Trời Không Tác Hợp

Chương 1



Chương 1: Mái tóc xoăn dài

Mười một giờ tối ngày giữa hè, ánh đèn trên những tòa nhà cao tầng dọc theo thành phố nhỏ Ninh Thành nằm ở duyên hải phía nam dần dần ít ỏi, người đi đường cũng thưa thớt, trên con đường rộng lớn chỉ thấy được vài ba chiếc xe vội vã lướt qua, cả thành phố dường như rơi vào giấc ngủ yên, nhưng trên con đường Văn Hưng, con đường với một dãy quán bar, cuộc sống của những người trẻ tuổi mới chính thức bắt đầu.

Tiếng nhạc rung trời, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối, một người phụ nữ nhã nhặn mặc áo sơ mi đoan trang, tóc đen ngang vai, gương mặt lạnh lẽo, cúc áo cẩn thận được cài tới nút cao nhất, đẩy cửa quán bar Giác Tích ra, mím môi, bỏ qua lời mời gọi của nhân viên phục vụ trước cửa, cùng sự chấn động của người qua đường, mắt nhìn thẳng, đi sâu vào trong quán bar, một nơi người ta tới để tìm hoan.


Ghế ngồi trước quầy bar dựa gần sân khấu, đi tới gần có thể thấy rõ. Mạnh Vãn Tế nhớ lại lời nói của bạn Mạnh Sơ Dương, chịu đựng cảm giác tim gan không thể thích ứng do ánh đèn lắc lư cùng tiếng nhạc điện tử thủng màng nhĩ mang đến, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào bóng người chập chờn ở phía xa.

Không phải lần đầu tiên tới quán bar đón người, cô đã có nhiều kinh nghiệm.

Khi đi tới gần quầy bar, cuối cùng âm nhạc cũng kết thúc, yên tĩnh nghỉ ngơi trong thời gian ngắn ngủi, đột nhiên Mạnh Vãn Tế nghe thấy một giọng nữ the thé, mang theo mùi chứng cuồng loạn, vô cùng rõ ràng trong khoảng yên lặng này: "Thẩm Đình Hoa, chị có ý gì, có phải vì cô ta, cho nên chị muốn đá tôi đúng không?"

Mạnh Vãn Tế không hề có bất kì hứng thú nào với màn kịch cặn bã nam nɠɵạı ŧìиɦ bị bạn gái bắt gian, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe thấy một âm thanh lười biếng vui tai lọt vào tai theo tiết tấu dạo đầu của khúc nhạc mới: "Cô Lâm đúng không? Cô có biết dáng vẻ dây dưa hiện tại của mình khó coi lắm không..."


Âm thanh của người ấy có chút mơ hồ trong tiết tấu nhạc chấn động, nhưng khi Mạnh Vãn Tế nghe được âm tiết đầu tiên, trái tim hung hăng nhảy lên, không tiếp tục cất bước, nhìn qua đó theo thanh âm kia.

Cách mấy bước chân trước quầy bar, ngoài dự đoán, đang dây dưa với nhau lại là ba người phụ nữ tóc dài – hai người phụ nữ đang đứng mặt đối mặt, cùng một người phụ nữ ngồi trên ghế cao, một tay chống cằm nhìn hai người còn lại, thái độ nhàn nhạt, ý cười nhàn nhạt, giống như đang xem kịch, lại giống như đang khiêu khích.

Cô ấy có mái tóc xoăn dài rất duyên dáng, che đậy dưới ánh đèn tối tăm, chiếc váy dài hai dây mặc trên người vô cùng chói mắt, mắt hoa đào, bờ vai thẳng tắp, eo thon gọn, lộ ra một khoảng vai lớn trắng trẻo, gợi cảm lại mê hoặc, trong tông màu tối tăm, chỉ ngồi không ở đó, cũng đủ diễm lệ giống như nữ thần bước ra từ trong họa báo của những bộ phim cũ.


Mạnh Vãn Tế không thể di chuyển ánh mắt.

Trong sôi sục cuộn trào, cô nghe thấy trái tim mình đập lên từng nhịp nối tiếp từng nhịp, âm thanh nhịp tim vô cùng mãnh liệt.

Thật sự là chị ấy...

Một khuôn mặt có chút xa lạ, nhưng Mạnh Vãn Tế vẫn có thể nhận ra.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, cả người giống như bị đóng đinh tại chỗ, không đi tới đó, cũng không rời đi, không cách nào khống chế bản thân tiếp tục xem tiếp vở kịch náo loạn kia.

Mạnh Vãn Tế không nghe rõ đôi môi đỏ đang đóng mở của Thịnh Cẩn Thư đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai người phụ nữ đang đứng, người mặc váy nước mắt đầy mặt, đột nhiên đưa tay ra muốn nắm lấy ly rượu trên bàn, nhưng bị người mặc sơ mi còn lại giữ lấy tay, ngăn cản động tác.

"Cô đủ rồi đấy!"

Tiếng hét âm lượng cao của người phụ nữ lọt vào màng nhĩ Mạnh Vãn Tế, ngăn cản người phụ nữ mặc váy, cũng làm thức tỉnh người đang rơi vào hoang mang tạm thời là Mạnh Vãn Tế.
Các bên tranh chấp, không thể rõ ràng hơn.

Mạnh Vãn Tế chăm chú nhìn Thịnh Cẩn Thư vẫn giữ nụ cười trên mặt, giống như bản thân không liên quan, đột nhiên có một loại trầm ngâm không nói thành lời.

Thật ra chị ấy biến thành kiểu người này, cũng không có gì kì lạ. Không biết nên nói là thất vọng nhiều hơn hay là tê dại nhiều hơn, Mạnh Vãn Tế quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Thịnh Cẩn Thư nữa, càng đi càng xa.

Cô đi từ sớm, đi cũng rất nhanh, không còn nghe được điều gì hết. Sau khi Mạnh Vãn Tế và người phụ nữ mặc váy khóc lóc thảm thiết lần lượt rời đi, Thịnh Cẩn Thư chơi đùa với ly rượu, nửa là đùa nửa là thật hỏi Thẩm Đình Hoa: "Có phải nói năng độc địa quá rồi không?"

Thẩm Đình Hoa trả lời Thịnh Cẩn Thư: "Tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, nếu không thể cho người ta thứ người ta muốn, chẳng thà đau ngắn còn hơn đau dài, không đúng sao?"
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, không tỏ thái độ.

...

Rời đi chưa bao lâu, Mạnh Vãn Tế tìm được Mạnh Sơ Dương trên ghế cạnh sân khấu. Mạnh Sơ Dương đã say bí tỉ, bò ra bàn, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ngập trong sắc đỏ, ngay cả mắt cũng đỏ ửng, Mạnh Vãn Tế vừa nhìn cô ấy như thế, mặt mày liền nhăn lại.

Vốn dĩ khí chất của Mạnh Vãn Tế đã lạnh, sắc mặt trầm xuống, cả người nhìn có vẻ rất khó tiếp cận. Người trên bàn đều là bạn đại học của Mạnh Sơ Dương, lần đầu tiên tiếp xúc với Mạnh Vãn Tế, tuy thấy cô xinh đẹp nhưng nghiêm túc quá đáng, đều bị dọa sợ tới nỗi quay sang nhìn nhau, không dám tùy tiện lên tiếng.

"Chị..." Nữ sinh gọi điện thoại cho Mạnh Vãn Tế miễn cưỡng chống đỡ, tổ chức ngôn ngữ giây lát, giải thích với cô: "Bọn em không chuốc rượu Sơ Dương, mà là không biết tại sao tâm trạng của Sơ Dương không quá tốt, vừa tới liền uống liên tục, bọn em có khuyên cũng không khuyên nổi."
Tính tình Mạnh Vãn Tế có vẻ tốt hơn tưởng tưởng, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, xin lỗi bọn họ: "Gây phiền phức cho các em rồi."

Nữ sinh giống như giải tỏa được áp lực, vội vàng nói: "Không không, bọn em nên để tâm tới cậu ấy hơn."

Mạnh Vãn Tế nhìn nữ sinh kia một cái, lại nhìn một lượt nhóm thanh niên nam nam nữ nữ đang im lặng ngồi quây quanh nhau thành một vòng, cười nhạt một cái, không nói gì thêm. Cô đỡ Mạnh Sơ Dương dậy, trong sự giúp đỡ của hai nữ sinh, đưa cô ấy ra khỏi quán bar, lên xe về kí túc xá giáo viên trường Ngoại ngữ Ninh Thành.

Trên xe, Mạnh Sơ Dương dựa vào tay Mạnh Vãn Tế, lẩm bà lẩm bẩm, dính người vẫn giống trước giờ, nắm lấy tay cô không ngừng gọi: "Chị, chị, chị..."

Chỉ có lúc này, tên hỗn thế ma vương này mới tỏ ra ngoan ngoãn như thế.
Đáy mắt Mạnh Vãn Tế lướt qua tia bất lực, mặc cho cô ấy gọi, Mạnh Sơ Dương gọi một tiếng, Mạnh Vãn Tế liền khẽ đáp một tiếng. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Mạnh Sơ Dương bắt đầu lang thang ở các vũ trường quán bar, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ấy uống rượu say rồi lại có thói quen liên tục gọi cô, Mạnh Vãn Tế không hiểu, nhưng tình nguyện nuông chiều Mạnh Sơ Dương.

Tất cả mọi người đều cho rằng sau khi trưởng thành tình cảm của hai người có lẽ sẽ nhạt đi, nhưng bất ngờ thay, Mạnh Vãn Tế và Mạnh Sơ Dương rất thân thiết.

Mạnh Vãn Tế không ghét Mạnh Sơ Dương.

Mạnh Sơ Dương rất thích cô, Mạnh Vãn Tế biết.

Câu được câu chăng như thế tới khi về tới kí túc xá, dường như Mạnh Sơ Dương đã hơi tỉnh rượu. Cô ấy giãy giụa muốn thoát khỏi sự dìu dắt của Mạnh Vãn Tế, khoe mẽ nói: "Em không sao, chị, tự em có thể đi được."
Nhưng bước chân lại hoàn toàn không được như thế.

Mãnh Vãn Tế nhìn mà lo lắng, vội vàng lật tay đóng cửa, sau đó đỡ lấy Mạnh Sơ Dương: "Đừng để ngã."

Cô giữ lấy cánh tay Mạnh Sơ Dương, thành thục đỡ lấy cô ấy đi về căn phòng ngủ gần phòng khách khách nhất, lúc sắp tới nơi, đột nhiên nhớ ra một chuyện – buổi tối hiệu phó vừa gửi tin nhắn Wechat cho Mạnh Vãn Tế, nói ngày mai có đồng nghiệp mới tới trường trình diện, có lẽ ngày mai sẽ chuyển tới kí túc xá luôn.

Vì khi đó không đọc được tin nhắn kịp thời, lúc đọc xong muốn nhắn tin lại, lại đột nhiên nhận được điện thoại của bạn Mạnh Sơ Dương, cho nên Mạnh Vãn Tế chưa kịp hỏi ngày mai cụ thể là lúc nào.

Ngộ nhỡ vào buổi sáng, Sơ Dương còn đang ngủ trên giường của người kia, vậy thành ra không quá lịch sự.
Nghĩ như thế, bước chân đi qua phòng khách của Mạnh Vãn Tế không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước, đi về phòng ngủ của mình.

Lúc này Mạnh Sơ Dương còn đang mơ hồ lại rất mẫn cảm, kì quái hỏi: "Chị, không phải tới phòng em rồi à?"

Mạnh Vãn Tế giải thích: "Ngày mai sẽ có đồng nghiệp chuyển tới, đã dọn dẹp phòng rồi, còn ở đó thì không thích hợp."

Đột nhiên Mạnh Sơ Dương không vui: "Tại sao lại sắp xếp bạn cùng phòng cho chị chứ? Ai thế? Không phải đã nói chị thích yên tĩnh, không thích bị người khác làm phiền à? Huỳnh Hồng Thăng làm gì thế chứ? Em sẽ bảo bố cách chức ông ta."

Mạnh Vãn Tế an ủi Mạnh Sơ Dương: "Là tự chị đồng ý, hiệu trưởng Huỳnh cũng rất khó xử."

Cả trường chỉ có một mình Mạnh Vãn Tế đơn độc chiếm giữ một căn ba phòng ngủ một phòng khách. Giáo viên mới tới trường lần này dường như cũng có chút bối cảnh, Huỳnh Hồng Thăng sợ tiếp đãi không chu toàn, không thể tùy tiện sắp xếp người đó vào phòng đơn trống không không có gì, nên mới đành phải hỏi Mạnh Vãn Tế.
Vốn dĩ Mạnh Vãn Tế cũng không tiện tiếp nhận loại chăm sóc đặc biệt này, cho nên khi Huỳnh Hồng Thăng hỏi, gần như cô đáp ứng ngay lập tức.

Mạnh Vãn Tế thì dễ nói, nhưng Mạnh Sơ Dương thì không dễ ứng phó: "Ông ta có gì khó xử chứ? Nhiều phòng như thế, chẳng phải tùy tiện sắp xếp một căn là được rồi sao?"

Mạnh Sơ Dương âu sầu: "Là người thế nào chứ? Ngộ ngỡ cô ta rất ồn rất phiền, vệ sinh, thói quen rất tệ thì phải làm sao..."

Mạnh Vãn Tế bị Mạnh Sơ Dương hỏi như thế, cũng ngây ra. Tính ra, cô thật sự không hề biết gì về người đồng nghiệp mới này, ngoài việc nói tuổi tác đối phương cũng xấp xỉ mình, vừa từ nước ngoài về, dạy Tiếng Anh, dường như Huỳnh Hồng Thăng cũng không đề cập tới chuyện khác.

Ngay cả tên cũng không nói.

Nhưng cũng không có gì, tính ra cũng chỉ là quan hệ dùng chung một căn nhà, ngộ nhỡ đối phương lười biếng, vậy bản thân làm nhiều một chút là được.
Mạnh Vãn Tế dìu Mạnh Sơ Dương tới bên giường, để cô ấy ngồi dựa lên giường, chuẩn bị giải thích đôi câu, đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên.

Là âm thanh truyền tới từ túi xách của cô.

Mạnh Vãn Tế đưa tay lấy ra, nghe máy.

"Sơ Dương ở chỗ cô à?" Âm thanh chất vấn không vui của người phụ nữ truyền tới.

Mạnh Vãn Tế dùng giọng điệu điềm đạm trả lời: "Vâng, đúng ạ, đang ở kí túc xá của con."

Mạnh Sơ Dương lập tức đoán được điện thoại của ai gọi tới, nhíu mày muốn lên tiếng, Mạnh Vãn Tế liền giơ ngón trỏ, làm tư thế "suỵt", Mạnh Sơ Dương mím môi, đành phải im lặng.

"Em ấy và bạn bè ra ngoài ăn cơm, nhà hàng ở gần trường, tiện đường tới thăm con, hiện tại đã ngủ rồi." Mạnh Vãn Tế qua loa che đậy chuyện này.

Đại khái Lý Nguyên Thục không thật sự tin tưởng, nhưng trước giờ bà không thích ồn ào với Mạnh Sơ Dương trước mặt Mạnh Vãn Tế, cho nên cũng thuận đà đáp lại, rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
Điện thoại vừa ngắt, Mạnh Sơ Dương sốt ruột lên tiếng: "Điện thoại của mẹ đúng không?"

"Ừm."

"Nói gì thế?"

"Không có gì, em ngồi một lúc đi, chị đi pha nước mật ong cho em." Sắc mặt Mạnh Vãn Tế nhàn nhạt.

Mạnh Sơ Dương có chút sốt ruột, nắm lấy tay Mạnh Vãn Tế, âm thanh không rõ ràng, nói: "Chị, chị đừng để ý mẹ, đừng buồn vì bà ấy..." Có những chuyện Mạnh Sơ Dương rất muốn nói, nhưng vẫn không biết nên biểu đạt thế nào mới thích hợp.

Mạnh Vãn Tế cũng không cho Mạnh Sơ Dương cơ hội biểu đạt, cô luôn nói: "Đừng nghĩ linh tinh."

"Chị không hề không vui."

Luôn là như thế, giống như những lo lắng của Mạnh Sơ Dương luôn là chuyện dư thừa.

Mạnh Sơ Dương cắn môi dưới, có chút buồn bã, lại có chút tủi thân, Mạnh Vãn Tế không giỏi an ủi người khác, đứng bất động hai giây, chỉ vỗ lên tay Mạnh Sơ Dương, rồi lại xoa đầu cô ấy, lặp lại một lần: "Ngồi một lúc, chị đi pha nước mật ong."
Mạnh Sơ Dương thỏa hiệp buông tay Mạnh Vãn Tế ra.

Mạnh Vãn Tế quay người ra cửa, sắc mặt bình thường.

So với Lý Nguyên Thục, người tối nay làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Mạnh Vãn Tế hơn thật ra lại là Thịnh Cẩn Thư.

Không đếm được đã bao nhiêu năm không gặp chị ấy. Thậm chí Mạnh Vãn Tế tưởng rằng, bản thân sớm đã quên mất người này, dù sao, vốn dĩ cũng không phải người quan trọng. Nhưng khoảnh khắc Thịnh Cẩn Thư xuất hiện, cô mới hiểu ra, thì ra, đó chẳng qua chỉ là những lời dối trá lừa mình dối người mà thôi.

Mạnh Vãn Tế pha nước mật ong cho Mạnh Sơ Dương, trông chừng cô ấy đánh răng rửa mặt rồi đi nằm, lúc này mới yên tâm lấy quần áo, vào nhà vệ sinh thu dọn bản thân.

Cởi bỏ lớp quần áo nhuộm lên hơi thở hỗn loạn của quán bar, mặc cho nước ấm chảy xuống dọc theo da dẻ, Mạnh Vãn Tế nhắm nhắt lại, thử thả lỏng bản thân, xử lí sạch sẽ tất cả những ý nghĩ vặt vãnh trong đầu óc, không kịp phòng bị, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư của quá khứ, Thịnh Cẩn Thư của tối nay, một Thịnh Cẩn Thư ương ngạnh, một Thịnh Cẩn Thư duyên dáng, một Thịnh Cẩn Thư u sầu, không thể nắm bắt... trước giờ không phải người cùng một thế giới với Mạnh Vãn Tế.

Đột nhiên Mạnh Vãn Tế đóng nước lại, hít thở sâu một hơi, cưỡng ép loại trừ người kia ra khỏi thế giới của bản thân.

Người không quan trọng, tình cảm không quan trọng, muốn nghĩ chẳng thà nghĩ về bạn cùng phòng ngày mai thì hơn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.