Trời Không Tác Thành

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Pianvy Kim –

(Spoiler: Mọi người quên chương cũ chưa:v chương này có vạc dấm =))))

Sáng sớm hôm sau, Triệu Kiều dùng bữa điểm tâm đơn giản xong thì chuẩn bị đi tới Liễu Hạng.

Đi khỏi Hàm Vân điện không xa liền gặp phải tam đệ Triệu Vị.

Triệu Vị đang rảnh tới mức nhàm chán, lập tức bám theo nàng: “Nhị tỷ, hôm qua tỷ kêu người tới nhắn cho bên Hạ gia à?”

“Là “đáp lời,” do hắn phái người tới, ta mới tiện thể nhắn lại.” Triệu Kiều mắt nhìn về trước, xấu hổ đáp.

Ngủ một giấc xong, tỉnh táo ngẫm lại, liền không thể không thừa nhận rằng, chuyện kia đúng là có thể khiến người ta cười nhạo muốn bất tỉnh.

Giận dỗi liền kêu “chết đi”, chẳng phải chỉ có mấy đứa bé mới làm vậy ư?

Triệu Vị cười nhạo: “Không phải tỷ nói không còn thích hắn nữa sao? Vậy thì bình thản coi hắn như người không quan hệ là được thôi. Hắn mời tỷ qua phủ, tỷ muốn thì đáp ứng, không muốn thì cự tuyệt. Chuyện đơn giản như vậy, tỷ tự dưng nổi nóng làm gì?”

“Ta nói sẽ không thích hắn nữa,” Triệu Kiều tức giận chép miệng, “Nhưng loại chuyện này sao mà đơn giản vậy được? Nói “không thích” là có thể không thích được luôn chắc?”

Cũng trách nàng thiếu kinh nghiệm yêu đương. Người ta nói cầm được thì buông được, nhưng phải thử qua mới biết, lòng người cũng là thịt, bị một chút tì vết khắc lên, có cách nào  mà xóa bỏ ngay được.

Thế nhân đều nói tư vị của mối tình đầu chỉ có thể gặp một lần trong đời. Sau này cho dù cảm mến bất cứ ai chăng nữa, thì cũng sẽ đều không giống như trước..

Nếu ai cũng có thể “cầm được thì buông được”, vậy thế gian này cũng sẽ chẳng còn những yêu hận lâm ly, đắng cay ngọt bùi nữa.

Triệu Kiều nàng bỗng dưng bị Hạ Uyên bỏ quên, lẻ loi trơ trọi đứng trên con đường vốn đã từng là của hai người, lòng vừa chua vừa đắng, chật vật lúng túng, dễ dàng nóng nảy, ngũ vị tạp trần, muốn bỏ mà không được. Nghĩ thông suốt đạo lý đâu có nghĩa là có thể lạnh lùng trấn định con tim.

“Hầy, yêu đương gì, thật là đáng thương,” Triệu Vị chắp tay sau lưng, vừa đi vừa lắc đầu, “Về sau tỷ dự tính thế nào?”

“Không muốn nhắc đến nữa,” Đáy lòng là cảm giác mịt mù cùng sốt ruột, “Ta đều hiểu đạo lý, chỉ là vẫn không chịu nổi ủy khuất.”

Nàng thực ra vẫn biết, hôm qua Hạ Uyên phái người đến, hơn một nửa chính là có ý tứ muốn lấy lòng hòa giải.

Nhưng nàng không xác định được, ý tứ này chính là vì hắn không muốn người ta nói “Hạ công tử đã trở mặt với Tín vương phủ nhị cô nương”, hay là chỉ đơn thuần muốn gặp nàng.

Nàng tức giận, bởi vì nàng hy vọng vế sau.

Nhưng mọi lời nói lẫn hành động của hắn, cuối cùng lại nghiêng về vế trước nhiều hơn.

“Ấn tượng của hắn về ta đã dừng lại ở trước thời điểm chúng ta quen biết. Khi đó hai chúng ta không có quan hệ, hắn coi ta như tiểu thư hoàng tộc mà sống vô phép tắc, còn ta thấy hắn  đồ mặt gỗ cứng nhắc lạnh lùng, tuyệt không thể thành bằng hữu. Nếu không vì duyên phận lúc hồi kinh, có lẽ cả đời này chúng ta sẽ chẳng nói với nhau được quá trăm câu.”

Nhớ tới chuyện cũ, Triệu Kiều bất đắc dĩ cười tiếp: “Bây giờ chẳng qua là đã trở về điểm ban đầu mà thôi.”

Bởi vậy, dù lý trí bảo nàng, những chuyện hắn làm đều là đương nhiên, nhưng thâm tâm nàng vẫn sẽ không nhịn được đau lòng, không nhịn được nổi nóng.

Chẳng phải nàng hẹp hòi lắm lời, mà đối với nàng, hắn không phải người xa lạ, vậy mà dưới mắt hắn, nàng lại là kẻ qua đường, nàng khó chịu cũng vì vậy.

“Thôi, chờ xong việc tiếp đón sứ đoàn ngoại bang xong, ta lại nghĩ kĩ về việc này sau.”

*****

Buổi sáng, Triệu Kiều đến ngõ Liễu Hạng.

Kỳ Hồng vừa đi vừa nói: “Hôm qua là mùng một, Kinh Triệu phủ đột nhiên phát bảng cáo thị, bên trong là mệnh lệnh của bệ hạ, viết “Nghiêm cấm vu thuật Hi Di, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị.”

“Hi Di? Nghe có chút quen tai. Là cái gì vậy?” Triệu Kiều buồn bực nghĩ.

Kỳ Hồng đáp: “Lần trước lúc ta tới đọc báo mẫu cho cô nghe đã từng nói qua vụ “Hi Di thần môn”. Lúc ấy cô đã dặn ta nhắc nhở các chưởng quỹ lưu ý đám người này, nếu có xảy ra phạm pháp liền lập tức báo cho quan phủ. Cho nên quan phủ đã để mắt tới bọn hắn từ lâu.”

“À, chính là cái môn phái Hi Di có thể tiến vào tiên cảnh.” Triệu Kiều gật đầu, rảo bước đến thư phòng trong viện phía nam, “Bây giờ bị bắt rồi à? Bảng cáo thị nói thế nào?”

Kinh động đến mức khiến bệ hạ giáng lệnh ngay vào mùng một tết, hiển nhiên là đã phạm trọng tội đến mức tử hình.

Kỳ Hồng đợi nàng ngồi xuống mới trả lời: “Nói là “lấy yêu thuật tà đạo mê hoặc bá tánh, mượn cớ cúng bái, mua bán bùa dược mà vơ vét củ cải, mưu đồ gây rối”, phủ nha môn Hoài Nam châu đã phái người diệt trừ bọn hắn ngay giữa cửa khẩu, có điều vẫn chưa bắt được kẻ đứng sau.”

“Cáo thị nói thế này chẳng phải mơ hồ quá sao? Đột nhiên ra pháp lệnh “không được làm cái này, không được làm cái nọ, không cần biết nguyên nhân”, bách tính sẽ đồng ý?” Đuôi lông mày Triệu Kiều giơ lên, “Chưởng quỹ bên đó có gửi tin tức gì về không?”

“Mấy ngày nay, Tiểu Phi liên tục đến các châu Hoài Nam, Khánh, Toại để lấy tin tức.” Kỳ Hồng đáp, “Hi Di thần môn” kia cũng không vừa, bán thứ nước thánh, nói uống một ngụm là có thể thấy tiên cảnh. Người thường uống một lần sẽ lại muốn uống lần hai, đã dính vào liền không thể thoát. Ngoài ra bọn hắn còn bán một thứ thuốc kì lại, nghe nói kể cả khi bị đao chém vào người, máu chảy ồ ạt cũng không thấy đau đớn. Hơn nữa, bọn hắn còn tuyên bố biết được pháp thuật khiến người sắp chết kéo dài tính mạng, ra giá rất cao.”

“Bọn tà ma này, khó tránh khiến bệ hạ ra lệnh khẩn, bảng cáo thị của Kinh Triệu phủ cũng không dám nói tỉ mỉ!” Triệu Kiều quá ngạc nhiên, không nhịn được chửi bậy, “Nếu dân chúng đều tin tưởng, vậy chẳng phải khắp nơi đều là tội đồ sao?”

Uống thứ thuốc quỷ quái kia xong, bị đao đâm cũng không đau đớn, thế thì có chuyện gì mà không dám làm?

Lại thêm thủ đoạn “kéo dài tính mạng” kia, thật sự…

Cho dù phạm tội giết người phóng hỏa, phạm phải tội trọng, bị quan phủ bắt được tử hình, nhưng người nhà chỉ cần bỏ tiền là có thể kéo dài mạng sống, đã thế…

Có trí óc một chút cũng hiểu được chuyện này quá mức hoang đường, nhưng trên thế gian này, cái gì cũng có thể xảy ra.

Nếu có kẻ thật sự tin vào việc “người sắp chết có thể dùng tiền để kéo dài dương thọ”, vậy khó đảm bảo sẽ không có vài tên điên cuồng muốn liều lĩnh, muốn làm gì thì làm.

Kỳ Hồng nói tiếp: “Sau khi có bảng cáo thị, An Chi liền tranh thủ tập hợp mấy thuyết sư, dự tính sẽ nhanh chóng đến các khu đông người để thông báo chuyện này.”

Ba tiểu đương gia dưới trướng Triệu Kiều ở Quy Âm Đường gồm có Tiểu Phi quản lý thu thập thông tin, Kỳ Hồng quản lý tạp san, An Chi quản lý nhóm thuyết thư, mỗi người có chức vị riêng và tương trợ lẫn nhau.

Nhóm thuyết thư của Quy Âm Đường rất khác với những người thuyết thư bình thường.

Ngoại trừ những chuyện tình lâm ly, hành hiệp trượng nghĩa, các loại gia sự, nhóm thuyết thư Quy Âm đường còn tóm tắt lại bảng cáo thị cho dễ hiểu, bằng lời nói sinh động và thú vị mà giảng cho những bách tính không biết chữ nghe.

Khi trước, vì có nhiều người không biết chữ, không biết pháp luật, cho nên mới vô tình phạm pháp, mà quan lại thì chẳng mấy khi vào chốn dân gian giảng giải, cho nên nhóm thuyết thư của Triệu Kiều thuận thế mà sinh, giữa chốn dân gian rất được yêu thích.

“Phải ngay ngày tết, mấy thuyết sư giàu kinh nghiệm đều đã về nhà, An Chi trong tay lại có tới mấy cuốn tiểu thuyết chưa xong, không thể một mình đảm đương nổi. Mấy ngày nay cô ấy giúp đỡ mọi người luyện tập ở hậu viện, nhưng sợ vở mới có chỗ sơ suất, cho nên nhờ ta đến báo cho cô.” 

Sự việc đến gấp, Triệu Kiều nói nhanh: “Đọc cuốn thuyết thư mới của An Chi cho ta nghe, đọc nhanh chút.”

*****

Liên tiếp mấy ngày sau, Triệu Kiều đến soát lại toàn bộ, sau khi sửa đổi một chút chi tiết trong thuyết thư, liền ở đài dựng ở hậu viện giảng lại một lần cho mấy thuyết sư nghe.

Ngay cả khi các thuyết sư bắt đầu đến chợ dựng bàn kể chuyện, nàng cũng đi theo kiểm tra quan sát.

Triệu Kiều đối với việc chính sự luôn rất nghiêm túc, bây giờ bận rộn đến mức thở không ra hơi, cho nên tới tận mấy ngày sau cũng không trở về Tín vương phủ, càng không có thời gian đâu nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.

Chuyện này thực ra không phải xấu, không nghĩ nữa, liền không phiền não, dù chỉ là tạm thời cũng được.

Buổi trưa mùng sáu, xác nhận mấy thuyết sư đã kể quen mồm vở mới, Triệu Kiều cuối cùng cũng yên tâm hồi phủ.

“Bây giờ mà tỷ vẫn chưa quay lại, chắc mọi người cũng không kịp xuất thành,” Triệu Vị nói, “Bệ hạ có lệnh, tiếp đãi sứ đoàn ngoại bang ở hành cung Thượng Lâm uyển, nhưng chúng ta phải đến đó trước khi mặt trời lặn, nếu không sáng mai sẽ không kịp chuẩn bị. Hành lý của tỷ ta đã cho Ngân Bình sắp xếp cả rồi.”

May mắn rằng Thượng Lâm uyển ở ngay tại ngoại ô phía nam của Hạo kinh, từ khi xuất thành nhiều nhất chỉ mất hai canh giờ là đến. Hiện giờ vừa quá nửa buổi trưa, nếu lập tức xuất phát thì trên đường cũng thư thả.

Triệu Kiều kinh ngạc hỏi: “Tiếp đãi họ không phải nên ở trong kinh thành hay sao? Sao lại ra tận hành cung bên ngoài?”

“Sứ đoàn kia mang theo trân cầm (*) đặc biệt của bọn họ dâng cho bệ hạ, mà nó lại không thể nuôi dưỡng trong thành, cho nên mới phải đến chỗ trân cầm quán của Thượng Lâm uyển. Sau khi quốc yến ngày mai tổ chức xong, bệ hạ sẽ cùng sứ đoàn thưởng thức.”

(*trân cầm = chim quý)

Chiêu Ninh đế được phụ thân nàng Võ Đức đế truyền ngôi. Sau khi Chiêu Ninh đế đăng cơ, Võ Đức đế liền lấy thân phận thái thượng hoàng, dẫn theo nhóm phi tần đến an dưỡng ở Thượng Lâm uyển, không bàn đến chính sự nữa.

Bởi Thượng Lâm uyển có một vùng núi làm bãi săn rất lớn, cho nên điển nghi săn thú mùa xuân mỗi năm đều cử hành tại đây.

Mùa hè năm Chiêu Trữ thứ nhất, ứng theo mong muốn của Võ Đức thái thượng hoàng, Chiêu Ninh đế hạ lệnh xây thêm một trân cầm quán, coi như là tỏ lòng hiếu tâm, cho thái thượng hoàng thêm một chỗ giải sầu.

Triệu Vị thần bí nói nhỏ vào tai Triệu Kiều: “Đế quân cho người đến lấy Thủy Liên Châu trong xưởng của đệ, vẫn chưa biết để làm gì. Nhưng đệ nghĩ sứ đoàn này chắc là có gì đó mờ ám. Đại ca đi Lợi châu còn chưa trở về, bệ hạ và đế quân thiếu đi cánh tay đắc lực, đoán chừng bây giờ đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán rồi.”

Đế quân Tô Phóng là ân sư của Triệu Vị, cậu nói xấu sau lưng ân sư nên khó tránh khỏi chốt dạ, cuống họng ép nhỏ thành tiếng thì thào.

Triệu Kiều cười đáp: “Đại ca không ở đây, chúng ta lại không biết giúp đỡ bệ hạ và đế quân thế nào, chi bằng đừng kéo thêm phiền phức cho các ngài ấy thì hơn.”

*****

Triệu Kiều cùng Triệu Vị xuất phát vào giữa trưa, đến giờ Thân thì đến nơi.

Lần này cùng tham gia tùy giá tiếp đãi sứ đoàn có không ít người, hoàng tộc, lập công hay trọng thần đều đủ. Mà bên Thượng Lâm uyển đã sớm giúp bọn họ phân chia các viện để nghỉ ngơi.

Người hầu dẫn đường cho nhóm Triệu Kiều nhẹ nhàng giải thích: “Lần này nhiều người đến, phải ủy khuất một chút, mong nhị cô nương, tam công tử thông cảm ở trong viện này.”

“Ba ngày mà thôi, mỗi người một gian phòng ốc, một cái giường là được,” Triệu Kiều mỉm cười khoát tay, “Sao ta nghe viện sát vách bên trái kia hình như có nhiều người vậy?”

Giọng nói ồn ào, nhưng không giống cãi nhau.

“Chỉ có phó ti chỉ huy Hoàng thành Tề Tự Nguyên đại nhân, cùng Hồng Lư tự tân tán Tuế Hành Chu đại nhân ạ,” người hầu đáp, “Chắc là một vị trong đó nói chuyện lớn tiếng.”

Ai cũng biết Tuế Hành Chu là người có văn hóa, vị “nói chuyện lớn tiếng” kia là ai, khỏi nói cũng hiểu.

Triệu Kiều cười khúc khích: “Kết Hương, em giúp ta cất kĩ hành lý, ta đi tìm Hành Chu huynh nói chuyện.”

Nói xong, một mình ra cửa sân.

Đến cách viện kia không đến mười bước, Triệu Kiều không tùy tiện đi thẳng vào, mà kêu người hầu đứng canh cửa mời Tuế Hành Chu ra ngoài.

Không lâu sau, Tuế Hành Chu thân mang quan bào màu chàm thêu hoa văn như ý, vội vàng chạy đến cây đại thụ ở cửa sân, đứng trước mặt Triệu Kiều.

“Đa tạ. Ta đang lo không biết làm sao mới thoát khỏi đám ma âm kia mà không làm ngài ấy giận,” Tuế Hành Chu ý cười nhu hòa, “Ta đến sớm, liền bị Tề đại nhân đòi món nợ cũ.”

Triệu Kiều cười đồng tình: “Sao huynh không ở cùng đồng liêu trong Hồng Lư tự, mà lại rơi vào tay Tề đại nhân vậy?”

“Năm ngoái ta cùng ngài ấy uống rượu, vô tình khiến ngài ấy say khướt. Hôm nay gặp phải,  ngài ấy liền dắt ta vào viện, nói thuận tiện để tối nay đối ẩm, còn đòi muốn so tửu lượng lại nữa.”

Tề Tự Nguyên là chiến tướng xuất thân quan võ, bị Tuế Hành Chu quan văn chuốc say lật bàn, quả thực rất mất mặt.

“Ha ha ha, thật là khỏi nói.” Triệu Kiều cười đến thoải mái.

“Phải rồi, muội tìm ta có việc gấp sao?”

“Không phải, ta chỉ đến chào hỏi huynh thôi, thuận tiện muốn cùng Hành Chu huynh tìm ngày ăn bữa cơm chung, đợi khi chúng ta hồi thành, ta mời huynh đến Soạn Ngọc lâu, sẵn tiện gửi nhờ huynh lễ vật cho Hành Vân nữa.”

“Được.” Tuế Hành Chu mỉm cười gật đầu, lại bất lực quay đầu về phía cổng sân.

“Không ngờ nhanh như thế đã phải trở về nghe ma âm xuyên não của Tề đại nhân ư?” Triệu Kiều có chút hả hê, cười muốn gãy lưng, “Vậy ta cứu người cứu đến cùng, nói chuyện với Hành Chu huynh hai khắc nữa được chứ?”

Tuế Hành Chu thành khẩn duỗi năm ngón: “Năm khắc đi, có được không?”

Triệu Kiều vui vẻ vươn tay: “Thành giao…”

Lời còn chưa dứt, người hầu dẫn đường kia lại đến.

Triệu Kiều cùng Tuế Hành Chu nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, liền quay đầu nhìn sang.

Bên cạnh người hầu kia, chính là một thân hình thon dài to lớn, vẻ anh dũng tuấn lãng giấu trong võ bào màu thiên thủy, Hạ Uyên.

Sau lưng hắn, bóng mặt trời ngả về tây tung xuống ánh cát vàng, khiến hắn một nửa sáng tỏ, một nửa tối tăm.

Ánh đông ôn nhu, quang ảnh mờ mịt, mỗi một bước thân ảnh hắn di động đều giống như bào mã đăng ̣(*) xoay tròn.

Chậm chạp, rõ ràng, liên tục, và không quá chân thực.
Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người mau tránh, vạc dấm chua bị đổ rồi!

Hạ Uyên *mặt lạnh*: Vạc dấm? Ta? A… thật chua…
(*) Bào mã đăng = đèn kéo quân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.