Trời Không Tác Hợp

Chương 12



Chương 12: Ai muốn đi nhờ xe cô?

"Sao cô lại ở đây?" Không biết Mạnh Vãn Tế đã tỉnh từ lúc nào.

Âm thanh của Mạnh Vãn Tế còn mang theo chút khàn đặc vì bị bệnh, nhưng ngữ điệu đã hồi phục vẻ lạnh lùng quen thuộc.

Thịnh Cẩn Thư không để lại giấu vết thu lại ánh mắt từ giá sách, tự nhiên đáp: "Tôi muốn hỏi cô có cần đặt đồ ăn không, gõ cửa mà không thấy cô trả lời, tôi không yên tâm nên mới mở cửa."

Mạnh Vãn Tế thấy Thịnh Cẩn Thư đứng bên cửa, cả cơ thể đều ở bên ngoài, xác thực là dáng vẻ vừa mở cửa, cũng không nghĩ nhiều. Cô ngồi dậy, đáp: "Không cần, tôi không muốn ăn."

"Mười hai giờ rồi, phải uống thuốc." Thịnh Cẩn Thư nhắc nhở. Nghĩa bóng chính là, không ăn cơm thì không thể uống thuốc.

Mạnh Vãn Tế nghe hiểu.

Cô không phải là người tùy hứng, nhíu mày lại, thỏa hiệp: "Vậy gọi giúp tôi một phần cháo."


Thịnh Cẩn Thư đáp: "Ừm." Cô ấy nhìn tinh thần của Mạnh Vãn Tế vẫn không quá tốt, quan tâm: "Cô đã đo nhiệt độ chưa?"

Mạnh Vãn Tế ngủ từ lúc quay về tới giờ, đương nhiên là chưa đo.

Thịnh Cẩn Thư không nói gì, lùi ra ngoài, không tới một phút sau, cô ấy lấy cặp nhiệt độ quay lại, đứng bên cửa, lắc lắc, lịch sự lại cẩn thận đề nghị: "Đo lại nhé?"

Giống như bản thân là người tôn trọng luật pháp, là vợ hiền dâu thảo nhất trên đời, chưa được sự đồng ý, Thịnh Cẩn Thư tuyệt đối không vượt qua hố mìn là ba quy định đã đề ra trước đó để bước vào trong.

Mạnh Vãn Tế ít nhiều đã nhìn ra tính cách tồi tệ của đối phương. Nhưng suy đi nghĩ lại, hôm nay đã làm phiền Thịnh Cẩn Thư quá nhiều, cũng không tiện làm mất mặt cô ấy. Cô cắn môi, nói: "Vào đi, cảm ơn."


Thịnh Cẩn Thư đạt được ý nguyện, lập tức giả tạo lại cố tình bước qua đường thẳng trên sàn nhà bước vào trong phòng, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn giảo hoạt, dáng vẻ trêu chọc như thể "Là cô mời tôi vào trong đấy đấy nhé".

Mặt Mạnh Vãn Tế nóng lên, xấu hổ lại không có cách nào, chỉ đành làm như không nhìn thấy.

Đưa nhiệt kế lên huyệt thái dương tít một tiếng, hiển thị 37.7 độ, "Vẫn còn sốt nhẹ." Thịnh Cẩn Thư trầm giọng, nói: "Cô nghỉ ngơi lúc nữa đi, tôi gọi cháo giúp cô, bao giờ có tôi gọi cô."

Đồ ăn gọi ngoài không mang lên tầng, phải xuống lấy. Mạnh Vãn Tế biết còn tiếp tục từ chối sẽ thành đạo đức giả, liền không từ chối nữa, nói một tiếng cảm ơn rồi đồng ý.

Thịnh Cẩn Thư không ở lâu, gọi cháo cho Mạnh Vãn Tế, đóng cửa rồi ra ngoài.


Sau khi cô ấy ra ngoài, Mạnh Vãn Tế dựa vào đầu giường, đầu vẫn nặng nề, nhưng không hề có lấy chút buồn ngủ. Hai ngày trước vừa hạ quyết tâm, dường như lại giống trò cười.

Thịnh Cẩn Thư luôn có cách để làm bản thân mềm lòng.

Ánh mắt nhìn về phía bầu trời quang ngoài cửa, vô thức lướt qua giá sách bên tường, nghĩ tới chuyện gì đó, trái tim đột ngột nhảy lên.

Cô đã quên phải cất hai cuốn sách kia đi!

Vì trong phòng ngoài Mạnh Vãn Tế, căn bản không có người thứ hai vào trong, cô mua sách gốc bằng tiếng Anh, nếu không phải từng xem hai bộ phim kia, người bình thường vốn dĩ cũng không nhìn ra điều gì, cho nên trước kia bản thân mới tự nhiên bày ở đó.

Chẳng qua Thịnh Cẩn Thư chỉ dừng lại mấy giây, có lẽ sẽ không để ý. Mạnh Vãn Tế dùng lí trí phân tích, dẹp yên lo sợ của bản thân.
Nhưng để tránh có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Mạnh Vãn Tế vẫn xuống giường cất hai cuốn sách kia đi.

Mạnh Vãn Tế không biết, hành động này của bản thân, lọt vào trong mắt Thịnh Cẩn Thư đang lần nữa gõ cửa vào trong nhắc nhở đã có cháo, giấu đầu lòi đuôi tới chừng nào.

Thịnh Cẩn Thư vốn dĩ chỉ bán tín bán nghi, lúc này hoàn toàn chắc chắn.

"Cô Tiểu Mạnh, đi thôi, ăn cơm." Thịnh Cẩn Thư giả vờ như không phát hiện điều gì.

Mạnh Vãn Tế liền thật sự nghĩ rằng chưa có gì xảy ra.

Hai người cùng nhau tới bàn ăn mở đồ ăn mua ngoài.

Vừa mở hộp cháo, ăn được hai miếng, điện thoại của Mạnh Vãn Tế vang lên.

Thịnh Cẩn Thư tùy tiện nhìn một cái, nhìn thấy tên màn hình hiển thị hiện lên mấy chữ "Mẹ Tống Vũ Tương".

Mạnh Vãn Tế buông thìa nghe điện thoại, "Ừm, ừm" đáp lại hai câu, ấn đường dần dần nhíu lại.
Thịnh Cẩn Thư nghe ra, có lẽ là Tống Vũ Tương có chuyện gì đó, vô thức động tác cũng chậm lại.

Mạnh Vãn Tế đáp câu cuối cùng "Được, tôi chỉ hỏi thôi" xong, cúp điện thoại.

Thịnh Cẩn Thư tiện miệng hỏi: "Sao thế?"

Mạnh Vãn Tế vừa gọi điện thoại cho quản lí kí túc xá vừa giải thích: "Điện thoại của mẹ Tống Vũ Tương, nói sáng nay Tống Vũ Tương cãi nhau với cô ấy, bỏ nhà đi." Nói xong, điện thoại thông suốt, Mạnh Vãn Tế bảo quản lí kí túc xá kiểm tra phòng kí túc, xem thử Tống Vũ Tương có quay lại trường hay không.

Quản lí nói một tiếng "được", rồi cúp điện thoại.

Thịnh Cẩn Thư tự nhiên liên kết tới: "Có phải có liên quan tới chuyện hôm qua không?"

Hôm qua? Mạnh Vãn Tế bất ngờ nhìn Thịnh Cẩn Thư một cái. Thì ra hôm qua chị ấy cũng quan tâm tới chuyện này.
Cô thẳng thắn nói: "Tôi không biết, nhưng có lẽ ít nhiều cũng có ảnh hưởng."

"Hôm qua sau cùng có mời phụ huynh không?" Thịnh Cẩn Thư hỏi.

Âm thanh của Mạnh Vãn Tế có chút khô khốc: "Có."

Làm cách nào Tống Vũ Tương cũng không chịu xin lỗi, Hạ Hiểu Văn trực tiếp liên lạc tới phòng Quản lí, Mạnh Vãn Tế không bảo vệ nổi cô bé.

Trong văn phòng, Tống Vũ Tương đợi phụ huynh tới, bị hai cú đánh lên gáy trước mặt mọi người, cuối cùng chịu xin lỗi, sau đó đỏ ửng mắt về nhà.

Mạnh Vãn Tế nghĩ lại vẫn thấy ngạt thở.

"Không sao, cô ăn cháo trước đi." Thịnh Cẩn Thư nhìn biểu cảm trầm ngâm của Mạnh Vãn Tế, liền chuyển chủ đề.

Mạnh Vãn Tế gật đầu, vừa định cầm thìa lên, quản lí kí túc xá gọi điện tới. Người kia nói: "Tống Vũ Tương không ở kí túc xá, những học sinh ở lại cũng nói không nhìn thấy em ấy quay về."
Mạnh Vãn Tế trầm mặt đứng dậy.

Thịnh Cẩn Thư gọi cô: "Cô định đi đâu?"

Mạnh Vãn Tế đáp: "Tôi tới phòng Giám sát của trường xem thử."

Thịnh Cẩn Thư nhíu mày: "Cô còn chưa hết sốt, chưa uống thuốc nữa."

Mạnh Vãn Tế không để tâm: "Không hệ trọng." Cô quay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Thịnh Cẩn Thư kéo lấy cổ tay cô, nghiêm túc hiếm thấy nói: "Cô ăn cháo đi đã, tôi đi xem giúp cô."

Lông mi của Mạnh Vãn Tế rung lên, động đậy cổ tay, rút tay về, "Không cần, bên ngoài nóng lắm, tự tôi đi."

Thịnh Cẩn Thư nhìn chằm chằm cô, giống như có chút không hiểu nổi Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vẽ Tế rũ mắt, quay người về phòng.

Cô nhanh chóng thay quần áo xong, lúc ra ngoài, phát hiện Thịnh Cẩn Thư còn nhanh hơn mình, đã ra tới cửa thay giày.

Mạnh Vãn Tế đứng bên móc treo đồ, nghi hoặc nhìn cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày: "Sao thế? Cô quan tâm học trò, còn tôi không được quan tâm à?"

Mạnh Vãn Tế: "..."

"Không, cô không sợ cháy nắng là được." Cô nhàn nhạt đáp. Nhanh như thế, có lẽ chưa kịp bôi kem chống nắng, đúng không? Mạnh Vãn Tế nhìn một cái lên đôi chân trắng trẻo lộ ra ngoài quần đùi ngắn của Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư không phát hiện, lấy ô che nắng cùng Mạnh Vãn Tế ra ngoài.

Hai người đi dọc theo bóng cây trên đường, ánh mặt trời chói chang như lửa, đi dưới nơi cây cối um tùm còn đỡ, tới khi đi dưới những cây non mới được trồng lại do năm kia mưa bão quật đổ, mới phát hiện mỗi tia nắng dường như đều có thể thiêu cháy người ta.

Mạnh Vãn Tế đi bên trái Thịnh Cẩn Thư, im lặng dùng bóng mình che chắn ánh mặt trời khốc liệt lọt vào cho cô ấy.
Đi tới phòng Giám sát, hai người đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Ngồi trong phòng Giám sát, kiểm tra cẩn thận từng góc máy một lượt, quả thật không thấy bóng dáng Tống Vũ Tương. Có lẽ Tống Vũ Tương chưa quay lại trường, Mạnh Vãn Tế gọi điện thoại lại cho mẹ cô bé, có thế nào nói thế ấy.

Mẹ Tống Vũ Tương rất sốt ruột, liên tục nài nỉ Mạnh Vãn Tế liên lạc với bạn học có quan hệ tốt với Tống Vũ Tương trên lớp hỏi thử, liệu Tống Vũ Tương có tới nhà ai trong số chúng hay không. Mạnh Vãn Tế đáp ứng, lại nhắc nhở mẹ Tống Vũ Tương nghĩ xem bình thường cô bé có thích tới nơi nào hay không, thử tới đó tìm kiếm.

Mẹ Tống Vũ Tương tuyệt vọng: "Đều tìm cả rồi! Đều không thấy."

Trái tim Mạnh Vãn Tế cũng thắt lại theo đó.

Cô cúp điện thoại, lần lượt gọi điện thoại tới nhà học sinh có quan hệ tốt với Tống Vũ Tương, sau đó liên tục ngắt máy, ấn đường lại càng nhíu chặt lại.
Giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo gò má của Mạnh Vãn Tế, gò má của Mạnh Vãn Tế rất đỏ, nhưng sắc môi lại rất trắng, Thịnh Cẩn Thư nghi ngờ cô lại sốt.

"Em ấy có bạn trai không?" Cô ấy lên tiếng nhắc nhở.

Động tác gọi điện thoại của Mạnh Vãn Tế đột nhiên dừng lại.

"Có thật à?"

Mạnh Vãn Tế nói: "Không phải, chỉ là tôi nghĩ tới nơi em ấy có thể tới."

"Ở đâu?"

"Biển Phật Tang."

Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư trầm xuống. Lúc này lại nói tới biển tới hồ, khiến người ta liên tưởng tới chuyện không hay.

Mạnh Vãn Tế giải thích: "Trước kia trong nhật kí hàng tuần, Tống Vũ Tương từng nhắc tới, biển Phật Tang là nơi khi còn nhỏ bố mẹ thường xuyên dẫn em ấy tới đó, khi tâm trạng em ấy không tốt thì thích tới đó."

"Cô về trước đi, tôi tới đó một chuyến." Mạnh Vãn Tế cầm ô, đi ra khỏi phòng Giám sát.
Thịnh Cẩn Thư đi phía sau cô, gấp nếp ô của mình lại, thong dong chậm rãi nói: "Được rồi, dù sao tới bãi đỗ xe cũng phải đi qua cửa tây, tôi lái xe, cô gọi xe, xem chúng ta ai nhanh hơn ai đi."

Mạnh Vãn Tế quay đầu nhìn cô ấy.

Thịnh Cẩn Thư cười tươi rói, biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế? Muốn đi nhờ à? Cũng không phải không được."

Mạnh Vãn Tế đang nặng nề đột nhiên có chút buồn cười, quay đầu lại, không nhịn được đáp một câu: "Ai muốn đi nhờ xe cô?"

Thịnh Cẩn Thư ở sau lưng cô cười lên một tiếng vui tai lại chói lọi.

Mạnh Vãn Tế tăng nhanh bước chân, không hề muốn nghe thấy một chút nào.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn lên xe của Thịnh Cẩn Thư.

Vì Thịnh Cẩn Thư lại đuổi theo, níu lấy ống tay áo của cô, vô cùng dịu dàng nói: "Dù sao cũng phải tiêu tiền, cô Tiểu Mạnh, cô cho tôi kiếm tiền đi mà."
Cuối cùng Mạnh Vãn Tế không thể kháng cự nổi Thịnh Cẩn Thư. Huống hồ, người kia có ý tốt, trong lòng Mạnh Vãn Tế biết rõ.

Từ Ngoại ngữ Ninh Thành tới biển Phật Tang phải đi qua một khu phố, trên đường đi, Thịnh Cẩn Thư yên tĩnh lại, bật nhiệt độ điều hòa hơi cao, để Mạnh Vãn Tế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe tới được biển Phật Tang, dừng ở bãi đỗ xe bằng phẳng bên cạnh đường bao biển. Hai người xuống xe, không kịp che ô, đã vội chia ra đi dọc theo bờ biển tìm kiếm bóng dáng Tống Vũ Tương. Chưa đi được bao xa, quả nhiên đã tìm được Tống Vũ Tương trên bãi cát bên bờ biển.

Cô gái nhỏ ngồi trên bãi cát cách rất xa sóng biển, đang ngẩn người nhìn những con sóng trào dâng không ngừng ở phía xa, nhìn thấy hai cô giáo, vẫn ngẩn ngơ: "Cô, sao hai cô lại ở đây ạ?"
Xem ra không ghi thù chuyện hôm qua bị mời phụ huynh.

Mạnh Vãn Tế nhìn bình yên mạnh giỏi của cô bé, trái tim treo cao cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô vỗ nhẹ lên đầu cô bé, âm thanh nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Em đoán xem tại sao các cô lại ở đây?"

Tống Vũ Tương chớp mặt, lập tức hiểu ra: "Mẹ em gọi điện thoại cho hai cô ạ?"

Mạnh Vãn Tế không phủ nhận.

Tống Vũ Tương tức giận: "Ôi, mẹ em đúng thật là! Chỉ là tâm trạng em không tốt, nên ra ngoài đi dạo, bà ấy làm gì vậy chứ!"

Thịnh Cẩn Thư mở ô che nắng của mình ra, che lên đầu Tống Vũ Tương, không đỡ lời cho mẹ cô bé, cũng không an ủi cô bé, chỉ hỏi đùa một câu: "Trời nắng thế này, em ngồi ở đây, không sợ bị cháy đen à? Trước kia không phải em còn hỏi tôi dùng kem chống nắng gì à? Tôi nhìn em thế này, dùng kem chống nắng gì cũng vô dụng thôi."
Tống Vũ Tương tức cười, phiền muộn nói: "Cô ơi, tâm trạng người ta đang không tốt mà, cô không thể nói mấy lời vui tai hơn ạ?"

Thịnh Cẩn Thư cười nói: "Lời vui tai phải nói, lời thật lòng cũng phải nói. Đi thôi." Cô ấy mời: "Xe tôi dừng bên kia, dưới bóng cây, còn có thể bật điều hòa, qua đó tránh nắng đã."

Suy cho cùng Tống Vũ Tương không thật sự là đứa trẻ không hiểu chuyện, ngồi phơi nắng lâu cũng cảm thấy khó chịu, gật đầu đứng dậy.

Ba người quay về xe, Tống Vũ Tương và Mạnh Vãn Tế ngồi ghế sau, Thịnh Cẩn Thư ngồi lên ghế lái khởi động xe, bật điều hòa.

Tống Vũ Tương ngại ngùng hỏi: "Cô ơi, có nước không ạ? Em khát quá."

Thịnh Cẩn Thư cười cô bé: "Rốt cuộc em ngồi phơi nắng ở đó từ khi nào thế?" Cô ấy nhanh nhẹn xuống xe, nói: "Đợi đó, cô đi mua nước."
Thịnh Cẩn Thư đưa khăn giấy cho Tống Vũ Tương, "Lau mồ hôi đi, có cần chỉnh điều hòa thấp hơn không?"

Tống Vũ Tương lắc đầu: "Không cần đâu ạ." Cô bé tự thấy từ hôm qua tới giờ, đã làm không ít chuyện khiến Mạnh Vãn Tế khó xử, rất lâu sau xấu hổ nhìn Mạnh Vãn Tế, lấy giấy lau mồ hôi, Mạnh Vãn Tế quan tâm một câu, cô bé ấp úng đáp một câu.

Lau khô mồ hôi xong, Tống Vũ Tương vo viên giấy lại, vứt vào thùng rác nhỏ trên xe, vực dậy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vãn Tế, đột nhiên cảm thấy sắc mặt Mạnh Vãn Tế dường như không tốt cho lắm.

Cô bé vừa muốn lên tiếng hỏi han, cửa xe lại mở ra, Thịnh Cẩn Thư xách theo ba cốc trà sữa quay lại xe.

"Quên hỏi khẩu vị của em, xoài bưởi được không?"

"Đương nhiên là được ạ!" Tống Vũ Tương nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Mạnh Vãn Tế biết tình trạng của bản thân không thể uống, nhưng cô đã đi cả đường, quả thật cơ thể nóng không chịu nổi, cũng nói một tiếng "cảm ơn" rồi nhận lấy, chuẩn bị nắm trong tay để giải nhiệt.

Không ngờ nhận lấy túi, nắm trong tay, hơi lạnh trong kì vọng không hề xuất hiện. Cô nghi hoặc cúi đầu xuống, mới phát hiện thứ bản thân ôm trong tay không phải là trà xoài bưởi, hình như là cốc nước trắng.

Mạnh Vãn Tế ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư khẽ cười, không biết từ đâu biến ra được túi thuốc giấy màu trắng, xòe tay đưa cho cô: "Uống thuốc đi."

Một phần trong số thuốc bác sĩ kê đơn sáng nay.

Hô hấp của Mạnh Vãn Tế ngưng lại.

Tiếng gió biển bên tai cuốn theo tiếng rít gào từ những cơn sóng biển, nhưng cô chỉ nghe thấy âm thanh của cơn sóng thần tới từ đáy lòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.