Đêm lạnh mùa đông chạy đến hậu hoa viên uống rượu, phơi sương khóc đã đời xong, cuối cùng ngủ đến gần trưa mới dần dần hồi tỉnh.
Say rượu tỉnh lại khó tránh có chút mệt mỏi, Triệu Kiều mắt híp sưng phù, đờ đẫn giang tay như con rối, tùy ý để Ngân Bình kêu người giúp nàng mặc áo.
Nguyễn Kết Hương nói: “Nhị cô nương, phủ Đô ngự sử từ mai đóng cửa nghỉ, vương phi điện hạ vừa trở về sáng nay, đã kêu Hoa điện chuẩn bị cơm trưa, đợi tiểu thư tỉnh ngủ thì qua ăn cùng.”
Tín vương phi Từ Tĩnh Thư làm việc trong phủ Đô Ngự Sử, sau lần hồi kinh từ lễ đông thần tế điển, công việc bề bộn đến mức phải trực tiếp ở lại quan xá giải quyết, bởi thế Triệu Kiều đã lâu không gặp vị tẩu tử này.
Từ Tĩnh Thư so với Triệu Kiều chỉ nhiều hơn nửa tuổi, nguyên là cháu gái bà con xa của Tín vương phi tiền nhiệm, tầm mười một, mười hai tuổi thì vào kinh, sống nương nhờ trong Tín vương phủ, vai vế với Triệu Kiều cũng có thể xem như biểu tỷ muội. Sau khi thành thân với Tín vương Triệu Triệt xong, liền từ biểu tỷ biến thành đại tẩu.
Hai người tính tình hay sở thích cũng đều khác nhau một trời một vực, lại không biết vì sao, từ nhỏ đã chung sống hòa hợp.
“Bình thường không có việc gì thì không cần phải xưng “vương phi điện hạ”, tỷ ấy vốn thích người ta gọi là “Từ ngự sử” hơn.” Triệu Kiều thoáng chốc tỉnh thần, giọng nói khàn đặc khó chịu, nhưng tâm tình so với hôm qua đã khoan khoái hơn nhiều.
Cần say đã say, cần khóc đã khóc, người cũng nên tỉnh thôi.
Như Triệu Vị nói, kỳ thật Hạ Uyên khác xa nàng.
Tạm chưa nhắc giữa hai người họ ai là người thua thiệt, ai là kẻ cô phụ, nhưng mất trí nhớ không phải ý muốn của hắn, cho nên hiện nay hắn quên mất chuyện quá khứ, không còn thích nàng nữa, vậy cũng đâu có lỗi gì?
Hắn nhìn nàng “không quen”, cái này ai cũng thấy, chỉ có nàng bướng bỉnh cưỡng cầu.
Tự cho là đúng đi lấy lòng thân cận, còn cố tình thử ranh giới cuối cùng của hắn, tự quyết định muốn đối xử tốt với hắn.
Từ lập trường của người khác mà nói, nếu như là nàng, đột nhiên xuất hiện một người xa lạ không ấn tượng lắm đối tốt với mình thế này, có khi còn chẳng giữ được kiên nhẫn và nhượng bộ tối thiểu như Hạ Uyên.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, mặc dù vẫn hơi đau lòng, nhưng cũng không còn cảm thấy ủy khuất hay căm giận nữa.
“Có lẽ qua ít ngày, chút đau này cũng sẽ phai đi.” Triệu Kiều nhìn đôi mắt sưng sưng của mình trong gương, tự cười cổ vũ, “Cứ như thế, liền có thể vượt qua được.”
Dù sao đi nữa, không thể nói không thích liền có thể không thích ngay, chậm rãi một chút cũng tốt.
** ***
Lúc Triệu Kiều đến thiện sảnh Hoa điện, phát hiện không chỉ có tẩu tử Từ Tĩnh Thư, mà Triệu Vị, Triệu Tông, tiểu ngũ nhi Triệu Nhụy và tiểu lục nhi Triệu Trăn cũng tới.
Hôm nay là hai mươi hai tháng mười hai, cuối năm đã rất gần, môn sinh đều trở về nhà nghỉ đông, ai chức quan nhỏ thì được hưu mộc, trừ Tín vương Triệu Triệt đang phụng chỉ đi Lợi châu, huynh đệ tỷ muội Tín gia hôm nay xem như tề tụ đầy đủ.
“Tiểu ngũ nhi về từ khi nào?” Triệu Kiều ngồi xuống bên cạnh Từ Tĩnh Thư, khàn giọng cười yếu ớt.
“Sáng nay, vừa vặn lúc đại tẩu hồi phủ.” Triệu Nhụy nghiêng đầu dò xét nàng, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, “Nhị tỷ, phong hàn của tỷ còn chưa tốt sao? Đã hai tháng rồi đó!”
Tuổi tác cô bé còn nhỏ, thời gian ở trong phủ không nhiều, khi không có người ngoài, sẽ giống hệt một đứa nhỏ lắm miệng giảng đạo các huynh tỷ trong nhà.
Từ Tĩnh Thư đã sớm nghe Triệu Vị kể lại nội tình, lập tức nhanh chóng giảng hòa: “Trời lạnh nha, phong hàn tái phát, rất bình thường. Phải rồi, tiểu ngũ nhi năm nay được nghỉ đông sớm vậy.”
Triệu Nhụy quả nhiên bị chuyển đề tài: “Làm gì mà sớm a? Thư viện của tứ ca không phải hôm kia đã cho nghỉ sao? Tiểu lục nhi cũng là về từ hôm qua. Rõ ràng muội được nghỉ muộn nhất.”
Cô bé cùng tiểu lục nhi đều chưa đến thư viện học, mới chỉ là đơn độc bái sư thụ giáo.
Triệu Nhụy bái trụ quốc Thần Võ đại tướng quân Chung Ly Anh làm sư phụ, tới nay đã được ba năm.
Chung Ly Anh thuận ý Võ Đức đế đánh đuổi ngoại địch, là danh tướng có công dựng nước, môn hạ hiện giờ lại chỉ có một tiểu đồ là cô bé, tất nhiên phải tỉ mỉ tài bồi, hai phương văn võ bên nào cũng dạy dỗ tỉ mỉ.
Cho nên so với lục muội là đồ đệ đại học sĩ La Duyệt Ngưng, cùng tứ ca học tại thư viện, tiết học của cô bé quả thực rất nặng nề.
“Vừa nhắc tới nước mắt liền chảy ra, hic.” Triệu Nhụy giả vờ chấm nước mắt, chọc đại tẩu cùng huynh tỷ bật cười.
Đang lúc nói chuyện, đồ ăn đã bưng lên xong, những người hầu theo lệ cáo lui.
Không còn người ngoài, mọi người lập tức không câu nệ khách sao nữa, đều tự mình cầm đũa lên bắt đầu chuyển động.
“Ai nha, ta thật đáng thương, tứ ca sao huynh lại đoạt chân vịt của ta!” Tiểu ngũ nhi cười to trách cứ.
Triệu Tông cười nhạo đáp trả: “Ai đoạt? Chính là muội tay ngắn không với tới.”
“Tay ta không ngắn! Là do ta chưa kịp duỗi ra thì huynh đã lấy!”
“Ngũ tỷ tỷ, ta có chân gà, chúng ta chia nhau đi.” Tiểu lục nhi Triệu Trăn thanh âm ngọt ngào, làm hòa hai người.
Kỳ thật, bọn họ làm sao có chuyện thiếu ăn thiếu uống bao giờ? Đơn giản là mấy tháng nay không có cơ hội ngồi chung bàn, náo nhiệt cướp ăn mới là thân mật.
“Muội ăn nhiều một chút, tương lai mới cao được,” Triệu Nhụy nhìn muội muội còn nhỏ đáp một câu, lại tiếp tục đấu khẩu với Triệu Tông, “Tứ ca, chúng ta chia nhau đi!”
Triệu Tông hắc hắc cười xấu xa: “Ta cắn một cái, xem ngươi làm sao chia.”
“Lại nháo, có tin ta đá hai đứa vào tường không?” Triệu Vị bưng chén canh lên, “Quang quác quang quác, ồn ào quá.”
“Đại tẩu, tẩu nhìn tam ca! Hắn muốn đánh người!”
“Không phải đại ca ngươi, ta cũng không nói được gì. Có mâu thuẫn, huynh muội các ngươi tự mình giải quyết.”
Trong lúc cười đùa, tiểu lục nhi liên tục chụp bàn tay nhỏ múp míp lên bàn: “Tam ca, hai cánh vịt không để cướp lấy hết nha! Nhị tỷ cũng thích ăn, nhớ để lại một cánh!”
Toàn gia cứ như vậy cười toe toét, dù là cãi nhau, hành sự thiếu quy củ, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy ấm áp và an tâm.
Triệu Vị đột nhiên lên tiếng: “Năm nay chúng ta đi biệt viện tắm suối nước nóng không?”
“Tốt, vừa thưởng tuyết vừa ngâm nước nóng, xong lại mang thêm súng săn tam ca chế tạo. Nhị tỷ, chúng ta vừa vặn có thể đi săn.” Triệu Tông hưng phấn đề nghị.
“Muội nghe nói vào năm mới, chùa Liên Thương trên núi sẽ phát cơm chay, ở đó có một tăng nhân da đen ngoại bang làm điểm tâm rất đẹp! Ngoài ra còn có vũ tăng biểu diễn “Hàm sơn cầu phúc”, muội cũng chưa từng thấy bao giờ!” Tiểu ngũ nhi chờ mong nhìn Từ Tĩnh Thư, “Đại tẩu, chúng ta đi có được không?”
“Nếu mọi người đều muốn, vậy ta tự nhiên đồng ý,” Từ Tĩnh Thư nhìn về phía Triệu Kiều, “A Kiều, muội thấy sao?”
Triệu Vị, Triệu Tông, Triệu Nhụy, Triệu Trăn không hẹn mà cùng giơ hai tay lên, bộp bộp liên tiếp gục xuống bàn, làm ra tư thế giống quỳ lạy.
“Nhị tỷ, van ngươi!” Bốn miệng đồng thanh, một lòng đoàn kết.
Triệu Kiều cười đáp: “Vậy ta đi chung với các ngươi!”
Hạ Uyên vẫn còn đang dưỡng thương, theo lời thái y căn dặn, ít nhất đến tháng giêng không thể hoạt động mạnh, cho nên hắn chắc chắn sẽ đón tân niên trong thành.
Mắt không thấy, tâm không loạn. Nàng trốn xa một chút, miễn cho chính mình đầu nóng lên lại chạy đi tìm hắn.
** ***
Liên tiếp ba ngày không thấy Triệu Kiều, mọi người trong nhà Hạ Uyên đều có chút không quen.
Hạ Uyên ngược lại vẫn hết thảy bình thường, nhìn không ra trong đầu nghĩ gì.
Trung Khánh một lần đánh bạo hỏi: “Thất gia, nhìn tình cảnh này, chính là nhị cô nương tức giận không có chỗ xuống tay, bị mất thể diện, lại không có bậc thang để trèo xuống. Sao ngài còn bình chân như vại?”
“Cô ta vô duyên vô cớ vào ám thất, ta hỏi cô ta một câu thì sai chắc?” Hạ Uyên khẽ nhíu mày.
“Không phải ngài sai, ta là nói, thỉnh thoảng cũng cần cho người ta bậc thang trèo xuống mới được, bằng không…” Thấy ánh mắt hắn nhấp nháy, Trung Khánh lập tức ngậm miệng, “Thất gia bận rộn, ta ra ngoài trước.”
Lạnh lùng nhìn cửa thư phòng đóng lại, Hạ Uyên mới bỏ công báo trên tay xuống, bực bội dựa vào thành ghế, nhắm mắt thở dài.
Mấy ngày nay, hắn nghĩ thế nào cũng không cảm giác được, rốt cuộc hôm đó mình làm sai chỗ nào. Triệu Kiều lúc ấy đột nhiên bộc phát cảm xúc, cứ như thể bị hắn khi dễ vậy.
Trước đó lúc hắn nói thẳng là hắn không nhớ gì hết, đại khái sẽ không đối xử với nàng được như trước, thì nàng bảo “muốn thử nhận thức lại.”
Nàng vào ám thất của hắn, hắn phòng bị, chất vấn, thế chẳng phải lẽ thường hay sao?
Tình cảnh lúc đó, hắn thật sự không phải phát cáu thật, mà nàng thì làm như phải nhẫn nhịn lắm, bộ dáng nén khóc, nói vài câu xong liền đi, để lại một đoàn dây tơ rối mù cho hắn.
Có thể nói đạo lý một chút được không? Không hợp ý nữa thì liền không tới, thế là thế nào?
Vấn đề này mấy ngày nay luôn quấy nhiễu hắn, vốn còn định đợi nàng hết giận sẽ đến hỏi cho rõ ràng, cùng nhau nói chuyện đàng hoàng.
Hạ Uyên nóng nảy vò đầu: “Rốt cuộc là ai dưỡng thành cái tính khó hiểu như vậy.”
** ***
Buổi chiều hai lăm tháng mười hai, tiểu đồng gác cửa vội vã đi vào cửa phòng ngủ Hạ Uyên, hết sức thấp giọng nói với Trung Khánh: “Có khách… khách quý tới.”
“Thế mà cũng rối lên? Đừng để truyền ra ngoài, khéo lại bị người ta chê cười.” Trung Khánh nhỏ giọng đáp lại, quay đầu nhìn một chút cánh cửa đóng chặt, “Là Triệu nhị cô nương sao? Thất gia hôm nay nhức đầu, vừa mới nằm nghỉ trưa một lát, chắc là để ta…”
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, lực đạo mãnh liệt, quạt thành một trận gió.
Trung Khánh giật mình, chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, vội vàng quay đầu: “Thất gia, ngài tỉnh rồi?”
“Các ngươi nói chuyện quá lớn, làm ồn đến ta.” Hạ Uyên thần sắc bình tĩnh, ngữ điệu thong dong bình thản, “Ai tới?”
Trung Khánh chỉ cảm thấy trên đầu mình cùng tên tiểu trúc đồng kia tung bay hai chữ “oan ức” to đùng. Hai người bọn họ rõ ràng nói chuyện rất nhỏ, trước nay khi thất gia nghỉ trưa, bọn họ cũng là dùng âm lượng này mà đối thoại, chưa từng ồn ào tới hắn. Ai mà nghĩ tới, vị gia này hôm nay lỗ tai tự nhiên thính như vậy?
“Bẩm thất gia,” Tiểu trúc đồng khi nãy chạy quá nhanh, hơi thở có chút gấp gáp, “Là Lâm đại nhân Lâm Thu Hà.”
Nội vệ tổng thống lĩnh Lâm Thu Hà, quan cấp trên của Hạ Uyên.
Quả đúng là một nữ khách quý, theo lý mà nói, Hạ Uyên nên đến nhà người ta bái phỏng, nào có việc người ta ngược lại đến thăm, khó trách tên tiểu đồng vội chạy đến bẩm báo, sợ mình chậm trễ sai sót.
Hạ Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, trong giọng nói ẩn chứa khó chịu: “Dù có là Lâm đại nhận tới cửa, ngươi cũng phải bình tĩnh. Lảo đảo chạy vào, nói cái gì cũng không xong.”
“… Hôn phu Lâm đại nhân cũng đến.” Tiểu trúc đồng chậm rãi hít thở, cuối cùng bổ sung một câu hoàn chỉnh.
Lâm Thu Hà ngoài chức danh ra, còn có một danh phận khác, đó là Thành vương phi điện hạ.
Mà hôn phu của cô, dĩ nhiên chính là Thành vương Triệu Ngang.
Nếu như Lâm Thu Hà một mình đến, vậy thất gia nhà mình chỉ cần đội nón quan đi ra đón, tiểu trúc đồng quá lắm thì kinh ngạc một chút, cũng không đến mức đánh mất khuôn phép.
Nhưng nay lại có Thành vương điện hạ đi theo, hắn không biết nên dùng cấp bậc lễ nghĩa nào đối đãi với đôi vợ chồng nhà này, cho nên mới bị luống cuống tay chân.
“Đã lấy thân phận “hôn phu Lâm đại nhân” mà đến, vậy chính là lấy danh công chức tới đây, không cần đại lễ.” Hạ Uyên trật tự rõ ràng dặn dò.
Tiểu trúc đồng lúng túng đáp vâng, lĩnh mệnh đi mất.
“Thất gia, ta đi mời vợ chồng Lâm đại nhân đến sảnh chính dùng trà,” Trung Khánh rũ mắt nhìn nơi nào đó sau cánh cửa, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn chế giễu, “Không phải ngài chờ vị kia nên mới gấp gáp vậy chứ? Xin ngài cũng nên bình tĩnh, trước sửa soạn lại y phục.”
Hạ Uyên thuận theo ánh mắt cổ quái của Trung Khánh nhìn xuống, gương mặt anh tuấn màu đồng bỗng hiện lên một mảnh đỏ chót.
Sau cánh cửa, chính là một đôi bàn chân to đi vớ không đi giày.
“Ta, không, có, chờ, ai, hết!”
Cửa phòng “ầm” một tiếng đóng lại, lực đạo mạnh mẽ, so với khi nãy mở cửa cũng không kém nhiều lắm, lại phả vào mặt Trung Khánh một trận đầy gió lạnh.