Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 52: Vết thương cũ lại đau



Hoàng Bích Tuyền đã đi qua đi lại trong quân doanh suốt cả ngày, kết quả là không thấy bóng dáng tên lãng tử đeo kiếm sau lưng ở đâu. Phải nói là từ lúc bị nhấn nước tới giờ, nàng vẫn một mực lánh xa Hoài Việt, hắn dường như cũng tránh mặt nàng, nhưng biến mất tăm mất tích như thế này cũng là lần đầu tiên.

Con người Hoài Việt từ nhỏ đến lớn hành sự đều rất tuỳ tiện. Vô duyên vô cớ biến mất, nhưng cũng có thể thình lình xuất hiện bất kỳ lúc nào. Hắn được lệnh trông chừng Hoài Niệm và Bích Tuyền, nhưng lại bỏ đi câu cá một mình. Thế nhưng khi hai nàng bất cẩn bị dã thú tấn công thì hắn lại là cứu tinh duy nhất xuất hiện. Nàng nhớ, Hoài Việt luôn trêu ghẹo mình là em trai bướng bỉnh. Nàng cũng nhớ, trong khoảnh khắc sinh tử, hắn đã dồn hết hơi thở của bản thân cho nàng.

Tình cảm thân thuộc ấy, thậm chí còn thân hơn các huynh trưởng của nàng. Chín vị ca ca thương yêu nàng, nhưng chưa từng có ai liều mạng bảo vệ nàng như Hoài Việt. Hắn cũng có tiểu muội, cũng bảo vệ Hoài Niệm chặt chẽ không thua kém gì Bích Tuyền. Nhưng tại sao hắn không truyền hơi cho Hoài Niệm, mà chỉ nhắm vào một mình nàng?

Bích Tuyền không cách gì hiểu nỗi suy nghĩ và hành vi của Hoài Việt được. Nàng rất muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng mỗi lần giáp mặt hắn lại chỉ có thể nín lặng, ngoảnh đầu. Trong người nàng bức bối khó chịu như bị phơi giữa trưa nắng gắt. Tim nàng đập loạn thật nhanh cũng như vừa mới chạy bộ xong một vòng quân doanh.

Vừa đi vừa suy nghĩ, nàng đâm sầm ngay vào người phía trước. Cú đụng mạnh đến nỗi Bích Tuyền tưởng như mình vừa cụng đầu vào vách tường. Nàng bật người té ngã nhưng đã có một cách tay mạnh mẽ kéo lại.

- Hoàng tiểu thư, thỉnh cẩn trọng. Giọng trầm ấm của Lương Anh Tân vang lên gần sát bên tai, khiến nàng giật mình sững sờ. Bích Tuyền cứ mở hai mắt to nhìn khuôn mặt hắn đến bất động. Đã bao lâu rồi khi nàng ngưng nhung nhớ đến Lương Anh Tân?

Nàng không còn gào rú trong đầu khi nghĩ đến tên bạc tình lang này. Nàng cũng không xem chiếc gối là hắn mà ra sức đánh đập. Nàng không còn đau lòng mỗi khi nhìn thấy mặt. Bích Tuyền thật sự đã nguôi ngoai, lòng nguội lạnh đối với người này.

Lương Anh Tân dường như cũng nhìn thấy được cõi lòng đã chết của nàng. Đôi mắt ráo hoảnh nhìn hắn ngoài kinh ngạc thì chẳng còn chút nồng nhiệt nào. Nàng không giận, tức là trong lòng nàng đã không còn có hắn. Anh Tân cảm thấy hụt hẫn, mất mát, xen lẫn bi thương.

Hắn kéo nàng đứng thẳng dậy, nhưng bàn tay lại lưu luyến không muốn rời ra. Hai người im lặng đứng trên đường, bốn mắt nhìn nhau không chớp mi.

- Nàng đi đâu vậy? Sao lại vội vàng không cẩn thận?Đây là câu dài dòng đầu tiên kể từ khi hắn quyết định phân chia giới tuyến với nàng. Bích Tuyền nhìn ngó xung quanh rồi lại hướng mắt về phía Anh Tân.

- Từ phía bên kia đi qua phía bên này. - Nàng trả lời.Sau pha ứng đáp vụng về đó, Bích Tuyền cắn răng không dám nói gì nữa. Nàng mới vừa cho hắn biết chỉ số thông minh cuả mình có thể sánh ngang với loài heo được rồi. Chính Anh Tân cũng kinh ngạc với câu trả lời quá ư hoàn hảo kia. Hắn không biết nói gì tiếp theo, lại để mặc cho không khí đóng băng giữa hai người.

Có bóng người nào đó vừa mới đi ngang qua, hắn ngay lập tức giật mình, bỏ tay khỏi người nàng. Anh Tân đột nhiên sực tỉnh. Hắn cụp mắt, chấp tay cáo biệt, sau đó xoay người bỏ đi nhanh như cơn gió thoảng. Bích Tuyền đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn, bàn tay đã sớm nắm chặt thành quyền.

Thì ra vết thương cũ khi gặp gió chướng sẽ ngay lập tức đau ê ẩm. Mấy ngày qua bị Hoài Việt bát nháo làm cho quên mất, mình đang là kẻ bất hạnh bị tình lang ruồng rẫy. Bích Tuyền cảm nhận có một nguồn nhiệt khí từ từ bốc lên mặt. Nàng nhanh chân bỏ chạy đi chỗ khác, trước khi có người nàng thấy Hoàng Tuyền công tử đang giọt ngắn giọt dài.

^_^

Phía sau chỗ doanh trại đang đóng là một ngọn đồi nho nhỏ. Trên đỉnh đồi có cây tùng cổ thụ to khổng lồ, cao vượt lên khỏi đám rừng. Bích Tuyền ôm một vò rượu, vận khinh công nhảy từng bậc trên nhánh cây. Leo được nửa đường, nàng mới phát hiện chỗ này từ trước đã có người chiếm đóng.

Nhớ lại trước đây, hai tỷ muội nàng cũng đã từng như thế này, leo lên một chỗ cao thật cao, vừa uống rượu vừa trút bầu tâm sự. Bích Tuyền đến bên cạnh đại tỷ ngồi xuống. Nàng khui vò rượu ra, rồi mời Hoài Niệm uống trước một hơi.

Nàng cầm lấy, nhấp một ngụm rồi trả ngay cho Bích Tuyền. Khuôn mặt Hoài Niệm vẫn vĩnh viễn băng giá, nhưng Bích Tuyền biết đại tỷ của mình vẫn còn đang đau lòng.

Hoài Niệm đang đưa mắt dõi về phía ngọn Thất sơn hùng vĩ, mây che kín đỉnh núi. Ở nơi đó có Chân Duyên, có Nhã Muội ... còn có cả tên lừa đảo Mạt Hối.

Bích Tuyền không thể hình dung được tại sao hai người bọn họ lại phải lòng nhau. Một người khó chịu, thủ đoạn, dường như coi cả thế gian là tử địch. Còn người kia âm trầm ít nói, tựa như xung quanh chẳng có thứ gì liên quan đến mình. Ấy thế mà một tên khó ưa như Mạt Hối lại thành công thu hút sự chú ý của vô tâm nữ y. Khi Bích Tuyền phát hiện ra, họ đã tiến đến cảnh giới chỉ cần ánh mắt cũng đã thay thế được ngôn ngữ rồi.

Dựa theo trình độ này, mới có thể càng nể phục Mạt Hối. Hoài Niệm dù có muốn hỏi gì, chỉ cần đưa mắt nhìn, hắn đã có thể đoán ra, và nói hết dùm nàng. Nhưng ngược lại, người băng tuyết thông minh như Hoài Niệm lại chẳng thể nhìn thấu được tâm cơ âm hiểm của Mạt Hối. Nhiều lần lừa gạt tấm lòng thiếu nữ, hắn đã đâm trái tim Hoài Niệm bao nhiêu nhát dao rồi.

Hai người cùng đồng loạt thở dài mệt mỏi. Hoài Niệm đoạt lại vò rượu trong tay Bích Tuyền, sẵn hơi uống luôn một ngụm lớn. Đại Tứ Hỷ nay chỉ còn lại hai cái đại sầu bi mà thôi.

- Phải rồi đại tỷ, Việt ca ở đâu mà cả ngày nay không thấy? - Nàng thuận miệng đề cập.Hoài Niệm theo thói quen kiệm lời, chỉ hất mặt về phía Cấm sơn.

- Huynh ấy đến Cấm sơn? - Bích Tuyền giật mình la hoảng lên.Đại tỷ của nàng gật đầu xác nhận lần nữa.

- Thất sơn, đó chẳng phải là đại bản doanh của địch quân sao? Tình huống cực kỳ hung hiểm. Tại sao huynh ấy lại đến đó? - Bích Tuyền vò hai tay với nhau đây lo lắng. - Còn có yêu sách không được đưa người đến gần Thất sơn của Lưu Gia phái thì sao. Tên Mạt Hối đó rất hiểm độc, hắn sẽ làm hại nhị tỷ và tứ muội thì sao?Hoài Niệm buồn bã đưa mắt nhìn về vẻ bồn chồn của tam muội. Nàng cũng biết Cấm sơn đó hung ác cỡ nào, Lưu Quang Mạt Hối là tên thâm hiểm đến mức nào. Thế nên, sầu muộn trong nàng lại càng chất đầy thêm, lòng lại càng nặng trĩu hơn. Hoài Niệm nâng vò rượu lên uống thêm một ngụm nữa.

Kết quả cuối cùng là vò rượu của Bích Tuyền cạn sạch. Hoài Niệm khi say rất đáng sợ, gương mặt chỉ có trắng bệch, không chút phản ứng gì. Nàng là người thuộc loại nội tâm âm trầm, ngay cả chút thất thố hay đỏ mặt khi say đều không có.

Hoài Niệm nhảy xuống khỏi chạc cây, hơi lảo đảo nhưng lại nhanh chóng có thể đứng dậy ngay lập tức. Bích Tuyền sợ hãi bám theo không rời. Từ đầu tới cuối, nàng còn chưa uống được giọt rượu nào đã bị đại tỷ đoạt hết. Hoài Niệm là người chỉ làm mà ít khi nào báo trước. Trong tình trạng kém minh mẫn này, không biết đại tỷ sẽ gây ra cớ sự gì.

Hai người cứ kẻ trước người sau đi trong bóng tối. Họ vượt ra khỏi quân doanh, đánh thức những người gác đêm. Một chiếc bóng đen âm thầm tiếp cận Bích Tuyền.

- Hai người đi đâu vậy? - Anh Tân nhẹ giọng hỏi.

- Tối nay là ca trực của huynh ư?Hắn lặng lẽ gật đầu xác nhận.

- Đại tỷ đã say rồi. Không có Việt ca ở đây, chúng ta chẳng cản nổi đâu. Huynh mau về báo tin cho Kim gia, bây giờ chỉ còn trông vào cữu cữu mà thôi.Anh Tân nhìn chiếc bóng lặng lẽ đi phiá trước. Nữ nhân thân người nhỏ nhắn và gương mặt trẻ thơ kia có bao nhiêu phần bản lãnh, hắn cũng từng thụ giáo qua. Dù trong tình trạng tỉnh táo, nàng đã là người nổi giận rất khó kiềm chế. Khi thật sự say rượu rồi, có thể gây ra long trời lở đất nữa không chừng. Anh Tân xoay người, nhanh chóng tìm Kỳ Hưng đến giúp. Ở phiá bên kia, Hoài Niệm đã vận khinh công phóng người đi xa.

Bích Tuyền hoảng hốt chạy theo bén gót. Tất cả là lỗi của nàng, tự nhiên mang rượu tới khi tâm tình đại tỷ không tốt. Nàng chưa từng nhìn thấy Hoài Niệm say, nên đâu biết đại tỷ sẽ không đỏ mặt khi uống rượu. Đến khi vò rượu rơi xuống đất, không còn một giọt, Bích Tuyền mới phát hiện ra sự chẳng lành. Cứ theo hướng bây giờ mà tiến, họ đang đi thẳng đến thành trì của quân địch. Chẳng lẽ Hoài Niệm thật sự muốn xông vào kia, cứu hai vị muội muội của mình, bất chấp tất cả chướng ngại.

Sự tình đã chuyển biến thành một cuộc chiến thật sự, không còn đơn giản là vụ bắt cóc nữa. Đối phương là cả một đội quân chứ không hẳn là đám đầu trộm đuôi cướp tầm thường. Hoài Niệm thật sự đã say đến hồ đồ mất rồi. Lửa giận trong lòng nàng bị rượu đổ vào chỉ càng cháy ngùn ngụt thêm chứ không thể nào nguôi ngoai được. Hoài Niệm vừa gia tăng công lực, Bích Tuyền đã mau chóng bị bỏ lại phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.