Nhận lấy phong thư từ Từ Tĩnh Thư xong, Triệu Kiều không muốn mở ra nhìn, nhưng lại thấy hơi luyến tiếc, chỉ có thể cười gượng, đem lá thư đáng thương kia ném lên trên giường.
Quay lưng chống nạnh một lúc lâu, nàng quay người lại, chép miệng nhặt phong thư kia lên, bóp chặt trong tay.
Sau một hồi do dự, nàng cắn môi, hít một hơi giật dấu niêm phong, rút ra tờ giấy bên trong.
Sau đó, ngây ngẩn.
Trên tờ thư không hề có chữ, chỉ có những bức họa.
Hóa ra chuyện mà hôm nàng ở trong ám thất nói với hắn, hắn vẫn để trong lòng, biết được điều này, cỗ lửa giận trong lòng Triệu Kiều chậm trãi nguội đi, hốc mắt có chút chua xót.
Vạn không ngờ tới, bức thư tạ lỗi mà hắn tự tay viết, lại chính là từ vẽ mà nên.
Dĩ vãng Hạ Uyên từng nói với nàng, bởi vì hắn sinh ra trong thời chiến loạn, luôn phải lang bạt kỳ hồ, sống những ngày trốn chui trốn nhủi, những thứ không cần thiết cho sinh tồn như âm luật, vẽ vời, thưởng hương, dùng trà, hắn căn bản không bao giờ có cơ hội được học.
Về sau, hắn cắn răng quyết chí, khổ luyện học tập.
Triệu Kiều nhìn lá thư trong tay, vừa muốn cười, vừa có chút đau lòng.
Hạ Uyên thiên tư không tồi, lại quyết tâm kiềm chế tâm tính, mấy năm sau tuy không gọi là tinh thông, nhưng tuyệt đối cần gì có đó, đều vừa đủ dùng.
Có điều hắn như cũ không hề thích vẽ tranh, cũng không thích mấy cái gì mà nghe nhạc, thưởng hương, dùng trà.
Hắn thuở thiếu thời, chỉ vì vài chuyện mà bị người ta đồn đại nhiều điều ác ý, cho dù tới nay đã qua rất lâu, nhưng loại cảm giác lúng túng cùng khó xử kia vẫn còn là bóng ma trong lòng hắn.
Thế mà bây giờ, chỉ vì để viết thư tạ lỗi cho kẻ mù chữ như nàng, hắn lại nghiêm túc nhấc bút lên, làm ra những chuyện mà mình không thích.
“Dù không nhớ rõ, nhưng vẫn biết ta sẽ không cười nhạo huynh có phải hay không?” Triệu Kiều dùng sức làm tan đi hơi nước trong mắt, nghiêm túc ngắm bức họa nhỏ trên giấy, khóe môi giương lên.
Trong bức họa, có một con hồ ly nhỏ oai phong lẫm liệt đang ngồi trên ghế, nó hất cằm một cách kiêu ngạo, đuôi to dựng thẳng, uy phong như chiến kỳ.
Trước ghế, có một người không rõ dung mạo, chỉ thoáng thấy được gương mặt tròn cùng đôi lông mày. Người đó cung kính khom người, khom đến mức lưng cũng cong thành một vòng tròn.
Một lúc lâu sau, Triệu Kiều nghiêm túc xếp thư nhét lại vào phong bì, lại búng tay vào nó nói: “Hừ, đồ tiểu nhân không có mặt chỉ có lông mày.”
*****
Sau khi Triệu Kiều tắm rửa thay y phục xong, thì cũng đến khi mặt trời lặn.
Tiểu ngũ nhi Triệu Nhụy ngoài cửa nhảy lên hô: “Nhị tỷ nhanh lên đi! Thủy Thú Viên sắp chuẩn bị xong lửa nướng rồi, tiểu lục nhi đã cùng đại tẩu và tam ca tứ ca tới, chỉ còn hai chúng ta là chưa đi nữa! Tam ca nói hai chúng ta mà không nhanh chân thì ngay cả thịt cũng chẳng có mà ăn đó!”
Tiểu cô nương còn chưa thành niên, giọng nói vừa ngọt ngào vừa trong trẻo, hơn nữa Triệu Nhị bái đại tướng quân Chung Ly Anh làm sư phụ, võ nghệ được dạy dỗ vô cùng bài bản, hơi thở vì vậy cũng rất vững vàng.
Lúc này cô bé nhảy lên nói, chữ chữ như châu ngọc phá cửa sổ, đinh đang vọng vào bên trong, khiến sự yên lặng đến mức khó chịu nãy giờ bị phá vỡ.
Triệu Kiều đang ngồi trước gương đồng phiền muộn đến xuất thần, nghe vậy thì bật cười nói: “Đứa bé tiểu ngũ nhi này, mới sáng sớm nay bị lão tam đánh cho lăn thật xa, còn tức giận đến mức khóc lóc hô “Ta không cần tam ca nữa, đời này nếu còn gọi một tiếng tam ca, ta chính là chó con”. Vậy mà chưa được bao lâu đã muốn bội ước rồi.”
Nguyễn Kết Hương thay nàng chải đầu, đôi mắt cong cong cười đáp: “Chỉ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi mà thôi, lúc nổi nóng liền nói bậy vài ba câu, sao có thể ghi thù thật.”
Chuẩn bị sẵn sàng xong, Triệu Kiều ra ngoài, phức tạp nhìn muội muội của mình: “Đi thôi.”
Triệu Nhụy đuổi theo, lại quay đầu nhìn nàng hỏi: “Nhị tỷ, sao lại nhìn ta như vậy? Còn cười nữa?”
“Buổi sáng không phải muội nói không cần tam ca nữa sao?” Triệu Kiều đùa, “Làm sao khi nãy ta nghe muội gọi một tiếng tam ca rõ ràng thế nhỉ.”
Triệu Nhụy nhớ tới chính mình sáng nay thản nhiên thề thốt trước mặt mọi người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vừa đi vừa chạy: “Vậy, vậy huynh ấy về sau xin lỗi ta đi! Huynh ấy chịu cúi đầu làm hòa, ta liền rộng lượng coi huynh ấy là tam ca!”
“Được.” Triệu Kiều cười đến mức bả vai run run.
“Nhị tỷ… ta không phải… Này nha! Hắn là tam ca, ta thích hắn, tự nhiên muốn tạo cơ hội cho hắn làm hòa. Cũng giống như ta thích nhị tỷ, nếu tỷ không cẩn thận khi dễ ta mà chịu xin lỗi, vậy ta cũng sẽ làm như vậy nha!”
“Được rồi, là tiểu ngũ nhi của chúng ta khí phách,” thấy Triệu Nhụy sốt ruột, Triệu Kiều cũng không đùa giỡn nữa, xoa lên đỉnh đầu mềm mại của cô bé, “Ta thật hâm mộ muội.”
Tiểu cô nương bỗng dưng được khen lập tức an tĩnh, gãi mặt nói: “Tỷ là đại nhân, hâm mộ đứa nhỏ như ta làm gì?”
“Hâm mộ muội sống không tim không phổi như vậy, lại vẫn là có tư vị hơn…” Triệu Kiều mỉm cười, phóng mắt về phía xa dõi theo hoàng hôn xuống núi, “Nếu ta vẫn còn nhỏ như muội thì tốt, sẽ không có nhiều chuyện phiền não như bây giờ.”
Sống thật đơn giản, vui thì cười, giận thì mắng, nói trở mặt liền trở mặt, muốn đổi ý liền đổi ý.
Không cần phải lo lắng thể diện trước sau.
Trưởng thành, thật là vô nghĩa.
*****
Đêm không trăng, bầu trời đen như mực, ôn nhu bao lại một nùi tâm sự.
Hạ Uyên chắp tay đứng dưới hiên, ánh mắt nhìn về phía Tuyền Sơn ở ngoại ô, bụng dạ chất đầy trăm ngàn nỗi khổ tâm.
Hi vọng “nàng” nhìn thấy thư tạ lỗi kia, sẽ không còn giận nữa.
Hôm nay là 27 tháng 12, lần trước Triệu Kiều đã từng nói, sinh nhật của nàng chính là ngày 27. Quy củ trong nhà không cho phép ăn mừng quá mức linh đình, có thể chơi đùa thoải mái một chút cũng tốt.
Hạ Uyên căn cứ vào lời bàn tán xung quanh mà suy đoán, nếu như hắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Lân Thủy, thì chắc lúc này đã đang cùng Triệu Kiều bàn hôn sự rồi.
Tất cả mọi người đều nói, Triệu Kiều đáng lý ra đầu tháng mười một cũng nên tùy giá xuất kinh, nhưng nàng nhiễm phong hàn mãi mà không hết, cho nên đành phải ở lại kinh thành dưỡng bệnh.
Trong kinh ai cũng biết, nàng từ trước đến nay luôn là một “xích không giam được chân cuồng” cô nương.
Nhưng từ đầu tháng mười một đến đầu tháng mười hai trước khi hắn được đưa về kinh, nàng tựa hồ cũng chỉ ra khỏi nhà hai, ba lần, hiển nhiên rất chú tâm dưỡng bệnh.
Gần nửa tháng không bước một chân ra khỏi nhà, chuyện như vậy tính trên người nàng thật sự rất hiếm thấy.
Nàng vâng lời thái y chuyên tâm dưỡng bệnh, hẳn là vì đang mong chờ hắn trở về.
Nàng muốn đợi khi người trong lòng trở lại, thì tinh thần sức khỏe đều đã sẵn sàng, trịnh trọng cùng hắn ước hẹn trăm năm.
Dù đây đều là những điều Hạ Uyên chắp vá và suy đoán, trong đầu hắn vẫn trống không như cũ.
Thế nhưng, khi nghĩ đến kết quả mà Triệu Kiều luôn trông mong lại tồi tệ như vậy, không biết nàng sẽ lấy tâm tình gì để đón sinh nhật mười bảy lần này, trong lòng hắn liền dâng lên một nỗi đau đớn khó hiểu.
Chính là đau đến mức không nói nên lời.
Không phải loại đau vì đao kiếm, cũng không phải loại đau vì lửa thiêu.
Mà giống như có trăm ngàn cây châm đang liều mạng đâm vào lòng hắn, cho dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại cảm thấy đau đớn đến day dứt.
Quá kỳ quái, Hạ Uyên nhắm mắt, bàn tay chậm rãi đè lên ngực.
“Thất gia, ngài sao vậy?” Trung Khánh muốn đi lên đỡ, lại bị hắn nghiêng người né tránh.
“Ta cũng không biết,” Hạ Uyên cố gắng quên đi loại cảm giác đau đớn kia, “Chắc là vì đêm nay quá lạnh mà thôi.”
Hắn cất bước trở về phòng ngủ, ánh mắt lại vô thức hướng về Tuyền Sơn.
Không biết khi nào nàng mới trở lại?
“Bẩm thất gia, hôm ta mang đồ tạ lỗi qua Tín vương phủ, vương phi điện hạ đã nói, có lẽ tầm năm sau mới trở về. Mặc dù không nói ngày cụ thể, nhưng mà sớm lắm cũng phải tuần đầu tháng sau. Thất gia, ngài bỗng dưng nhớ Triệu nhị cô nương sao?”
Trung Khánh đi theo đột nhiên hỏi, Hạ Uyên mới hiểu chính mình đã vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức bối rối đến mức muốn độn thổ.
“Bỗng dưng cái gì? Nhớ nhung cái gì?” Hạ Uyên lạnh lẽo cứng rắn đáp, mà kỳ thực cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, “Ta chỉ là muốn biết, rốt cuộc Hung Dữ Dằn có nhét cục ngân phiếu vào miệng Lạnh Như Băng không mà thôi.”
Nàng cái đồ ham chơi, sao lại phải ở lại Tuyền Sơn lâu như vậy? Nơi đó có gì thú vị chắc?
*****
Nhóm của Triệu Kiều quả nhiên đúng như Trung Khánh dự đoán, mọi người dự tính ở lại Tuyền Sơn chơi tới mười tháng một mới trở về kinh thành.
Ba ngày đầu, nhóm Triệu Kiều đến chùa Liên Thương trai giới mừng năm mới, lại cùng nhóm võ tăng hô sơn cầu phúc, sau đó vô cùng cao hứng trở lại tiểu viện, thì cũng là lúc biết quan truyền lệnh mà bệ hạ phái tới đã đợi bọn họ nửa canh giờ.
Quan truyền lệnh mang đến hai tin tức.
Một là khẩu dụ của Chiêu Ninh đế dành cho Triệu Kiều và Triệu Vị: “Vào mùng bảy đến mùng mười, bệ hạ cùng đế quân sẽ cùng thần dân quan lại đi tiếp sứ giả ngoại bang, lệnh cho Tín vương phủ nhị tiểu thư Triệu Kiều và tam công tử Triệu Vị đi theo phái đoàn.”
Triệu Kiều nghĩ nghĩ: “Là sứ đoàn hải ngoại mà Tuế Hành Chu đại nhân của Hồng Lư tự trước đó đón tiếp sao?”
“Bẩm nhị cô nương, đúng là như vậy.”
Tin tức còn lại chính là thay chủ quan phủ Đô ngự sử Kỳ Quân Chính chuyển đạt cho Từ Tĩnh Thư: “Kỳ Quân Chính đại nhân mời Từ ngự sử mau chóng về thành, Đô ngự sử có công vụ khẩn cấp, cần toàn bộ quan viên đến bàn bạc.”
Lần đi chơi này thế là hỏng.
Trưởng tẩu phải hồi thành xử lý công vụ khẩn cấp, nhị tỷ và tam ca cũng phải sớm về để chuẩn bị, mấy đệ muội tuổi nhỏ còn lại đương nhiên sẽ không ở lại chỗ núi non hoang dã này, chỉ đành phải đi theo trở về.
Xe ngựa Tín vương phủ vội vã hồi thành trước khi đến giờ đóng cổng.
Triệu Kiều mới bước vào Hàm Vân điện, miệng vừa nhấp nửa chén trà nhỏ, còn chưa kịp đi tắm rửa thay đồ thì Kết Hương đã đến bẩm báo: “Nhị cô nương, tiểu đương gia Kỳ Hồng phái người đến chuyển lời, nếu ngày mai ngài rảnh rỗi thì xin hãy qua Liễu Hạng một chuyến, có chuyện gấp cần ngài định đoạt.”
Triệu Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu: “Em gọi Ngân Bình nói chuẩn bị trang phục cho mùng bảy sắp tới. Mặc dù chỉ là tùy giá tiếp đãi sứ đoàn ngoại bang, nhưng cũng không thể có nửa điểm sai lầm, chuyện liên quan đến thể diện triều đình, nhất định không thể có nửa điểm sai sót. Tiếp khách cũng chỉ kéo dài mấy ngày, nhớ phải tỉnh táo một chút.”
“Vâng ạ,” Nguyễn Kết Hương thưa xong lại nói, “Còn có, Hạ đại nhân cũng phái người tới, nói mấy ngày nữa nếu có thể dành chút thời gian, thì thỉnh cầu người ghé qua phủ một lần.”
Hắn? (*) Triệu Kiều vô cùng ngoài ý muốn ra sức trừng mắt nhìn: “Quy Âm Đường lấy chuyện bà tám thay cơm, ta vừa trở về Kỳ Hồng liền phái người đến, cái này không nói, nhưng Hạ Uyên tên kia vì sao cũng tới đúng lúc như vậy?”
(*Vì coi như Triệu Kiều đã dứt tình nên mình cũng đổi nhân xưng)
Chẳng lẽ hắn gài người ngồi ở cửa thành, chuyên để hóng hớt tin tức xem nàng về thành hay chưa sao?
“Người đó có nói hắn tìm ta làm gì không?”
Lấy vẻ mặt “ta không biết cô” của Hạ Uyên trước nay, hẳn là đánh chết cũng không bao giờ cho người qua mời nàng đến phủ, thậm chí chắc còn ước nàng đừng có qua làm gì, tránh để hai bên xấu hổ nữa là.
Hắn bây giờ có phải là đã nhớ ra chuyện gì hay không? Hoặc là, hắn vẫn chưa nhớ được, nhưng mà đã biết nhớ mong nàng rồi?
Có lẽ nào là vậy hay không?
Nàng mong đợi nhìn Kết Hương đang cúi thấp đầu, áp lực nhỏ giọng hỏi: “Nói là vì, Hạ đại nhân muốn thỉnh giáo người, Hung Dữ Dằn cuối cùng có nhét ngân phiếu vào miệng Lạnh Như Băng hay không ạ.”
Tâm hồn bị dội một gáo nước lạnh, cả người đông cứng. Chỉ trách nàng quá dễ kích động, tự mình đa tình.
Thật lâu sau, nàng xụ mặt nói: “Ngươi kêu tên kia chuyển lời cho hắn, ta bận lắm, không rảnh qua. Nhưng chuyện của Hung Dữ Dằn và Lạnh Như Băng rất đơn giản, tóm gọn một câu là: “Dữ Dằn rút đao, đâm chết Lạnh Như Băng tại chỗ!”
Tên hỗn đản hại nàng cao hứng hụt, tuy không thể đánh hắn, nhưng “đâm chết” hắn một lần để trút giận thì vẫn được.Editor: Ko biết mọi người đã chuẩn bị Tết đến đâu rồi nhỉ?