Trời Không Tác Thành

Chương 14



– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Giữa giờ Thân, Trung Khánh gõ cửa thư phòng.

Được chủ nhân bên trong cho phép, hắn khẽ đẩy cánh cửa đi vào, nhẹ giọng thưa: “Thất gia, xe ngựa Triệu nhị cô nương đã về Tín vương phủ an toàn.”

Hắn không rõ khi nãy trong thư phòng xảy ra chuyện gì, chỉ biết Triệu nhị cô nương lúc rời đi, sắc mặt có vẻ không giống thường ngày.

Mà thất gia nhà hắn càng không thích hợp, thế nhưng lại phân phó cho người đi theo xe ngựa Triệu tiểu thư, xác nhận cô ấy an toàn hồi phủ với được trở về báo cáo.

Trước đây, chuyện này chưa từng xảy ra, ngài ấy nhiều nhất chỉ là cho người ra tiễn mà thôi.

“Ân,” Hạ Uyên vươn ngón trỏ thon dài chống đỡ thái dương, cúi đầu nhắm mắt, “Đã biết.”

Vừa lúc rời đi, thần sắc nàng khác thường, giống như bị tổn thương sâu sắc.

Hắn không xác định được, nàng canh cánh trong lòng, là vì nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và Lục Dịch, hay là phẫn nộ hắn nghiêm trọng chất vấn nàng lý do xuất hiện trong ám thất.

Tóm lại thật rối rắm.

Phảng phất nghe thất gia nhà mình phiền muộn thở dài, Trung Khánh kinh ngạc trợn mắt, hoài nghi mình nghe nhầm. Hắn không nhịn được lắm miệng hỏi một câu: “Mới vừa rồi Triệu nhị cô nương nhìn có vẻ buồn bã. Thất gia, là do ngài nói tiểu thư cái gì sao?”

“Ta nói cái gì sai?” Hạ Uyên nghe vậy, thôi khoanh tay, dựa vào ghế, con mắt có chút nheo lại, “Cô ta tự dưng xông vào ám thất, ta chỉ muốn nghe cô ta giải thích rõ ràng.”

Mặc dù mất đi trí nhớ một năm thăng nhiệm lên làm tả thống lĩnh, nhưng hắn mười lăm tuổi đã gia nhập Kim Vân nội vệ, mười sáu tuổi đảm nhiệm chức tiểu kỳ ba năm. Trong bốn năm đó, đã sớm đổ bao mồ hôi xương máu, tích lũy kinh nghiệm, cũng như hình thành thói quen đa nghi.

Giữ kín việc cơ mật là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của một nội vệ.

Hôm nay dù coi như đổi Triệu Kiều thành mẹ ruột hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không thể khoan nhượng.

“Ta chỉ hỏi cô ta một câu, để cô ta giải thích rõ ràng, vậy mà sai rồi sao?” Ta cũng đâu hề phát cáu.

Trung Khánh làm việc thân cận với Hạ Uyên đã năm năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe chủ nhân nhiều lời như vậy.

Mặc dù không có vẻ giận dữ đến mức quát tháo, nhưng lại có điểm thầm bất lực nghiến răng nghiến lợi.

“Tất nhiên là nên hỏi,” Trung Khánh vụng trộm liếm môi dưới, nhấc mí mắt lên dò xét hắn, “Triệu nhị cô nương không chịu giải thích sao?”

“Có giải thích.” Hạ Uyên đột nhiên có chút suy sụp, mệt mỏi dựa vào thành ghế, “Nói ta trước kia đã chỉ cho cô ta cách mở ám thất.”

Đáp án này khiến hắn chật vật, hoảng hốt, khó tin.

Những bí mật ẩn chứa trong ám thất có trình độ cơ yếu vô cùng cao, thậm chí còn có cả danh sách những nội vệ ẩn danh, hoặc những phòng tập hợp thư kín mà bồ câu đưa tới. Đường đường là nội vệ tả thống lĩnh, chẳng nhẽ hắn còn không biết chúng liên quan đến tính mạng đồng liêu hay sao?!

Vậy mà vì để lấy lòng một cô gái, còn kỹ càng giảng giải cho nàng cách mở cơ quan, dỗ dành người ta là “mệt thì vào nghỉ”?!

Hạ Uyên trước đây thiếu kiên nhẫn vậy sao? Gấp thành dạng này, rốt cuộc là thích người ta bao nhiêu?!

Trung Khánh trấn an nói: “Tín vương điện hạ cùng bệ hạ giải quyết quốc chính, cấm địa cơ mật trong phủ có lẽ không ít Triệu nhị cô nương cũng không giống người không phân biệt nặng nhẹ, huống chi ám thất còn liên quan trực tiếp đến công vụ của ngài. Tiểu thư có lẽ nhất thời tức giận thái độ của ngài, quay đầu liền sẽ hết giận, chắc hẳn cũng thông cảm ngài khó xử.”

Hạ Uyên cứng đờ: “Nếu, không phải vì chuyện ám thất này thì sao?”

“A?”

“Lúc cô ta ở trong phòng tối, hơn phân nửa là đã nghe được Lục Dịch nói chuyện với ta.”

Hạ Uyên trừng mắt nhìn xà ngang khắc hoa trên nóc phòng, có chút ủy khuất không thể làm rõ.

Nàng giận hắn vì lúc người ta nói xấu nàng, hắn không mở miệng biện hộ cho nàng ư?

Nhưng hắn cũng không biết chân tướng, biết phải nói thế nào đây?

“Lúc trước khi về, đã khóc sao?”

“Không phải, nhưng vẻ mặt trông rất thương tâm thất vọng.” Trung Khánh nghĩ nghĩ, “Ngài không yên tâm, chi bằng…”

Hạ Uyên lạnh lùng liếc mắt, cắt ngang lời hắn: “Ta có chỗ nào không yên tâm?”

Lòng tràn đầy đay rối không nói rõ.

Đợi nàng hết giận lại đến, hắn phải nói chuyện với nàng mới được.

*****

Vừa qua giờ Tý (12h đêm), chính là ngày hai mươi hai tháng mười hai.

Giữa đêm đông, bầu trời không trăng không sao, gió lạnh vù vù thổi qua, đánh vỡ yên tĩnh trong vườn.

Ven hồ núi giả trong hậu hoa viên Tín vương phủ, có hai thân hình lờ mờ.

“Nhị tỷ, người đau khổ xác thực nên thống khoái phát tiết, tỷ khóc là hợp tình hợp lý.” Triệu Vị một tay cầm bầu rượu, gió đêm cuồng thổi phất qua đỉnh đầu, “Nhưng mà, sao phải đợi tới hơn nửa đêm mới khóc?”

Triệu Kiều thanh tú “nấc” một tiếng, khàn giọng buồn bực đáp, “Chẳng lẽ ta muốn khóc còn phải xem hoàng lịch, chọn giờ lành hay sao?!”

Buổi chiều, mặc dù lòng nàng đau đến khó chịu, nhưng một giọt nước mắt cũng chẳng rơi.

Đến tối qua cùng các đệ muội ngồi chung ăn cơm, không thể cười vui vẻ như bình thường, nhưng vẫn là không hề khóc.

Ngay cả nàng cũng ngạc nhiên, sao mình có thể bình tĩnh như vậy.

Nhưng khi nằm trên giường, mở mắt nhìn một vùng tối đen u ám, đột nhiên cảm xúc liền không kiềm lại được nữa.

Không những muốn khóc, mà còn nhất định phải dùng hết khí lực để khóc.

Giống như khi nãy vậy.

Khóc đến mệt, nhiều chuyện như trăng mở trời sáng.

“Tỷ hoàn toàn có thể ngồi trên giường khóc, hoặc trong Hàm Vân điện chỗ nào cũng có thể tùy ý mà.”

Triệu Vị ngáp một cái, không hiểu vì sao nàng phải đến tận hậu hoa viên, lại còn bắt hắn ra ngoài bồi nàng.

“Như vậy sao được? Nếu đánh thức tiểu lục nhi, nó nhất định sẽ chạy đến nhìn ta khóc, như vậy sẽ rất mất mặt.” Triệu Kiều ôm bình rượu ực một hớp.

Tiểu lục nhi Triệu Trăn sống trong Hàm Vân điện chung với nàng. Có điều cô bé làm môn hạ La gia tứ cô nương La Duyệt Ngưng đại học sĩ, bình thường luôn ở La gia.

Hôm nay vừa lúc ân sư trả cô bé về nhà để nghỉ đông.

“Hàm Vân điện lớn như vậy, tỷ khóc mà làm con bé tỉnh lại được mới là lạ.” Triệu Vị nâng bầu rượu lên, cũng hớp một ngụm.

“Tình tình ái ái, chẳng phải chuyện bé như cái lỗ mũi ư? Thích khóc thì khóc, khóc xong thì thôi. Tỷ lần này khóc đến cháy hết hai nén nhang, thật không giống bình thường chút nào.”

Nhị tỷ của hắn là người thế nào chứ?

Khi còn bé bị phụ vương dùng gia pháp, cột cứng trên ghế dài mà còn có thể rống to các kiểu: “Chỉ cần không bị đánh chết, ta liền còn có thể đứng lên”, “Ngày mai ta lại trốn học, ai cũng đừng nghĩ ngăn được ta.”

Cuối cùng bị đánh tới mức nằm liệt giường mấy ngày, vậy mà vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt người khác.

“Ta từ khi đó đã nghĩ, nhị tỷ của ta là tiểu cô nương uy phong nhất kinh thành. Bướng bỉnh có thừa, nói trốn học liền trốn học, bị đánh gãy chân cũng không thỏa hiệp,” Triệu Vị ngữ khí tràn đầy tán thưởng, “Dũng cảm, kiên định, can đảm, còn dám chịu trách nhiệm, quả thực khiến cho ta tôn sùng.”

Triệu Kiều ngẩn người, từ trong thút thít nghẹn ngào tràn đầy nghi hoặc lên tiếng: “Lão tam, cách đệ nổi lên lòng tôn sùng người ta, thật là kỳ quái. Hức.”

Triệu Vị thờ ơ khoát tay: “Cái kia không quan trọng. Ý đệ là, người gặp chuyện thương tâm, tất nhiên sẽ khóc. Nhưng tỷ không phải thuộc loại yếu đuối bất lực, đã nói hạ quyết tâm không gặp hắn nữa, khóc xong thì lau sạch nước mắt, trời sáng ra lại trở về bình thường, như vậy có được không? Không có tên Hạ Uyên kia, tỷ như cũ trở về làm vị cô nương thống khoái nhất trong kinh thành này, như vậy có gì khó chứ.”

Triệu Vị không phải người hay an ủi. Nhưng mỗi khi gặp sự tình khổ sở, chỉ cần nghe hắn nói mấy lời kỳ kỳ quái quái xong, liền sẽ bỗng dưng cảm thấy, sự tình hình như cũng không lớn đến vậy.

Cảm giác khổ sở chỉ là tạm thời, biết vậy thì tốt.

Triệu Kiều thở phì một cái, suýt nữa cười ra bong bóng nước mũi. Nàng bá đạo giật ống tay tam đệ, che ở trên mặt xóa loạn một trận.

Triệu Vị ghét bỏ khịt mũi: “Nhị tỷ, áo của ta mà.”

Nhưng cũng không có ý kéo lại.

Khóc rống một trận, lại bị tam đệ dùng một đống ngôn luận chọc cho nín khóc mỉm cười, nỗi lòng Triệu Kiều bình phục rất nhiều.

Kêu là mây đen gió lớn, hai tỷ đệ tìm một chỗ cản gió, không chút hình tượng ngồi xổm xuống, bất chấp uống rượu.

Nghe nhị tỷ kể lại đại khái từ đầu đến cuối câu chuyện, Triệu Vị lắc đầu thở dài: “Khóc thảm như vậy, ta còn tưởng Hạ Uyên làm gì tỷ, còn định kêu lão tứ ngày mai đến đánh hắn một trận. Hắn rất lợi hại, một mình ta chỉ sợ đánh không lại.”

“Còn biết thức thời, biết không bằng người ta.” Triệu Kiều buồn cười nhấp rượu, mang theo giọng mũi do vừa khóc xong hỏi, “Không gọi huynh ấy là “Hạ gia thất ca” nữa à? Làm sao đột nhiên đổi?”

“Đây không phải vì ta tưởng hắn sắp thành nhị tỷ phu sao? Tỷ nói không cần hắn nữa, vậy ta còn để ý làm gì?” Triệu Vị hừ hừ hai tiếng.

Chớ nhìn hắn bình thường một bộ “nói đạo lý không nói tình cảm”, khi thấy người trong nhà chịu ủy khuất, vẫn sẽ là bao che khuyết điểm.

“Bất quá, nghe tỷ kể xong, ta lại thấy hắn hình như cũng không làm gì tỷ.”

Triệu Kiều trong lòng vừa ấm áp lập tức lại muốn lạnh: “Ngươi là đệ đệ nhà ai? Rốt cuộc theo phe nào? Hắn mặt lạnh dữ dằn chất vấn ta, một bộ chỉ cần ta nói sai liền muốn diệt khẩu, ta còn không thương tâm được chắc?!”

Rõ ràng chính hắn nói cho nàng biết, còn năn nỉ nàng nằm thử cái giường nhỏ kia nữa.

Đáng tiếc hắn không nhớ.

“Hừm, thư phòng đại ca cũng có ám thất, cơ quan ta có thể phá. Hay là đợi đại ca về, chúng ta tìm đường chết thử một chút, xem coi đại ca có vẻ mặt ôn hòa không? Ta thấy, đại ca không đem hai chúng ta xé thành từng mảnh mới là lạ.” Trong bóng tối, ánh mắt Triệu Vị đặc biệt rõ ràng.

“Chuyện công là công, tư là tư, ta biết. Nhưng mà, chúng ta không giống.” Triệu Kiều không cam lòng trách móc, “Đệ gọi đại tẩu vào ám thất của đại ca thử mà xem. Ta dám cá trên mặt huynh ấy chắc là còn cười chảy ra đường.”

Ở Đại Chu, cha mẹ con cái, huynh đệ tỷ muội, những quan hệ này tuy thân mật, nhưng vẫn là thấp hơn “vợ chồng”.

Rất nhiều chuyện, đối với phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, thì không thể kể ra, nhưng giữa phu thê lại không phải vậy.

“Tỷ và Hạ Uyên sao có thể so sánh với đại ca đại tẩu được.”

Triệu Vị miệng lưỡi như dao, Triệu Kiều đưa tay lên bấm vào cánh tay hắn một cái.

Hắn ngao một tiếng, kiên trì giảng đạo: “Đối với Hạ Uyên mà nói, tỷ chính là người nửa quen nửa lạ, chạy vào chỗ cấm địa cất giữ công vụ cơ mật của hắn, chẳng nhẽ còn có thể tươi cười mời chào sao?”

Triệu Kiều thu tay, ôm bình rượu lại mở rót.

“Ta không nói trước đã vào ám thất của hắn, này chính là không lễ phép. Chỗ đó cất giữ công vụ cơ mật, hắn cường ngạnh chất vấn ta, cũng chỉ là vì chức trách nên cảnh giác mà thôi.”

“Sự tình với Phàn gia ở Minh Chính thư viện hồi trước, Lạc Dịch nghe phải tin đồn, lại còn là phiên bản đổi trắng thay đen. Ta chưa từng kể chuyện này cho Hạ Uyên, huynh ấy không rõ chân tướng, cho nên không mở miệng biện hộ, cái này ta cũng không oán.”

“Thực ra, những đạo lý này ta đều hiểu.” Triệu Kiều nuốt xuống một ngụm đắng chát, ngơ ngẩn nói, “Nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.”

Hạ Uyên hồi đó biết bí mật của nàng là không đọc được chữ, vô luận thế nào cũng sẽ không lạnh mặt chất vấn.

Hạ Uyên hồi đó biết nàng mặc dù lưu manh, nhưng sẽ không vô cớ ức hiếp người khác; dù hắn có không biết rõ chân tướng, nhưng nếu nghe thấy ai nói xấu nàng, nhất định cũng sẽ giúp nàng biện hộ.

Hạ Uyên hồi đó tuyệt sẽ không nghe xong câu hỏi “Huynh có thích cô ấy không”, mà trầm mặc im lặng.

Nói cho cùng, nàng thương tâm khổ sở, đơn giản là vì không muốn đối mặt với sự thật.

Hạ Uyên bây giờ không phải Hạ Uyên khi trước, còn Triệu Kiều thì vẫn là Triệu Kiều.

Nàng đánh giá cao chính mình, tưởng rằng có thể gạt bỏ chuyện tình ngày xưa, cùng hắn một lần nữa quen biết hiểu nhau.

Nhưng thứ nàng chân chính muốn, kỳ thật vẫn là Hạ Uyên khi trước.

“Hạ Uyên của ta không còn nữa rồi, bây giờ vị này cùng ta căn bản không quen.” Triệu Kiều ôm chặt vò rượu nhỏ, yên lặng cười khẽ, “Ta phải chậm rãi quen dần thôi.”

Hắn đầu heo mất trí nhớ, còn có gì đặc biệt nữa đâu?

Ngươi không thích ta, ta cũng không cần mất thể diện mặt nóng dán vào mông lạnh.

Ngày mai như thường đi ngang, coi như trong lòng đau đến chết, cũng tuyệt sẽ không rớt nửa điểm phẩm giá.

Một thời gian không ngắn không dài sau, chuyện quá khứ, sẽ thật sự trở thành quá khứ.

Cứ như vậy tách đôi ra, để mỗi người vui vẻ đi.
Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Vị: Tỷ, ta thưởng thức bộ dáng dũng cảm kiên định, xác định mục tiêu là bám lấy của tỷ! Chúng ta không muốn hắn cũng không cần hắn, đừng do dự!

Triệu Kiều: Được!
Editor: Haha, ta đã trở lại!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.