào đó, anh bước vài bước theo sau, cuối cùng bất chấp nói: “Không phải là tôi không muốn, lúc tôi ở Đại Thuấn cũng không phải là công tử nhà bình thường,  cô không thể cứ như vậy mà tùy ý….. tùy ý….” Ngay cả quá trình cũng không có, thu phòng như tiểu quan thanh lâu bình thường? Có cần phải chuẩn bị mấy ngày hay không? Chờ vết thương của anh lành rồi anh liền có thể trốn thoát khỏi đây rồi. 

 
Tô Hữu Hữu rõ ràng đã hiểu sai, chống eo hò hét nói: “Anh còn muốn như thế nào! Bà đây thu nhận giúp đỡ anh đã là không tệ rồi! Anh còn muốn ngủ ổ vàng hay sao! Tôi thèm quan tâm trước đây anh là thân phận gì, ở chỗ tôi chỉ có thể ngủ ở đây, có ngủ hay không, không ngủ thì ra ngoài đường!” Dứt lời liền lôi ra giường chăn mền từ trong tủ ra vứt lên giường: “Tự trải! Phòng của tôi ở chếch đối diện, có chuyện gì thì gõ cửa, nhưng tôi không nhất định sẽ để ý đến anh! Ngủ ngon! Tạm biệt!” Đây là chuyện gì vậy! Không hiểu sao lại thêm một đại gia nhiều chuyện!
 

Ầm một tiếng, Chung Dực sững sờ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Tô Hữu Hữu, nhìn lại căn phòng trước mặt này, là anh hiểu sai rồi sao? Cô chỉ là muốn dẫn anh đến phòng nghỉ ngơi? Nhớ tới ý nghĩ hoang đường vừa rồi của mình, mặt Chung Dực đỏ thành trái cà chua.
 
Không nghĩ tới người kém hơn gà kia thật là quân tử, Chung Dực thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ lại, lông mày anh lại nhíu lại, hay là…. Cô vốn dĩ không coi trọng anh?
 
Hừ, vừa vặn! Anh cũng không vừa mắt cô!
 
Nghĩ như vậy, Chung Dực liền đóng sầm cửa lại, trải giường chiếu đi ngủ!


 
Tô Hữu Hữu nghe thấy tiếng động thì ngồi dậy, ai u! Cái tên dế nhũi bệnh trung nhị này còn dám đập cửa nhà cô! Bể cửa rồi anh có tiền đền không! Có tin tôi chụp ảnh nude của anh bán lấy tiền đền cửa không!
 
*
 
Sáng hôm sau Tô Hữu Hữu bị tiếng chuông báo đánh thức, bước ra ngoài thì phát hiện cửa phòng khách vẫn đóng chặt, uổng cho cô còn nghĩ rằng người cổ đại chăm chỉ, cũng thích ngủ nướng giống người hiện đại mà.
 
Chờ cô rửa mặt, làm bữa sáng đơn giản xong thì đi gọi dế nhũi rời giường.
 
Cô vừa muốn gõ cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh kỳ quái, cẩn thận nghe kỹ lại, là tiếng rên rỉ, mặt Tô Hữu Hữu đỏ lên, tên sắc quỷ cổ đại này, không có phụ nữ hầu hạ liền vội vàng nhịn không nổi tự mình giải quyết! Vô liêm sỉ! Mặt người dạ thú.
 
Cô gõ cửa ầm ầm, gọi: “Xong việc thì mau ra ăn cơm! Một lát nữa tôi còn phải ra ngoài!” Nói xong cô tự mình đi ăn trước.
 
Mãi đến khi Tô Hữu Hữu ăn sáng xong rồi mà cửa phòng vẫn không có động tĩnh gì, Tô Hữu Hữu chép miệng một cái, dế nhũi này còn giữ được lâu thật.
 
“Này! Anh có ăn không! Tôi phải đi đó!”
Gọi nửa ngày cũng không thấy gì, Tô Hữu Hữu cảm thấy có gì đó không đúng, cô đi tới trước cửa, lần này bên trong không có tiếng động gì nữa, cô lại gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại, lúc này cô mới đẩy cửa đi vào.
 
Chung Dực nằm cuộn tròn trên giường, khuôn mặt đỏ rực, một đầu đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy chăn, đồ ngủ khủng long trên người bị nhuộm sẫm, Tô Hữu Hữu vội sờ trán anh, lại kiểm tra sau lưng anh một cái.
 
Không được rồi! Vết thương của dế nhũi nhiễm trùng rồi! Còn nhuộm đỏ đồ ngủ khủng long của cô nữa! Cái này sao giặt sạch được!
 
Khoan, không phải, đây hình như không phải điểm chính, cô biết ngay dế nhũi này vốn dĩ không biết dùng thuốc của hiện đại mà! Bây giờ thì nghiêm trọng rồi!

 
Cũng không kịp nghĩ nhiều, Tô Hữu Hữu thành thạo cởi sạch người Chung Dực, hết cách rồi, ai bảo toàn thân anh là bộ áo ngủ khủng long chứ?
 
Ai u, dáng người dế nhũi này thật là tốt mà, cơ bụng sáu múi đường nhân ngư*…. Nhìn thấy nơi không nên nhìn nào đó, Tô Hữu Hữu vội tỉnh táo lại, việc cấp bách là xử lý vết thương của anh ta mới đúng!
 
(*: Là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.)
 
Đúng! Tô Hữu Hữu cô là người nối nghiệp kiến thiết Xã Hội Chủ Nghĩa, tuyệt đối không phải loại người thừa cơ chiếm tiện nghi!
 
Bởi vậy Tô Hữu Hữu mang theo một loại tâm tình thầy thuốc như cha mẹ, nhìn về phía lưng của Chung Dực…. Không, vết thương đáng sợ.
 
Trước đây cô muốn học pháp y nên có xem qua một vài sách pháp y, vết thương trên người Chung Dực rõ ràng là do vũ khí gây ra, nếu như đưa anh đến bệnh viện thì không chừng bác sĩ sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cô không thể nói rõ, chỉ có thể tự mình xử lý trước, nếu như đến tối Chung Dực vẫn chưa thể chuyển biến tốt thì sẽ đưa anh ta đến bệnh viện.
 
Cô cẩn thận kiểm tra, vết thương trên lưng anh rõ ràng không được xử lý tốt, người này cũng quá ngại ngùng đi? Xử lý không được thì không biết tìm cô giúp đỡ à, đến mức nghiêm trọng như thế này cũng không hé răng.
 
Tô Hữu Hữu giúp anh xử lý vết thương một lần nữa, dùng vải băng cẩn thận băng bó lại, lại cho anh uống thuốc kháng sinh, buổi sáng cũng sắp trôi qua, cô mệt đến mức trực tiếp dựa vào bên giường nghỉ ngơi.
 
Tiện nghi này thật là không dễ chiếm mà!
 
Cơm trưa cũng không có thời gian làm, Tô Hữu Hữu mang bản ghi chép vào phòng Chung Dực làm việc, đã nói ngày hôm nay phải nộp xong bản thảo mà còn chưa hoàn thành đây.
 
Đợi Tô Hữu Hữu gửi xong văn kiện thì buổi chiều cũng sắp tới, cô xoa xoa cái bụng đói meo, cầm lấy điện thoại định gọi đồ ăn bên ngoài, làm một nhà thiết kế chú ý đến khai thác giao diện APP, có một chiếc điện thoại hệ điều hành Android và một cái điện thoại quả táo là cần thiết, điện thoại quả táo hỏng rồi thì cô còn có Android.

 
Chậm rãi xoay người, Tô Hữu Hữu đi tới bên giường sờ trán Chung Dực, hình như đã hạ sốt rồi, cô vén chăn lên kiểm tra một cái, vết thương cũng không còn chảy máu nữa, chờ đến khi cô thả chăn xuống thì Chung Dực không biết đã tỉnh lại lúc nào, một đôi con ngươi đen nhìn cô trừng trừng, hù cô đến mức tim cũng run lên, nhớ tới vừa rồi mình còn đối với cơ thể anh mà đỏ mặt lên.
 
“Anh tỉnh rồi, có ổn không?”
 
Chung Dực bệnh nặng một hồi thì lúc này có hơi mơ màng, anh tỉnh lại lúc Tô Hữu Hữu vén chăn lên, bị lạnh mà tỉnh, anh theo bản năng sờ sờ cơ thể mình, phát hiện mình không có một mảnh vải! Tô Hữu Hữu này vừa rồi còn vén chăn lên làm gì…
 
“Cô! Cô thừa dịp lúc tôi ngủ làm cái gì vậy!” Anh muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa gượng lên thì trên lưng đã đau xót, lại nằm xuống.
 
Thấy ánh mắt anh như bị cưỡng gian xâm phạm, biểu hiện của cô có rõ ràng như thế à!
 
Dù vậy, cô vẫn cứ lạnh nhạt lườm một cái: “Miệng vết thương của anh bị nhiễm trùng, tôi xử lý vết thương giúp anh, vì vậy đã cởi quần áo anh ra, vậy thì sao? Anh ở chỗ của anh chắc cũng đã sớm kết hôn rồi nhỉ? Bị nhìn một chút thì có gì ghê gớm chứ, nếu không có tôi xử lý vết thương cho anh thì bây giờ anh đã được đưa tới nơi hỏa táng rồi anh có tin không?”
 

Vì vậy… Cho nên cô đã thấy hết cơ thể anh rồi sao? Sờ hết rồi hả? Lại còn dám nói không có gì ghê gớm?!
 
“Cô-----! Tôi…. Tôi còn chưa thành thân…. Cô….” Chung Dực đã tức đến mức không biết nói gì cho phải, cơ thể thuần khiết của anh đã bị cô thấy hết rồi!
 
Tô Hữu Hữu vẫn rất kinh ngạc, cô cho rằng với tướng mạo tuổi tác của Chung Dực thì đã sớm nên tam thê tứ thiếp rồi.
 
“À, ngược lại tôi là vì cứu anh mà, anh yên tâm, sau này tôi sẽ không nói cho vợ tương lai của anh biết, anh có đói không? Tôi đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi, tôi đi lấy nước cho anh trước.” Nói xong cũng không quan tâm Chung Dực đang tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, lúc anh phát sốt lại không thấy đỏ mặt.
 
Cô còn nói sẽ không nói cho vợ của anh biết? Anh biết ý nghĩa của chữ vợ, có tiếng địa phương gọi thê chủ là vợ, cô đã thấy hết người anh, sờ khắp người anh, không nói chịu trách nhiệm với anh thì thôi đi, lại còn nói ra lời không có lương tâm này! Lẽ nào cô xem anh là người tùy tiện như vậy sao?
 
Không nghĩ tới cô không chỉ nhìn kém hơn gà mà tính tình cũng không khác gì, không chịu nổi trách nhiệm của một người con gái, quả thực là một cô gái xằng bậy!
 
Anh tuyệt đối sẽ không xin cô cưới mình! Chỉ là chờ đến khi anh hoàn thành đại nghiệp rồi thì sẽ một đao giết chết cô! Có trách cũng chỉ trách cô đã phá hủy sự trong sạch của anh!
 
Chung Dực hoàn toàn không biết mình đã thành cá trên thớt, Tô Hữu Hữu bưng nước ấm, cười híp mắt tiêu sái đi tới: “Ôi chao, đàn ông mà, buông thả một chút, không nghĩ tới anh lại thẹn thùng như thế, anh ngủ lâu như vậy, chắc là vừa đói vừa khát, uống nước trước đi, đồ ăn sẽ tới ngay thôi.” Dù sao cũng thấy hết da thịt con trai nhà người ta rồi, Tô Hữu Hữu vẫn có hơi băn khoăn.
 
Cô ngồi ở mép giường đỡ Chung Dực ngồi dậy, Chung Dực vốn định đẩy cô ra, nhưng lại không có sức, chỉ có thể mặc cho cô ôm vai trần của anh, trong lòng nói thầm “Dù sao thì sớm muộn cũng giết chết cô”.
 
Tô Hữu Hữu lại cười ân cần: “Uống chậm một chút ~
 
Chung Dực uống nước mà cô đưa tới, lần đầu tiên nhìn thẳng đánh giá cô gái trước mặt này, trước đó còn lo ngại quy củ nên không thể cẩn thận đánh giá, bây giờ đã quyết định sớm muộn gì cũng giết cô nên cũng không còn lo lắng gì nữa.
 
Cô gái này da dẻ trắng nõn, một đôi mắt hoa đào linh động, mũi ngọc môi đỏ, so với đàn ông bọn họ còn đẹp hơn, nhưng tướng mạo con gái như vậy thì nhất định sẽ khiến người khác xem thường, nhìn còn không có dáng vẻ kiên cường như anh, một cô gái như vậy, chẳng trách không thể chịu trách nhiệm được!
 
“Ding dong! Ding dong!”
 
“Đồ ăn đến rồi, tôi đi lấy!” Tô Hữu Hữu nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống, đắp kín chăn cho anh, lại sửa lại một vài sợi tóc rối của anh, sau đó lê dép đi ra ngoài lấy đồ ăn.
 
Chung Dực nhìn bóng lưng cô vui vẻ đi ra ngoài, sờ vào khuôn mặt nơi bị cô chạm vào, lại có hơi nóng lên.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.