*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Đông xuân giao thời, hành cung Thượng Lâm uyển ở giữa lưng chừng núi, thời tiết cũng khó chịu như lòng người, nói trở mặt liền trở mặt.
Ánh dương đông chiếu sáng cả ngày, đến giờ Dậu, thoáng một cái, mặt trời ấm áp lặn về tây, trời đất lập tức tối tăm lạnh lẽo.
Trong viện, đèn lồng dưới hiên dần dần thắp sáng, trong phòng tràn ngập ánh nến rõ ràng.
Triệu Kiều đặt lò sưởi trong tay vào bụng, ngồi xếp bằng trên chiếc giường trước cửa sổ ở gian ngoài, hai tay ôm mặt, cúi đầu lặng thinh.
Nóng bỏng trên má sớm đã rút đi, đánh trống reo hò trong lòng cũng đã từ từ lắng lại. Cảm giác uể oải, ảo não cùng hồi ức ngọt ngào cùng nhau ập đến, hỗn tạp đan xen, kết thành tâm sự thiếu nữ khó hiểu.
Hạ Uyên vừa rồi chẳng còn là kẻ tiếc chữ như vàng như khi hắn mới tỉnh lại vào tháng trước, thái độ cũng không phòng bị cảnh giác, thậm chí còn ẩn chứa một chút thân thiết cùng mềm mỏng.
Trong chớp mắt, thậm chí đã khiến nàng sinh ra một ảo giác hốt hoảng.
- Chúng ta không thể làm bằng hữu được đâu.
Đây là lần thứ hai nàng nói với hắn câu này.
Lần trước, chính là giữa mùa hè năm ngoái.
Khi đó nàng nói: “Ta mặc dù thường xuyên cãi lộn với người khác, chứ bằng hữu thì có không ít. Tuy có những chuyện ta không hiểu rõ, nhưng bằng hữu nhìn nhau bằng ánh mắt gì, ta đều biết. Gần đây mắt ngươi nhìn ta rất kì lạ, có phải đúng như ta nghĩ không thì không chắc, nhưng ta khẳng định chúng ta không thể làm bằng hữu được đâu.”
Còn hắn khi đó đáp: “Vậy cô nghĩ chúng ta là loại nào?”
“Hạ Uyên, có phải ngươi… muốn tán tỉnh ta, sau đó nói chuyện yêu đương không?”
Tính nàng là chính là như vậy, một khi sốt ruột liền trở nên thiếu kiên nhẫn, cái gì cũng nói huỵch toẹt.
Hạ Uyên lúc đó kinh hãi hết sức, mặt đỏ tai nóng đơ một lúc lâu, mới từ từ rít lên một câu…
“Ai nói muốn tán tỉnh yêu đương? Ta là muốn cùng cô bàn chuyện cưới gả! Tất cả mọi người đều bảo kẻ như ta cũng không tệ, cô… Cho cô quyết định, có muốn lấy hay không?”
Triệu Kiều nàng không thiếu người muốn theo đuổi, nhưng phần lớn chẳng khác gì ngắm hoa sau màn sương, nửa hở nửa che, bề ngoài toàn là rót mật vào tai, âm thầm trêu chọc thăm dò.
Nàng chưa từng chấp nhận, cũng cảm thấy loại “được thì đớp, không được thì lui” này rất phiền.
Dưới quan điểm của nàng, nếu ngay cả dũng khí thổ lộ tâm tư, một lời nhung nhớ cũng không làm nổi, vậy thì tình cảm có thể sâu được bao nhiêu?
Mấy bằng hữu của nàng đều đáp, suy nghĩ của nàng thật thiếu phong tình, giai đoạn khiến tình cảm nam nữ trở nên xúc động nhất, chính là khi lo được lo mất, cẩn thận thăm dò lẫn nhau.
Nàng mặc dù tùy hứng, lại cố chấp không thích dạng này.
Ngày đó, dây liễu lơ lửng bay bổng giữa trời hè đẹp đẽ.
Hạ Uyên thẳng người đứng trong quang cảnh ấy, gò má nổi lên màu đỏ khả nghi, ngay cả lúm đồng tiền bên má trái cũng ửng đỏ, hai con ngươi sáng rực như mặt hồ gợn sóng có ánh sao rải đầy, hàng lông mi dài như cánh bướm không ngừng run rẩy.
Hắn bỗng vứt bỏ sự kiềm chế và tỉnh táo ngày thường, nói không suy nghĩ, còn học theo phương thức nói chuyện hằng ngày của nàng, dùng loại ngôn từ khiến nàng dễ hiểu, đem mọi tâm ý chân thành lẫn xấu hổ mở ra trần trụi trước mặt nàng.
Khi đó, bên tai nàng phảng phất một thanh âm: chính là hắn.
Thế là nàng kiễng chân ôm cổ hắn, đóng một dấu hôn lên môi hắn, hắn cả kinh mặt đỏ tận mang tai cứng lại rất lâu, sau đó giống như muốn nuốt lưỡi của nàng vào bụng.
Sau đó, hai người bọn họ ôm eo nhau cười ngây ngô hồi lâu.
Ngày ấy trời nóng lạ lùng, khiến đỉnh đầu cả hai như cái bình trà nhỏ, ùng ục bốc lên bong bóng vừa nóng hổi vừa ngọt ngào.
Cửa sổ sau lưng bỗng vang lên.
Triệu Kiều từ trong hồi ức hoàn hồn, quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Vị đang đứng bên ngoài, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng qua cửa sổ.
“Nhị tỷ, tỷ che mặt ngồi đó làm gì vậy?” Dưới ánh đèn lồng, nổi bật lên mặt mũi Triệu Vị tràn đầy đơn thuần cùng chính trực.
Triệu Kiều kéo lại thần sắc nghiêm túc, làm như không hề đỏ mặt chột dạ chút nào: “Ta đang tự kiểm điểm.”
Triệu Vị: “Tự kiểm điểm chuyện nào cơ?”
“Ta… vừa ăn cướp vừa la làng.”
Đúng vậy, lúc nãy rõ ràng chính là nàng tự đánh mất hình tượng, còn thẹn quá hóa giận đem cái danh “dơ bẩn hạ lưu tục khí” cài lên đầu Hạ Uyên vô tội.
Thật là có chút thiếu nghĩa khí.
*****
Gần qua giờ Dậu, bên bàn rượu Tuế Hành Chu cùng Tề Tự Nguyên đột nhiên có thêm một vị khách.
“Tiểu thất, trọng thương của ngươi còn chưa tốt, đừng đâm đầu tham gia náo nhiệt.” Tề Tự Nguyên nhíu mày, muốn lấy bình rượu trong tay Hạ Uyên đi, lại bị hắn nghiêng người né tránh.
Tề Tự Nguyên và đường huynh Hạ Chinh của Hạ Uyên có quan hệ đồng môn, hơn nữa còn là chiến hữu, nên đã sớm coi Hạ Uyên như đệ đệ nhà mình.
Lại nói, hắn là phó chỉ huy Hoàng thành, trong công vụ thường xuyên hợp tác với Hạ Uyên, ví dụ như vụ án thích khách Lân Thủy khiến Hạ Uyên bị thương kia, chính là vì cảnh vệ của Hoàng thành không có cách nào triển khai đội hình, Hạ Uyên mới dẫn quân dưới trướng đánh trực tiếp với thích khách.
Cho nên luận về công hay tư, Tề Tự Nguyên đối với Hạ Uyên luôn là dành thêm mấy phần lo lắng cùng bảo vệ.
“Ta không uống, muốn ăn chút cơm mà thôi.”
Hạ Uyên cầm bình rượu lên, rót đầy hai bát rượu to trước mặt Tề Tự Nguyên cùng Tuế Hành Chu.
Tề Tự Nguyên thỏa mãn gật đầu, hào phóng bưng bát: “Cùng viện với ngươi là Lễ bộ thượng thư Trương Mẫn Trực đại nhân phải không? Lão già kia còn buồn chán hơn ngươi, khó trách ngươi lại muốn lẻn qua đây.”
Nói xong, cụng vào bát của Tuế Hành Chu, lại cụng vào chén canh của Hạ Uyên cho có lễ.
Hạ Uyên hiện giờ vẫn chưa được phục chức, lần này hắn đến hành cung Thượng Lâm uyển tùy giá tiếp sứ đoàn ngoại bang bằng thân phận “Hạ thị Phong Nam thất công tử”. Nói trắng ra chính là thánh dụ kêu đi cho đẹp đội hình. Bởi thế mà không an bài hắn ở chung viện với đồng liêu nội vệ.
“Trương lão chỉ là ít lời hơn bình thường một chút.” Hạ Uyên chậm rãi tự nhiên nhấp một ngụm canh.
Tuế Hành Chu ngửa cổ uống cạn rượu, tựa như khiêu khích để lại cái bát sáng bóng cho Tề Tự Nguyên nhìn, ánh mắt lại hướng về phía Hạ Uyên, thâm ý cười cười.
“Hạ đại nhân mà lại sợ buồn bực ư? Ta xem ra lại thấy Hạ đại nhân là vì có lời muốn hỏi nên mới tới.”
Tề Tự Nguyên thả cái bát rượu không lên mặt bàn, trừng to mắt: “Đừng hỏi ta vụ Lân Thủy! Ta nghe nói ngươi tạm thời quên mất vài chuyện, nhưng thánh dụ đã nói cấm chỉ bàn luận, đợi bệ hạ thấy lúc nào cho ngươi biết được thì sẽ tự sẽ phái người đến báo.”
Lúc lễ Đông Thần diễn ra, Tề Tự Nguyên ở lại kinh thành, dẫn đầu cảnh vệ Hoàng thành là chỉ huy sứ Chu Tiêu Hàm. Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thành chắc chắn sẽ chép lại trong hồ sơ, Tề Tự Nguyên mặc dù không biết toàn bộ chi tiết, nhưng cũng nắm giữ được khá nhiều nội tình.
Chuyện xảy ra vào tháng mười một năm Chiêu Trữ thứ nhất, bây giờ đã là 6/1 năm Chiêu Trữ thứ hai, trải qua hai tháng, thánh dụ nghiêm cấm bàn luận vẫn còn hữu hiệu, có thể thấy được vụ án này phức tạp hơn so với tưởng tượng của đại đa số người.
Hạ Uyên hơi nâng môi, thuận tay giúp hắn đổ đầy rượu: “Lâm Thu Hà đại nhân nói rồi, đợi ta khỏi bệnh phục chức xong là có thể đọc hồ sơ nội vệ. Ta hỏi huynh là gì? Chuyên tâm uống rượu của huynh đi.”
Tề Tự Nguyên lúc này mới yên tâm, bắt đầu cùng Tuế Hành Chu đối ẩm thả cửa.
GiờHợi (3-5h chiều), Tề Tự Nguyên gục xuống bàn ngáy to, Tuế Hành Chu lúc này đầy mặt đỏ hồng, lấy mu bàn tay lau đi vết rượu, có chút say mỉm cười nhìn thẳng vào Hạ Uyên.
“Xem ra ta chỉ đoán đúng một nửa. Hạ đại nhân thật sự có chuyện muốn hỏi, nhưng không phải hỏi Tề đại nhân mà là ta.”
Tửu lượng Tuế Hành Chu đúng là không thể coi thường. Tề Tự Nguyên là một võ tướng khỏe mạnh còn bị say muốn lật bàn, mà hắn lại chỉ là hơi say một chút. Dù lời nói còn có vẻ mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn khá thanh tỉnh.
“Tuế đại nhân tửu lượng cao thật.”
“Quá khen, còn phải đa tạ Hạ đại nhân hạ thủ lưu tình. Ngài mỗi lần rót rượu, chén của ta chỉ tám phần đầy.”
Tuế Hành Chu không phải thuộc loại cẩu thả như Tề Tự Nguyên, toàn bộ mọi chuyện đều bao quát trong tầm mắt hắn: “Hạ đại nhân có chuyện mời nói thẳng, bằng không lần sau ta lại phải giả bộ say nữa.”
“Được.” Hạ Uyên gật đầu đáp ứng, đi thẳng vào vấn đề, “Thỉnh giáo Tuế đại nhân, mùa hè năm ngoái, ta và ngài vì sao lại xảy ra xung đột? Người khác đều nói là vì tranh giành tình nhân, có phải thật như vậy hay không?”
Tuế Hành Chu sửng sốt.
Hạ Uyên trọng thương ở đầu xong mất trí nhớ, trong triều đình không tính là bí mật, nhưng lời đồn đều rất mơ hồ, chỉ nói hắn tạm thời quên chút sự tình, chứ không mấy người biết rõ rốt cuộc hắn quên cái gì.
“Chuyện này mà Hạ đại nhân cũng không nhớ sao?” Tuế Hành Chu không kìm nổi say rượu, hai mắt nhắm lại, ngửa đầu dựa vào thành ghế, “Người ta nói không sai, chính là như vậy thật.”
Hạ Uyên gật đầu, đứng dậy phủi đi vết nhăn trên áo: “Đa tạ.”
Với những quan viên ở Hồng Lư tự mà nói, ánh mắt khi nói chuyện với người khác, rất giống như tay của một nội vệ luôn chắc chắn đặt trên chuôi dao. Tuế Hành Chu né tránh nhìn thẳng, như vậy có nghĩa rằng, sự thật không phải như lời đồn bên ngoài.
Ngày trước, hắn cùng Tuế Hành Chu xét về công hay tư cũng không có quan hệ nào, nói về nguyên nhân khiến hai người bọn hắn xung đột, ngoại trừ Triệu Kiều ra, có lẽ không còn khả năng khác.
Nếu chẳng phải vì tranh giành tình nhân, vậy thì là vì cái gì?
Hạ Uyên đi ra, gọi người hầu ngoài cửa đến đỡ hai kẻ uống say trở về phòng.
Đợi đến khi Tuế Hành Chu được nâng đỡ bước ra khỏi cửa lướt qua, Hạ Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
Mí mắt Tuế Hành Chu run rẩy, nhưng vẫn luôn nhắm tịt lại như say thật.
*****
Năm Chiêu Trữ thứ hai, mùng bảy tháng một, nắng lên vừa mới lờ mờ, Triệu Kiều còn đang say ngủ đã bị Kết Hương dựng dậy trang điểm tỉ mỉ chu toàn.
Nội tâm Triệu Kiều trĩu nặng, cả đêm lật qua lật lại chứ không ngủ, nay còn phải dậy sớm, kết quả đương nhiên không có tinh thần nào.
May mắn hôm nay là ngày đầu tiên làm điển nghi tiếp sứ, quốc lễ đơn giản, chỉ bao gồm múa nhạc yến ẩm, sau đó thưởng ngoạn hành cung mà thôi.
Qu ưý nữ như Triệu Kiều đại biểu Tín vương phủ chỉ cần giữ thể diện cho bệ hạ, ra vẻ thật xinh đẹp, thật yên lặng là được.
Triệu Kiều không thoải mái ngáp một cái: “Đồ trang sức nặng quá đi mất, giống như đang đeo gần tám cân lên đầu vậy.”
Nàng ngày thường hiếm khi điểm trang kĩ càng, y phục lấy tiện lợi là chính, chỉ cần hơi quý giá một chút, cắt may xuất chúng một chút, phải đeo trang sức vàng bạc châu ngọc, thì có thể không mang liền sẽ không mang.
“Nhị tỷ cũng phải hiểu, đây chính là chúng ta tùy giá tiếp quốc khách, y phục không thể tùy ý như ngày thường.”
Triệu Kiều nghe tiếng quay đầu, suýt chút nữa bị thứ Triệu Vị đang mặc lóe mù con mắt: “Thúc quan khổng tước thạch tím?! Lão tam, hiếm khi thấy ngươi… Trang điểm lộng lẫy, ý xuân dập dờn.” (1)
Cả kinh đến nỗi người như nàng còn ói ra được thơ bốn chữ.
“Không phải tỷ cũng thế sao?” Triệu Vị bất đắc dĩ cười cười.
Áo bào của hai tỷ đệ bọn họ chỉ có hình dạng và cấu tạo cho nam nữ là khác biệt, những thứ khác đều tương tự.
Gấm hoa đen đỏ dệt dày, chỉ vàng bạc thêu huy hiệu hổ đằng vân (2) đặc trưng của Triệu gia, vô cùng trang trọng uy nghi, quả thực thể hiện được khí thế một dòng tộc hoàng thất nên có.
Để trung hòa bớt khí thế này, đeo trang sức lên trông sẽ càng vô cùng đẹp đẽ.
“A, nhị tỷ, không phải năm ngoái bệ hạ ban cho tỷ một viên long ngọc bội (3) sao? Ngân Bình quên đeo cho tỷ à?”
Triệu Kiều nhấp nháy ánh mắt: “Ta không nói cho em ấy ta để ở đâu, đại khái đố mà tìm được. Đeo tường vân cũng được vậy. Cũng chẳng phải vào triều, chẳng lẽ còn có ngự sử đứng ở tiền điện nhìn ta chằm chằm sao? Đi thôi, Kết Hương mới báo, bộ liễn (4) bên ngoài chờ khá lâu rồi.”
Này lão tam, không có việc gì thì sao lại tự dưng lại nhắc tới long ngọc bội chứ?! Dọa nàng ngủ gật nãy giờ cũng tỉnh hẳn.
Bệ hạ cùng đế quân sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này… chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:Nhìn thấy trong khu bình luận có các đồng râm đang hỏi thăm, mọi người yên tâm, Hạ Uyên sẽ khôi phục trí nhớ, có điều không quá sớm vậy đâu nha.
- Quan của Triệu Vị khá giống với cái này, nhưng ít hầm hố hơn một tí.
2) Hổ đằng vân (hổ cưỡi mây):
3) Ngọc long bội:
4) Bộ liễn: