*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.– Editor: Pianvy Kim –
Chiêu Ninh đế cho Triệu Kiều ba ngày suy nghĩ xem nên chọn Hạ Uyên hay Kính Tuệ Nghi.
Tầm chín giờ tối về đến thành, Triệu Kiều nhốt mình trong phòng ngủ, trằn trọc suy tính.
Bất quá nàng cũng biết, chọn người xong còn có nhiệm vụ trước mắt, phải xuất kinh trước ngày mười lăm tháng giêng, không thể đắn đo quá lâu được.
Vậy là chiều ngày mười nàng liền vào trong thành diện thánh, nói ra ý định mang theo Hạ Uyên đến Tùng Nguyên với mình.
“Ta đã cân nhắc, xét về công lẫn tư, Hạ Uyên đều thích hợp hơn Kính tỷ tỷ một chút. Bệ hạ từng nói chỉ cho hắn biết vài tin tức cần thiết nhất rồi để hắn theo ta xuất kinh, trong hơn ba tháng này, hắn sẽ không thể trực tiếp đọc được hồ sơ nội vệ. Dù trên đường có nhớ ra được chút chuyện, cũng không thể lập tức lật lại hồ sơ, sau đó thống khổ khi biết chân tướng. Vả lại, Hạ Uyên là người vô cùng trách nhiệm, đã được giao việc, chắc chắn sẽ không thất bại.”
Nếu có thể, Triệu Kiều chân thành hi vọng, hắn vĩnh viễn không cần đối mặt với quá khứ đau thương kia.
Nhưng thái y đã nói, hắn sẽ không mất trí nhớ mãi mãi. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là tránh nặng tìm nhẹ, để hắn trên đường từ từ tiêu đi gánh nặng trong lòng.
Mặc kệ sau chuyến này, quan hệ giữa nàng và hắn có kết quả ra sao, nàng cũng muốn tự mình giúp hắn vượt qua giai đoạn này.
“Ta sẽ mang theo gánh thuyết thư, như vậy làm việc thuận tiện hơn. Xin bệ hạ cũng phái thêm một thái y đáng tin, gặp chuyện còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Trải qua một ngày một đêm đắn đo, Triệu Kiều đã suy tính rất chu toàn.
Mang theo một gánh thuyết thư tầm mười người, nàng và Hạ Uyên dù giữa đường tách đội đi thăm dò điều tra, cũng sẽ không bị người ta chú ý.
Chiêu Ninh đế đồng ý: “Vậy để Hàn Linh đi theo. Phải rồi, muội với Hạ Uyên cũng nên nghĩ nên mang quan hệ gì để đi chung…”
“Là vợ chồng.” Thấy Chiêu Ninh đế có chút bất ngờ, Triệu Kiều nhẹ cong mắt cười, “Một nam một nữ luôn ở chung một chỗ, ngoại trừ quan hệ này ra, không còn gì thích hợp hơn. Đây là việc công, ta không hề có ý riêng.”
Đã chấp nhận nhiệm vụ này, nàng liền sẽ nghiêm túc thực hiện.
Hạ Uyên là người nàng chọn, vì tùy cơ ứng biến, hai người mới phải giả bộ làm vợ chồng mà thôi, cũng chẳng phải thật sự viết giấy má hôn thư ở Tông Chính tự.
Nàng là nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, không xấu hổ chút nào.
Tóm lại là, lấy đại cục làm trọng.
*****
Năm Chiêu Ninh thứ hai, ngày mười hai tháng giêng, Triệu Kiều sai người mang một đống lớn đồ vật tự mình chuẩn bị cho Tuế Hành Vân, cùng lễ vật năm mới cho Tuế Hành Chu đến nhà Hành Chu, tiện thể mời hắn đến Soạn Ngọc lâu ăn cơm.
Gần trưa, Triệu Kiều cùng Tuế Hành Chu theo ước hẹn đến Soạn Ngọc lâu.
Vừa vào cửa, chưởng quỹ liền cất giọng kêu: “Triệu Nhị cô nương xin dừng bước! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.”
Triệu Kiều vốn là chủ nhân bí mật của Soạn Ngọc lâu, dù những tiểu nhị bình thường không biết, nhưng chưởng quỹ đương nhiên biết. Có điều theo nàng nhắc nhở, bình thường khi nàng đến, chưởng quỹ sẽ không cố ý chào hỏi nàng trước mặt nhiều người.
Mấy ngày nay nhờ dân tình đồn đại, tin tức “Tín vương phủ nhị cô nương ở Thượng Lâm uyển, bằng một cây Thủy Liên Châu mà đánh bại khí thế sứ đoàn Trà Mai, khuếch đại quốc uy” đã bay đầu đường đến cuối ngõ, cái tên “Triệu nhị cô nương” trở nên đặc biệt sốt dẻo.
Hiện tại đang là giờ cơm, khách khứa trong quán đông như mây. Một tiếng này của chưởng quỹ, rất nhiều thực khách nghe được đều hiếu kỳ, hai tầng trong nhã các cũng ló ra mấy đầu người.
Triệu Kiều ngừng chân, nghi hoặc cười hỏi: “Thái chưởng quỹ, nói xấu gì ta đấy?”
“Ôi dào, ta muốn nói lời tốt, sao có thể là lời xấu chứ?” Thái chưởng quỹ cười ha hả, dẫn theo một cô bé nhỏ gầy gò bán hoa đến, “Tiểu cô nương, vị này chính là Triệu nhị cô nương, ngươi nói chuyện với cô ấy đi.”
Đồ trên người cô bé cũng khá, nhưng không biết vì sao mặt mũi xanh xao vàng vọt, ước chừng chỉ tầm mười một, mười hai tuổi.
Cô bé rụt rè quan sát Triệu Kiều xong, lập tức cúi mặt, ôm chặt giỏ hoa trong tay, lúng túng nửa ngày không nói được tiếng nào.
Triệu Kiều thấy vậy, không bắt cô bé ngẩng đầu, cũng không kêu cô bé mở miệng, ngược lại mất hình tượng ngồi xổm xuống, ngửa mặt lên cười với cô bé: “Em muốn bán hoa ở chỗ này sao?”
Tư thế này vừa thoải mái vừa thân thiện, khiến vành mắt cô bé đỏ lên, cô bé dùng sức lắc đầu, sau đó lấy một chùm hải đường trong giỏ đưa cho Triệu Kiều.
Bàn tay cầm hoa run run.
“Em không có lễ vật nào để tặng người. Cái này không đáng tiền, em sáng sớm ra khỏi thành hái được… Nhị cô nương, chúc mừng năm mới.” Thanh âm bé xíu run rẩy.
Triệu Kiều nhận thấy trong giỏ hoa đều là ngọc lan, chỉ có duy nhất một bó nhỏ là hải đường.
Chẳng phải hoa gì quý giá, chỉ là loài hoa mọc hoang ở ngoại ô mà thôi, nhưng từng đóa đều được bảo vệ không rách héo chút nào.
“Sao lại muốn tặng quà cho ta? Chúng ta quen biết sao?”
“Người không biết em, nhưng em muốn cảm ơn người.”
Cô bé lùi ra sau hai bước, khom người bái nàng.
“Em là Trần Đoan, đồng môn với Triệu Tông. Hắn nói hôm nay tỷ đến đây với ăn cơm với bạn.”
Đồng môn của Triệu Tông, họ Trần. Vậy cũng đủ khiến Triệu Kiều nhớ ra cô bé là ai.
Chính là tiểu cô nương bị thằng nhóc Phàn gia khi dễ.
Mũi Triệu Kiều nóng lên, hai tay tiếp nhận món quà của cô bé: “Với người Đại Chu, hải đường được xưng là “hoa của thần tiên”, là món quà thần Xuân chúc phúc đến thế giới. Món quà tuyệt vời thế này, ta rất thích, đa tạ muội nhiều.”
Đôi mắt Trần Đoan sáng lên, ngại ngùng lí nhí: “Làm phiền tỷ rồi.”
Nói xong, liền cúi đầu xách lấy giỏ hoa muốn đi.
“Này, bán cho ta vài bông ngọc lan của muội với!” Triệu Kiều đứng dậy, vô tư cười gọi.
Trần Đoan lắc đầu: “Ta có thể bán hết, người không cần…”
“Tuổi còn nhỏ đã ra chỗ đông người bán hoa, vậy nhất định phải có chút tài năng, mọi thứ phải dựa vào chính mình, ta không phải lo muội liệu có bán hết được số hoa kia đâu,” Triệu Kiều cười cởi mở, “Ta chỉ muốn mua mấy đóa tặng cho bằng hữu mà thôi.”
Nói xong, chỉ vào Tuế Hành Chu đứng cạnh.
Biết nàng có ý tốt, Trần Đoan cũng không từ chối, lấy ba đóa ngọc lan đưa tới: “Một đồng. Cảm ơn đã chiếu cố, chúc người cùng bằng hữu vạn sự như ý.”
“Ta muốn chín đóa, đa tạ.” Triều Kiều cười.
Trần Đoan hơi cúi mặt, nhỏ giọng nói: “Tặng ý trung nhân mới chín đóa, bằng hữu chỉ ba thôi ạ.”
Lời này khiến mặt mo của Tuế Hành Chu trở nên đỏ ửng.
“Vậy thì ba đóa.” Triệu Kiều ngượng ngùng lấy bạc vụn trong túi mà Kết Hương đã chuẩn bị cho.
Trong túi Triệu nhị cô nương làm sao có thể xuất hiện thứ như tiền đồng được?
Nhưng nàng thấy cô bé này của Trần gia có tự trọng riêng mình, cho nên không cố đưa thêm, quay đầu lại đổi với chưởng quầy một viên bạc vụn được một nắm lớn tiền đồng.
Trả tiền xong, chỗ tiền đồng còn lại trong túi nặng trịch.
Lúc Trần Đoan ôm giỏ hoa ra khỏi Soạn Ngọc lâu, bước chân nhẹ nhàng, tựa hồ rất thoải mái.
Triệu Kiều tay trái một bó hải đường, tay phải ba đóa ngọc lan, đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô bé càng lúc càng xa.
“Không phải mua để tặng cho ta sao? Thế thì tặng đi chứ nào.”
Tuế Hành Chu trêu chọc, đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Nàng quay đầu phì cười một tiếng, một bên cất bước hướng lên nhã các trên lầu, một bên thuận tiện bỏ ngọc lan vào tay hắn: “Nếu Hành Chu huynh đã thích… Hoa này cài lên đầu cũng đẹp lắm đấy.”
“Ồ, cảm ơn đề nghị chân thành này của nhị cô nương.”
Bọn họ một trước một sau cười nói bước lên lầu, không nhận ra sau lưng cửa chính xuất hiện thêm hai người.
Là Hạ Uyên cùng biểu đệ của hắn, Lạc Dịch.
*****
Bên trong nhã các, bầu không khí giữa Triệu Kiều và Tuế Hành Chu có thể nói là thân thiết hòa hợp.
“Sao đột nhiên lại muốn xuất kinh vậy?” Tuế Hành Chu múc canh, thuận miệng quan tâm hỏi.
Triệu Kiều cười đáp: “Năm nay ta định phát triển thêm mấy gánh thuyết thư nữa, cũng như đề bạt một nhóm viết tiểu thuyết. Bọn hắn còn nhỏ, chưa lên nói trước nhiều người được, nên lần này ta muốn để chúng ra ngoài trải nghiệm, tương lai tốt rồi mới cho diễn chính.”
“Với cả như vậy muội cũng có thể ra ngoài du lịch, một công đôi việc,” Tuế Hành Chu cũng cười, “Khi nào thì xuất phát?”
“Mười sáu tháng giêng, ta đã cho người coi hoàng lịch, người đó nói hôm đấy phù hợp xuất hành.”
“Hôm đó các bộ khai triều ghi chép, triều đình đại họp, ta không thể tiễn muội. Hôm nay lấy chén canh này thay rượu, chúc muội thuận buồm xuôi gió, bình an trở về.”
“Cảm ơn lời chúc của huynh, thuận tiện chúc ta chuyến này kiếm được bộn tiền nữa đi, hahaha.”
Cứ như vậy trò chuyện thoải mái, Triệu Kiều đôi khi cũng hỏi một chút tin tức thư từ của Tuế Hành Vân, Tuế Hành Chu lời ít ý nhiều trả lời, bữa cơm ăn vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Lúc đặt đũa xuống, Triệu Kiều mới chợt nhớ một chuyện.
“Phải rồi, Hành Chu huynh, lúc huynh gửi thư cho Hành Vân, làm phiền huynh giúp ta nhắc cô ấy…”
Tuế Hành Chu hiếm khi thấy nàng ấp úng, lúc này lại thấy nàng nói được một nửa liền lộ vẻ khó xử, thật lâu sau cũng không nói tiếp, thì cũng đoán được ba phần.
“Ở hành cung, có phải bệ hạ và đế quân hỏi muội chuyện ngọc long bội không?”
“Đúng vậy. Tuy bệ hạ cùng đế quân không phải người hẹp hòi, nhưng huynh cũng biết, quy củ đã đưa ra thì phải tuân theo,” Triệu Kiều rất xin lỗi thở dài, “Ta không có quan chức, đem đồ này cho bằng hữu mượn, có bị phát hiện cũng chỉ chịu răn dạy một hồi. Nhưng mà, lấy đồ được bệ hạ ban đem ra ngoài cho mượn, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, ta sợ người ta biết được sẽ làm to chuyện, dù không gây bao nhiêu phiền phức, nhưng có thể tránh được thì vẫn hơn.”
Tuế Hành Vân đóng quân nơi biên quan Bắc cảnh đã lâu, vô cùng nhàm chán, liền nảy ra sở thích điêu khắc. Mùa hè năm ngoái, cô gửi thư cho huynh trưởng, nhờ Hành Chu sai người bỏ số tiền lớn mua một khối sơn hà ma ngọc (1), sợ mình lỡ tay làm hỏng khối đá quý này, nên mới hỏi Triệu Kiều có miếng ngọc bội nào không để mình nhìn xem thợ lành nghề người ta điêu khắc thế nào, cũng để bản thân học hỏi.
Vừa vặn khi ấy ngọc long bội mà Chiêu Ninh đế ban cho Triệu Kiều cũng làm từ ngọc sơn hà ma, còn là thợ điêu khắc hoàng gia tạc nên, chính là một vật mẫu không thể hoàn hảo hơn.
Thế là Triệu Kiều đem cho Hành Vân mượn.
Mặc dù đại doanh của Tuế Hành Vân ở ngay chỗ nàng sắp đến, nhưng đó là trọng địa biên cảnh, nàng biết khó mà gặp được cô ấy.
“Ta biết rồi, muội xem Hành Vân là bằng hữu thân thiết mới cho nó mượn, lâu như vậy cũng chưa từng kêu trả lại.” Tuế Hành Chu chấp tay tạ lễ, hứa hẹn chắc nịch, “Muội yên tâm, đợi lúc muội hồi kinh, ta sẽ đem ngọc long bội đặt vào tận tay muội, tuyệt không gây phiền toái nào.”
Triệu Kiều cười gật đầu: “Vậy ta làm phiền Hành Chu huynh.”
Vì để giấu diếm chuyện cho mượn này, nàng trước mặt đế quân còn vụng trộm quăng trách nhiệm lên Hạ Uyên.
May mắn đế quân tính cách thoải mái, lười hỏi mấy chuyện vụn vặt, nhiều chuyện nhỏ nghe xong liền quên, chắc chắn sẽ không hỏi lại Hạ Uyên để xác minh.
Đã như vậy, ở trên đường nàng đối tốt với hắn một chút, tận lực tránh cãi nhau với hắn.
Không nhắc tới mấy chuyện khác, chỉ riêng việc hắn vô tội còn mơ hồ gánh lấy oan ức, đối tốt với hắn là chuyện nên làm.
*****
Quốc Tử giám ngày mười bảy tháng giêng đi học lại, bởi vậy Lạc Dịch đã sớm từ Phong Nam đến đây.
Lạc Dịch thấy thương thế của Hạ Uyên đã tốt hơn nhiều, lại nghe nói bệ hạ phái một thái y cùng hắn xuất kinh đi tìm cao nhân thế ngoại, mấy ngày nữa là đi, liền hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, coi như là tiệc tạm biệt sớm.
Cứ như vậy, chỗ nào không chọn, lại chọn Soạn Ngọc lâu.
Cứ như vậy, lúc nào không chọn, lại chọn ngay lúc vừa vào cửa đã thấy Triệu Kiều tặng hoa cho Tuế Hành Chu.
Nhìn cảnh tượng kia, thật là khiến người ta cạn lời.
Cuối cùng hai huynh đệ họ sắc mặt không quá tự nhiên, trầm mặc theo tiểu nhị đi lên một lầu khác.
Vào nhã các ngồi êm chỗ xong, tiểu nhị gọi người rót trà ngọt ấm cho bọn hắn, đợi bọn hắn gọi món xong mới lui ra ngoài.
Đợi tiểu nhị ra ngoài, Lạc Dịch khó chịu thấp giọng nói: “Hắn đưa cô ta một bó hải đường, cô ta trả lại một bó ngọc lan, thế có khác gì với trao đổi tín vật không? Này thất ca, huynh nói xem, Triệu nhị cô nương sao tự dưng lại tặng hoa cho người khác?”
Dù hắn như cũ vẫn cảm thấy thất ca cùng Triệu nhị cô nương này không xứng đôi, nhưng mà…
Thời khắc này, hắn tựa như thấy sắc mặt thất ca vừa xanh vừa xám, hoặc là xanh lè như lá cây.
“Không biết,” Hạ Uyên ánh mắt lạnh như băng, phảng phất có thể đem chén trà ngọt ấm nóng hổi kia đông thành đá, “Liên quan gì tới ta?”
Lạc Dịch nheo mắt nhìn hắn, cẩn thận tiếp: “Nhưng mà thất ca, có phải cô ta không cần huynh nữa?”
“Không biết,” Hạ Uyên nhấc chén trà lên, “Không quan tâm.”
Lạnh lùng hừ hai tiếng xong, bưng chén trà ngọt kia buồn bực uống ực hết sạch.
Lạc Dịch đã lớn thế này, vẫn là lần đầu thấy thất ca mất lễ tiết như vậy.
Hắn trợn mắt há hốc mồm, một lát sau, nuốt nước bọt nói: “Thất ca, huynh có cảm giác liệu…”
“Có thể đừng hỏi ta mấy vấn đề khó trả lời nữa được không?” Hạ Uyên mặt không thay đổi nhìn hắn.
Lạc Dịch lập tức cúi đầu tránh khỏi ánh mắt lạnh băng của hắn, cầm thìa khuấy khuấy chén trà đang bốc hơi nghi ngút, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta chỉ muốn hỏi huynh, một hơi uống cạn như thế không thấy bỏng à?”
“Còn tốt.”
Hạ Uyên đứng lên, quay người mở cửa sổ, chắp tay đưa lưng về phía tiểu đệ, vụng trộm há miệng phì khí nóng trong cổ ra.
Trà ngọt của Soạn Ngọc lâu thật kì quái. Chẳng những quá nóng, đã chẳng ngọt chút nào, lại còn xấu hoắc khó nhìn.
Tác giả có lời muốn nói:Hôm nay có màn kịch nhỏ.
Triệu Kiều chủ nhân bí mật của Soạn Ngọc lâu: “Làm phiền quý khách giúp ta làm khảo sát mức độ hài lòng. Hạ tiên sinh thấy trà ngọt của bổn tiệm thế nào ạ?”
Khách nhân Hạ Uyên thoáng chốc lạnh lùng: “Bỏng. Chua. Xanh.”
- Sơn hà ma ngọc – 山河磨玉