Trời Giáng Hiền Phu

Chương 38






 
 
Bởi vì hiện tại Chung Dực và Tô Hữu Hữu là quan hệ bạn trai bạn gái không thể công khai, Tô Hữu Hữu cũng không mua những loại đồ rêu rao như nhẫn tình nhân, dây chuyền tình nhân gì đó, chọn nửa ngày, liền mua móc khóa tình nhân, một con mèo nhỏ màu hồng nhạt và một con mèo nhỏ màu xanh lam, cô định khi về sẽ làm cho Chung Dực một bộ chìa khóa dự phòng.
 
Sau đó lại chọn khẩu trang tình nhân, hai đôi dép tình nhân và một vài đồ dùng hàng ngày giống nhau, nghĩ đến việc Chung Dực còn chưa có đồ ngủ, liền đi về phía khu đồ ngủ, kết quả bị người mẫu mặc quần áo tình thú nơi đó làm cho mù mắt, lúc này đổi lại thành cô bịt mắt Chung Dực: “Thiếu nhi không nên nhìn, không cho nhìn.”

 
Hai người từ siêu thị tình nhân đi ra, trong tay xách một đống đồ.
 
Tô Hữu Hữu đeo ba lô của mình, liếc nhìn hai tay bận rộn của Chung Dực, hiểu ý nói: “Đồ nhiều như vậy đi dạo cũng không dễ dàng, chúng ta về nhà đi.” Nói xong còn xa xỉ gọi xe taxi.
 
Ngồi vào trong xe, Tô Hữu Hữu liền trở nên lười biếng, cả người dựa vào Chung Dực, chơi đùa ngón tay thon dài của anh: “Hôm nay có vui không?”
 
Tư thế này của Tô Hữu Hữu khiến Chung Dực chỉ mặc quần áo mỏng nên có thể cảm nhận được đường nét mềm mại trước ngực của cô, hơi lạnh trong xe đột nhiên nóng lên, anh dùng giọng mũi “Ừ” một tiếng.
 
Tô Hữu Hữu uốn éo người, thay đổi tư thế thoải mái hơn: “Em lại cảm thấy không được như dự tính, lần sau chúng ta ngồi tàu hỏa đến nơi xa một chút, sẽ không phải gặp những người đáng ghét này nữa.” Nói xong ngẩng đầu lên, một mặt chờ mong nhìn anh, đột nhiên cô như nghĩ tới gì đó, có chút mất mát nói: “Quên mất là anh còn chưa làm chứng minh thư, tạm thời không thể đi, ôi, nhưng mà em có bằng lái xe, mấu chốt là không có xe…..”
 
Chú lái xe phía trước nghe thấy vậy, nói: “Cô bé, cháu có thể thuê xe, hiện tại người ta cho thuê xe rất nhiều, chú có biết một chỗ, có muốn chú giới thiệu cho cháu không?”

 
Ngược lại thì đây cũng là một cách, Tô Hữu Hữu nhận lấy tấm danh thiếp từ tay chú lái xe, nói tiếng cảm ơn.
 

Mắt thấy cũng sắp đến nhà, phía sau xe truyền đến một tiếng “Dong”, xe ngừng lại, đại thúc xuống xe nhìn, chốc lát sau quay lại nói xin lỗi: “Cô bé, không thể đưa cháu đến nơi rồi, xe phía sau tông vào đuôi, phải xử lý một chút.”
 
Tô Hữu Hữu từ trước đến giờ luôn tốt tính, nhìn thấy cũng không  còn xa, qua công viên này chính là tiểu khu nhà cô: “Không sao, chúng cháu đi bộ về là được rồi.”
 
Trả tiền cho đại thúc xong, hai người mang theo túi lớn túi nhỏ xuống xe, hiện tại trời đã dần tối, đèn đường trong công viên còn chưa sáng, người đi lại rất ít.
 
“Hiếm thấy công viên này ít người như vậy, tối nào cũng có rất nhiều người đi dạo sau bữa ăn, sau này chúng ta cũng tản bộ mỗi ngày, thế nào?”
 
“Ừ.”
 
Chung Dực đang làm quen với hoàn cảnh xung quanh, tuy rằng anh đã ra ngoài mấy lần, nhưng lại không phát hiện ra gần đây có một cái công viên, liền âm thầm ghi nhớ, miễn cho sau này anh ra ngoài không nhớ đường.
 
“Đừng…. Thả em ra…. Đau quá….”
 
Hai người cùng dừng bước lại, đây là tiếng gì vậy?
 
Tô Hữu Hữu men theo âm thanh nhìn về phía một bụi cỏ, cỏ ở đó hơi cao, đang đung đưa kịch liệt, mơ hồ có thể thấy người ở đó đang lên xuống không ngừng.
 
Trên Weibo gần đây có một tin tức, con gái đi công viên buổi tối bị người ta kéo vào bụi cỏ cưỡng bức giết hại, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu của cô gái kia rất thống khổ, dáng vẻ không bình thường, vào lúc này lại bị người ta bịt miệng kêu ô ô ô.
 
Tô Hữu Hữu nhỏ giọng chỉ thị Chung Dực đặt đồ xuống, cùng đi qua xem xem.
 
Nam nữ trong bụi cỏ dường như đang quên mình, một chút cũng không nghe thấy tiếng bước chân bọn họ đến gần, Tô Hữu Hữu ló đầu nhìn qua, phần dưới của nam nữ cởi sạch, có thể nhìn rõ bọn họ đang làm gì, người đàn ông một tay bịt miệng cô gái, một tay cầm lấy tay cô gái giam cầm lại, dáng vẻ kia rất giống như đang cưỡng bức.
 
Tô Hữu Hữu lập tức nổi giận đùng đùng, nhấc chân đạp mạnh người đàn ông một cái, bước tới đánh no đòn một trận: “Đồ lưu manh! Cho mày cưỡng gian phụ nữ này!”
 
Chung Dực có chút không rõ tình hình, đứng sững sờ ở đó.
 
Tô Hữu Hữu thấy anh sững ra, quay đầu lại kêu một tiếng: “Chung Dực lên đi! Cùng em đánh tên này!”
 
Chung Dực còn chưa tỉnh táo lại, người phụ nữ kia đã bị gọi cho tỉnh, không lo mặc quần áo mà vội tiến lên nói: “Đừng đánh nữa! Đây là chồng tôi! Mau dừng tay!”
 
Tô Hữu Hữu đánh hăng say liền trở nên lờ mờ: “Cô… chồng cô?”
 

Lại nhìn người đàn ông đã bị Tô Hữu Hữu đánh cho chảy đầy máu mũi…..
 
Người phụ nữ đỡ người đàn ông dậy, oán giận nói: “Đã nói anh đừng làm ở ngoài rồi mà! Anh lại không chịu nghe!”
 
Tô Hữu Hữu vội che mắt mình lại, kéo Chung Dực qua một bên: “Hai người mặc quần áo vào trước đi! Nếu như đi bệnh viện thì chúng tôi ở đây chờ, sẽ không chạy đâu!”
 
Người đàn ông bị đánh nói: “Cô đi đi! Coi như chúng tôi xui xẻo!” Nói xong còn thầm nói: “Ai biết sẽ gặp phải hai đồ nhiều chuyện này chứ?”
 
Người phụ nữ mắng: “Còn không trách anh không biết xấu hổ à! Lần tới còn làm bừa nữa thì em sẽ ly hôn với anh! Thật sự là mắc cỡ chết người!”
 
Tô Hữu Hữu vội lôi kéo Chung Dực xách đồ rời đi, thầm than: Trên phim AV đều là lừa gạt người ta mà, những cái đó đều là giả bộ kêu thôi!
 
Chung Dực lúc này mới có chút hiểu rõ tình hình: “Đàn ông ở đây còn có thể cường bạo con gái sao?”
 
Tô Hữu Hữu đang cảm thấy mắc cỡ chết người, muốn cứu người kết quả lại là quấy rối chuyện tốt của người ta, còn quan sát hết cả chuyện này.
 
Cô tức giận nói: “Không vậy thì sao? Nơi của anh không có sao? Đúng rồi, nơi của anh đều là tam thê tứ thiếp, không cần cường bạo, có thể tùy tiện đi dạo thanh lâu mà.”
 
Chung Dực nghe vậy dừng bước: “Cái gì mà tam thê tứ thiếp? Anh chỉ nghe nói tam phu tứ thị thôi.”
 
Tam phu tứ thị là cái quỷ gì? Tô Hữu Hữu đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó không đúng.
 
Hai người về đến nhà, sau khi rửa mặt xong, Tô Hữu Hữu tiến vào phòng Chung Dực, bò lên trên giường đặt mông ngồi xuống, chớp chớp mắt tò mò, hỏi: “Cái gì là tam phu tứ thị? Anh nói với em một chút đi.”
 
Chung Dực có chút chần chừ, Tô Hữu Hữu dường như không biết chuyện tam phu tứ thị, nếu cô biết rồi, cũng sẽ như vậy thì làm sao bây giờ? Nhưng anh cũng cảm thấy kỳ lạ với tam thê tứ thiếp nơi này.
 
“Ở nơi của anh, nhà nghèo chỉ cưới một hôn phu, nhưng nhà giàu có lại lấy tam phu tứ thị, mẫu hoàng của anh cũng có tam cung lục viện.”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì như bị sét đánh: “Cái gì cái gì cái gì! Mẫu hoàng anh! Anh đừng nói với em là nơi của anh là xã hội mẫu quyền đấy nhé! Nữ tôn trong truyền thuyết!”
 
Chung Dực thấy kỳ lạ, vì sao cô lại khiếp sợ như vậy, cái này có gì không bình thường sao? Từ xưa đến nay đều là như vậy mà?
 
“Nữ tôn nam ti, lấy nữ làm trọng, đây là vĩnh cửu bất biến từ xưa đến nay mà?”
 
Thân là một người đàn ông lại cảm thấy tư tưởng này là điều đương nhiên, Tô Hữu Hữu trợn tròn mắt, sống chung lâu như vậy, cô chẳng qua chỉ cảm thấy Chung Dực có hơi lạ, nhưng không nghĩ đến anh căn bản không chỉ là cổ nhân cứng ngắc bảo thủ, còn là một người tư tưởng sùng bái nữ quyền!
 
“Anh đừng nói với em, đàn ông ở đó đều nhu nhược, ở nhà giặt quần áo nấu cơm, mà phụ nữ lại cao lớn uy mãnh, bảo vệ quốc gia.”
 

Chung Dực nghe vậy liền khẽ nhíu lông mày, nói: “Nhưng lại là như thế này, tuy rằng anh không cho là chỉ có phụ nữ mới có thể bảo vệ quốc gia, nhưng đa số người bao gồm mẫu hoàng phụ hậu của anh đều cho là như thế, đàn ông không có tài chính là đức, vượt lên trên phụ nữ, chính là không có đức rồi.”
 
Tô Hữu Hữu nuốt nước bọt, đây chính là nữ tôn trong truyền thuyết!
 
“Tiếp theo anh sẽ không phải nói với em, nơi đó cũng là đàn ông sinh con chứ?”
 
Cô đã từng xem tiểu thuyết nữ tôn, vẫn là đàn ông sinh con đấy!
 
Chung Dực nghe vậy thì lông mày nhíu chặt hơn: “Đương nhiên là không phải, việc thiêng liêng như vậy đàn ông sao có thể làm được? Phụ nữ sinh con đẻ cái, là vì cội nguồn quốc gia, đàn ông đê tiện không làm được.”
 
Tô Hữu Hữu cảm thấy cả người mình đều không khỏe, nếu như không phải là người của nước nữ tôn thì sao lại nói lời hạ thấp bản thân mình như vậy, hóa ra Chung Dực là người của nước nữ tôn, chẳng trách lại hiền thục như thế, trinh tiết như thế, tranh luận chuyện chịu trách nhiệm như thế! Bạn trai cô, lại là người của nước nữ tôn! Có phải anh cảm thấy cô nên bảo vệ anh không? Chăm sóc anh? Kiếm tiền nuôi gia đình?
 
Không đúng, rõ ràng Chung Dực rất bảo vệ cô, ngoại trừ đỏ mặt ra, quá mức bảo thủ ra, anh đều rất đàn ông mà….
 
Tô Hữu Hữu ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc nói: “Nói ra anh có thể không tin, quốc gia này tuy rằng bây giờ là xã hội người người bình đẳng, nhưng trăm nghìn năm trước, nơi này là xã hội nam tôn nữ ti, vừa vặn ngược lại với nơi của anh, cho tới bây giờ người lãnh đạo quốc gia nơi này, cũng chính là Hoàng đế, vẫn là một người đàn ông.”
 
Lúc này đến lượt Chung Dực chấn kinh: “Nam tôn nữ ti?”
 
Tô Hữu Hữu gật đầu: “Lúc trước không phải anh hỏi em tại sao ở đây đàn ông cao lớn mà phụ nữ gầy yếu sao? Đây là tình trạng bình thường ở nơi này, em còn được tính là cao trong số con gái ở đây đấy! Ở đây đều là đàn ông bảo vệ phụ nữ, đàn ông cưới phụ nữ làm vợ, có rất ít đàn ông ở rể nhà vợ, anh có thể hiểu không? Chính là đổi ngược vị trí nam nữ ở chỗ anh.” Cô dừng lại, lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ đã là nam nữ ngang hàng, rất nhiều chuyện nam nữ đều có thể làm, cũng không có hạn chế gì, nhưng vẫn là con trai cường thế hơn một chút, giống như là chuyện giữa nam nữ chưa kết hôn như vừa nãy, trong cái nhìn của mọi người đều là con gái chịu thiệt, không tự trọng, mà con trai hoàn toàn là chiếm tiện nghi, anh hiểu chưa?”
 
Chung Dực nghe vậy thì toàn bộ tư duy đều hỗn loạn, quả thực có loại cảm giác không biết mình ở nơi nào, thế gian này lại có nơi như thế này sao? Vì vậy những hành vi lúc trước mà anh cho là Tô Hữu Hữu khinh bạc anh, trên thực tế đều là cô chịu thiệt sao? Không có suy nghĩ sỉ nhục và xem thường anh?
 
Anh cảm thấy, anh muốn nhìn kỹ lại mối quan hệ giữa anh và Tô Hữu Hữu một lần nữa…..
 
Tô Hữu Hữu cũng cảm thấy cô nên nhìn kỹ càng lại mối quan hệ với Chung Dực một lần nữa, hóa ra ở chung lâu như vậy nhưng bọn họ lại không có giây phút nào ở cùng một tần số, bọn họ hoàn toàn là dùng hai loại thế giới quan để ở chung trong cùng một không gian.
 
Kỳ tích chính là, bọn họ còn có thể đến với nhau! Cái này đều là cái quỷ gì vậy!
 
“Em cảm thấy chúng ta đều cần tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, em về phòng đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.” Tô Hữu Hữu nói xong, mang dép vào chạy đi.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.