Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 36: Sự khác biệt trong suy nghĩ



Thất sơn là quần thể bảy ngọn núi rải rác khắp tỉnh Cận Sa. Nơi đây hoang vu vắng vẻ, tuy diện tích rộng lớn nhưng không có mấy người sinh sống. Địa phương đông nhất cũng chỉ là một thị tứ chếch về phía bắc, còn lại toàn bộ tỉnh này đều là cảnh rừng núi chập chùng.

Mật sứ của Thính Phong các là những tay săn tin tức có thuật ẩn thân và khinh công thượng thặng. Tuy bọn họ vì truy sát đối tượng có thể không ngần ngại trèo đèo lội suối, nhưng phạm vi hoạt động vẫn chuyên về chốn đô thị hơn là vùng rừng núi này. Người của Nội xưởng thì ngược lại, được đào tạo nghiêm ngặt có thể tác chiến trên mọi địa hình. Vì truy bắt phản tặc, họ có thể bò đến tận núi băng Thiên Mẫu sơn hay chạy tới vùng sa mạc cháy bỏng Medexka cũng được.

Trong lần phục kích ở Thất sơn này, cả hai phe binh dân tạm thời dẹp bỏ tị hiềm, mà bắt tay hợp tác. Dù sao đối tượng mà họ cần đối phó cũng là tổ chức phản nghịch nguy hiểm nhất, Lưu Gia phái. Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi chức trách thông thường, có liên quan đến an nguy quốc gia, nên không thể sơ sót khi xử lý được.

Tổng bộ chỉ huy chiến dịch được đặt tạm trong một hang núi sâu kín đáo. Bọn Lưu Gia phái đã từ lâu chiếm giữ Thất Sơn, người ngoài muốn thâm nhập vào thì càng phải cẩn trọng tính toán. Mật sứ và Nội xưởng âm thầm hoạt động được mười ngày, kinh hoàng nhận ra lực lượng tiềm phục ở Thất sơn không chỉ là một hai phân đà nhỏ lẻ, mà là cả một đội quân đông đúc có thể đảo chính bất cứ lúc nào.

Thay triều đổi vị được gần bốn mươi năm, hậu duệ họ Lưu tuy bị đuổi cùng giết tận nhưng chưa bao giờ tuyệt diệt. Từ Lục vương gia trốn ở Thanh Trà, đến thập ngũ hoàng tử lưu lạc ở Miên Cương đều là ngọn cờ đầu cho những tên chống đối tụ tập. Ngay trong lòng Việt quốc, lực lượng lớn mạnh nhất, nguy hiểm nhất là Lưu Gia phái do đích thân thái tử cựu triều dẫn đầu vẫn âm thầm hoạt động.

Mật xưởng biết bao nhiêu năm truy tìm tung tích của Cảnh Hào, nhưng cả cái bóng của lão cũng chưa bắt được, chứ nói chi là người. Cho đến giờ này, vụ bắt cóc tưởng chừng như đơn giản lại là đầu mối lần ra vị trí tổng đàn của Lưu Gia phái. Không biết nên nói Nhã Muội là xui xẻo, hay may mắn bị bắt cóc, nhờ đó mới phá được trọng án kéo dài nhất trong lịch sử Việt quốc này.

Anh Tân ngẩn đầu khi nhìn thấy Kỳ Hưng lách người vào trong hang. Đây là tổng bộ chỉ huy của bọn họ, có kê sẵn bàn ghế cùng vô số sa đồ mà lực lượng hai bên mang tới. Mỗi ngày mật sứ đều hồi báo tin tức thăm dò được, họ ghi chép lại lực lượng canh phòng quanh núi, dần dần đã vẽ ra được sơ đồ phân bố lực lượng của địch rồi.

- Có chuyện gì sao? - Anh Tân vội hỏi khi nhìn thấy Kỳ Hưng nhíu mày đầy vẻ khó chịu.

- Hoài Việt mang Hoài Niệm và Bích Tuyền đến đây, nhưng dịch trạm lại báo rằng không thấy người tới đổi ngựa. Chẳng biết trên đường họ làm chuyện gì? Lẽ ra chỉ mất hai ngày là phải đến nơi rồi chứ.Tin tức của các chủ Thính Phong chắc chắn khó mà sai sót được. Càng tin tưởng Kỳ Hưng, Anh Tân lại càng thấy lo lắng hơn. Những người bị bỏ lại Tiết Châu đó, không ai có thể trông cậy được. Đại hiệp tuỳ hứng, thần y độc đoán, cùng tiểu tướng quân cứng đầu. Ai nấy đều là kẻ thích làm theo ý mình, không biết lo nghĩ sâu xa cho đại cuộc. Họ lại muốn đến Thất sơn quấy phá cái gì đây?

Cả ba người đều có căn cơ võ công rất tốt, Anh Tân không lo lắng thứ gì có thể làm hại họ, chỉ lo lắng họ lại đâm đầu vào rắc rối thì phiền. Biết thân thế mình trọng yếu, sao không yên phận ở một chỗ cho người ta chuyên tâm làm việc? Cứ chạy tới chạy lui như thế, làm người khác lo lắng thì mới cao hứng sao?

- Lương bổ khoái, trong tất cả chúng ta, tốc độ phi hành của huynh là cao nhất. Kính nhờ huynh đi Tiết châu một chuyến, kiểm tra xem đám người kia đã dính vào rắc rối gì rồi. - Kỳ Hưng lên tiếng nhờ vả.Lương Anh Tân cũng không nói gì nhiều mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. Đối với đám trẻ người non dạ kia, những người lớn tuổi như Anh Tân và Kỳ Hưng đành phải ra sức bảo hộ mà thôi.

^_^

Rốt cuộc Hoài Việt cũng phải thừa nhận bản thân háo thắng đã khiến cả ba người bị giam vào trận. Trước giờ hắn độc lai độc vãn, thích chỗ nào thì cứ vào, thấy thử thách cứ việc dấn thân, tự làm tự chịu. Nhưng lần này lại quên béng đi mất nhiệm vụ phải bảo vệ cho hai muội muội, khiến hai người cùng mình chịu khổ một phen rồi. Hắn lấy làm cắn rức lương tâm lắm.

Thời gian trong rừng dường như mau sụp tối hơn, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị màn đêm bao phủ. Hoài Việt là người quen ăn sương nằm gió, rất tháo vát nhóm lên một đống lửa. Tuy nhiên thứ mà hắn sử dụng lại là mồi lửa đem kề người, chứ không phải dùng đá đánh lửa như Thừa Chí đã từng làm. Hoài Niệm nhìn ánh sáng nhảy tung tăng trên que củi, ão não thở dài một tiếng. Mỗi lần nhớ tới người kia, sao trong lòng nàng lại nhói đau thế này.

Họ không biết nói gì hơn, lặng im ngắm nhìn những thanh củi nổ lép bép trong đống lửa. Không khí trầm mặc thật nặng nề. Tuy nhịn ăn một ngày không chết được, nhưng nhịn uống thì thật là khó chịu. Hoài Việt chỉ mang theo một bầu rượu, chia ra làm ba thì cũng chỉ giải được khát trong nhất thời.

- Việt ca, đây là thứ rượu gì vậy, vừa cay vừa nồng, thật khó uống?

- Đây là rượu pha chế. Một nửa là ‘Nữ Nhi Ghen Tuông’, mua ở Phiến thành, phía bắc Việt Quốc. Một nửa là ‘Nỗi Khổ Nam Nhân’ mua ở Châu thành, phía nam Việt quốc. Cái nào cũng vừa đắng, vừa cay, nhưng hoà trộn vào nhau, sẽ sinh ra vị hậu ngọt.Hoài Việt cười ha hả, uống cạn ngụm cuối cùng trong bình. Bích Tuyền nghe hắn giới thiệu, lưỡi bèn đảo một vòng quanh miệng, quả nhiên cảm nhận được vị hậu ngọt tinh tế.

“Nữ nhân phận ở khuê phòng,

Ngẫm đi nghĩ lại vòng vòng tư gia.

Nam nhân bận việc đi xa

Nữ nhân nghĩ quẩn ở nhà ghen tuông

Ngày ngày mặt ủ lệ buông

Biết ai hiểu được nỗi buồn nữ nhân?

Mặc cho chồng cứ phân trần

Một hai khẳng định, muôn phần chẳng tin.”(Trích “Nữ nhi ghen tuông”, Dư Thời Cư Sĩ)

“Lấy ai mà hiểu cho ta?

Ra ngoài cực nhọc vì nhà vì con.

Dù cho có chút phấn son,

Nhưng nghĩ đến vợ chẳng còn lòng hai.

Nam nhân nặng gách hai vai,

Dù cho cực khổ mặt chai chẳng rầu.

Trên đời chỉ có nguyện cầu

Vợ ơi vợ hỡi, bớt sầu dùm anh!”(Trích “Nỗi khổ nam nhân”, Dư Thời Cư Sĩ)

Hai nàng nghe hắn ngâm nga mà bất chợt hé môi cười. Hoài Việt lăn lộn giang hồ đã lâu, những thứ thơ từ bình dân này thu được thật không ít. Lúc thì hợp ý trò chuyện cùng thương lái, khi thì trùng dịp ca hát cùng đám thuyền gia. Trên đời này nhiều người đến thế, biết bao nhiêu là thân phận khác nhau. Đôi khi những việc nhỏ nhoi trong mắt bản thân, lại là tâm nguyện lớn nhất trong đời kẻ khác.

Trên cơ bản thì thế giới quan của phụ nữ và đàn ông đã có chút khác biệt. Đối với các nàng, tình yêu và gia đình là quan trọng trên hết thảy. Nhưng đối với nam nhi, đôi lúc vì đại nghĩa cũng có thể diệt thân. Bọn họ có những thứ gọi là nỗi khổ riêng, dù có lệ cũng chảy ngược vào tim. Những thứ đó, nữ nhân vĩnh viễn cũng không thể hiểu nổi, và cũng không chấp nhận nổi.

Lương Anh Tân đã yêu Bích Tuyền, nàng biết thế và hắn cũng biết thế. Nếu trong mắt Bích Tuyền không có thứ gì quan trọng hơn việc bọn họ ở cạnh nhau, thì trong lòng Anh Tân vẫn còn nặng trách nhiệm với quốc gia. Đặc vụ của nội xưởng chỉ chết vì nhiệm vụ, chỉ tận trung với hoàng thượng. Họ không được có tình riêng và cũng không có một cuộc sống riêng. Họ là bóng tối của quốc gia, là những con ác quỷ canh giữ sự bình yên cho đất nước. Nàng là đứa con của ánh sáng, vĩnh viễn hắn cũng không thể đến gần được. Vì vậy hắn chọn cách rời xa Bích Tuyền, mặc dù rất yêu nàng.

Tình yêu của hắn là kiểu hy sinh vì muốn nàng được tốt, nhưng mãi mãi nữ nhân cũng không thể hiểu được kiểu yêu này. Bích Tuyền không thể buông tha Anh Tân. Bởi vì nàng là con gái, nên nàng sẽ hành động theo cách của mình, bất chấp tất cả. Cái gì là đại nghĩa diệt thân? Cái gì là sự hy sinh thầm lặng, là nỗi khổ trong tim chứ? Nàng chỉ biết là hữu duyên thiên định, họ phải ở bên cạnh nhau mới là vương đạo. Tại sao nam nhi có thể đồng cam cộng khổ với chiến hữu, nhưng lại không bao giờ chia sẻ điều đó với người phụ nữ của mình? Tại sao họ có thể hy sinh tình yêu mà không rũ bỏ, chối từ đại nghĩa?

Chỉ bởi vì hai bên là đàn ông và phụ nữ, nên họ vĩnh viễn chẳng thể nào thấu hiểu lẫn nhau.

- Việt ca, huynh đã từng yêu chưa? - Bích Tuyền đột nhiên nhẹ giọng hỏi.Hắn quay lại nhìn nàng kinh ngạc, sau đó đôi môi lại hé ra nụ cười đầy ý vị.

- Đương nhiên là đã từng yêu, bây giờ huynh cũng đang yêu và vẫn mãi sẽ yêu. - Ánh mắt hắn đột nhiên lấp lánh như sao.

- Thật không? - Nàng vô cùng kinh ngạc, vồ vập hỏi tới. - Là ai, sao chưa từng nghe huynh nhắc qua? Cô Tinh Độc Bộ, sao lúc nào huynh cũng mãi đi biền biệt khắp nơi? Không sợ cô nương nhà người ta sầu khổ à?

- Nàng sẽ không bao giờ sầu khổ vì huynh đâu. - Đột nhiên hắn dừng lại một chút, sau đó cười dài một tràng. - Nàng có bao giờ để ta vào mắt đâu.

- Là nữ nhân nào mắt kém? Thành đại thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh, võ nghệ siêu quần, nhân phẩm cực hạn. Chỉ có đứa ngốc mới từ chối huynh.

- Ừ đúng rồi, chắc là nàng mắt vừa kém, đầu vừa ngốc thật đó. - Hắn lại cười cười, gật đầu phụ hoạ với Bích Tuyền.Hoài Niệm ngồi bên cạnh không cười, ánh mắt chỉ lạnh lùng quan sát hai người đang nói chuyện. “Đại ca ngốc ngếch, tam muội ngốc nghếch. Cả hai là một cặp ngốc nghếch.”

Hoài Việt đột nhiên đứng dậy, tay rút ra thanh trường kiếm đeo trên vai.

- Được rồi, hai muội ngồi ở đây chờ, ta lại phá trận.

- Sao lại có thể, ban ngày trời sáng chúng ta còn bị Hỗn Thế trận bủa vây giam hãm. Đang lúc tối mù như thấy này, chỉ càng lạc thêm chứ phá trận kiểu gì? - Bích Tuyện vội can ngăn.

- Không, lần này là ta phá trận thật đó. Hắn nhe răng cười vô cùng tự tin. Trường kiếm xoay vòng, loé lên ánh bạo nghiệt. Phong Vô Tẫn, đệ nhất thức vừa xuất động đã đã tạo nên kiếm khí báo ngạo. Cả cây cổ thủ xum xuê gần đó cũng đổ ầm xuống đất. Bích Tuyền trợn mắt nhìn, như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Đúng là hắn đã quyết tâm phá trận thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.