Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 62: Kết Hôn Rồi Cũng Phải Giữ Hình Tượng





Khi Diêu Mộng Phạn đi vào liền thấy hai người đang hôn nhau, bà mừng quýnh đến mức suýt hô lên, nhưng sợ làm phiền con trai và con dâu nên bà vội che miệng lại, không nén được mà rơi lệ.

Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Lãnh Tử Sâm hôn xong, nhận ra trong phòng bệnh có gì đó không đúng, vừa quay lại đã thấy mẹ anh đang ôm hộp đồ ăn đứng cạnh cửa.

Bà che miệng lại, nước mắt rưng rưng, đôi mắt sáng ngời, trên mặt đong đầy niềm vui mừng.
Diêu Mộng Phạn quay lưng đi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới xoay người lại, chỉ vào Lãnh Tử Sâm: "Tử Sâm, con nhìn mình kìa, tuy kết hôn rồi nhưng dù sao con cũng phải giữ hình tượng chứ."
Lãnh Tử Sâm khó hiểu nhìn: "Hình tượng của con làm sao?"
"Con tự soi gương đi khắc biết."
Lãnh Tử Sâm nghe xong thì vội vàng vào phòng tắm soi gương, nhìn thấy người đàn ông mọc đầy râu trong gương thì sợ đến kêu toáng lên.
Nghe thấy tiếng kêu của anh, Mộ Thi Hàm không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Diêu Mộng Phạn thấy Mộ Thi Hàm cười thì vui lắm: "Thi Hàm, con tỉnh rồi, phải nói con cười lên trông xinh lắm."
Được mẹ khen, Mộ Thi Hàm cũng cố không đỏ mặt, thay vào đó cô nhìn Diêu Mộng Phạn, thủ thỉ: "Mẹ ơi, con làm mẹ lo lắng rồi."
Diêu Mộng Phạn ngồi xuống cạnh giường, thở dài: "Còn không lo chết đi được à? Thi Hàm, con làm mẹ sợ muốn chết, cũng may là con không sao."
"Thật sự xin lỗi mẹ, con..."
"Đồ ngốc này, xin lỗi gì chứ, đây đâu phải là chuyện con muốn.

Trong tình huống đó mà con còn bảo vệ được tính mạng đã là cừ lắm rồi, mẹ vô cùng tự hào vì con, sao lại trách con được?"
Lời Diêu Mộng Phạn nói là thật, lúc đó nếu không phải Mộ Thi Hàm nhanh trí thì chắc mấy người họ cũng vài người nữa đã mất mạng.

Bởi vì hai tên đó đều là những kẻ giết người không chớp mắt, chúng sẽ không quan tâm mình giết bao nhiêu người.
Trong lúc Diêu Mộng Phạn và Mộ Thi Hàm còn đang nói chuyện, Lãnh Tử Sâm đã từ phòng tắm đi ra, anh gọi điện cho Trần Húc: "Gửi dao cạo râu đến ngay cho tôi, phải nhanh đấy, biết chưa?"
Sau khi Lãnh Tử Sâm súc miệng đánh răng, rửa mặt, trông sạch sẽ hơn phần nào nhưng râu ria trên mặt thật sự khiến người ta cạn lời.
Anh không muốn Mộ Thi Hàm nhìn thấy mình thế này, nên ngồi cách xa Mộ Thi Hàm hơn một chút, Diêu Mộng Phạn vẫy tay với Lãnh Tử Sâm: "Vợ chồng son hai đứa chắc có chuyện muốn nói, không làm phiền hai đứa nữa.

Tử Sâm, nhớ cho Thi Hàm ăn chút gì nhé."
Sau khi Diêu Mộng Phạn đi, Lãnh Tử Sâm vẫn ngồi rất xa: "Em muốn ăn gì? Anh đi lấy cho."
Mộ Thi Hàm nhìn anh, hỏi: "Sao anh tránh em xa thế?"
"Anh...!Trông anh thế này xấu lắm nhỉ? Lát nữa anh sẽ cạo râu, tút lại vẻ đẹp trai thì sẽ lại gần em."
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Em thấy anh thế nào cũng đẹp."
Lãnh Tử Sâm ngây người, ừm, anh đang bị cô trêu à? Anh không biết là vợ mình còn biết nói ngọt cơ đấy.
Lãnh Tử Sâm khẽ hắng giọng: "Được rồi, đừng an ủi anh nữa, anh vừa tự soi gương rồi."
"Em muốn rửa mặt súc miệng, nhưng em hơi chóng mặt, anh đỡ em qua đó được không?" Mộ Thi Hàm không muốn tranh cãi với anh nên đổi chủ đề.

Lãnh Tử Sâm đành phải đỡ Mộ Thi Hàm dậy, chân của Mộ Thi Hàm không bị thương, sau khi tỉnh lại thì rời giường không thành vấn đề, tuy nhiên thể lực vẫn chưa đủ.

Với sự giúp đỡ của Lãnh Tử Sâm, cô cẩn thận đánh răng, lại rửa mặt cho sạch mới ra khỏi phòng tắm.
Ngay khi Lãnh Tử Sâm đỡ cô ngồi xuống, cô bèn ôm cổ Lãnh Tử Sâm, hôn lên môi anh.
Lãnh Tử Sâm sững sờ, vô thức muốn giãy ra, bởi vì anh vẫn nhớ mình chưa cạo râu.
Mộ Thi Hàm ôm lấy cổ không cho anh thoát ra, anh lại không dám giãy mạnh, dù gì cô vẫn còn bị thương, anh sợ nếu giãy mạnh sẽ làm cô đau.
Lúc đầu anh bị ôm không cho động đậy, chốc lát sau đã chuyển từ bị động thành chủ động.

Sau nụ hôn sâu, Mộ Thi Hàm mân mê râu của anh, thầm thì: "Em đã nói rồi, bất kể anh có thế nào thì vẫn đẹp trai hết, em thích lắm."
Lại lần nữa bị vợ trêu, Lãnh Tử Sâm choáng váng, ừm, tại sao sau khi bị thương, bã xã lại trở nên đáng yêu thế nhỉ? Đây có phải là trong cái rủi có cái may không?
Lúc này Trần Húc chịu trách nhiệm mang dao cạo râu đã đến, Lãnh Tử Sâm cầm dao cạo, nhìn Mộ Thi Hàm: "Vậy rốt cuộc anh có cần cạo râu không?"
Mộ Thi Hàm bị sự đáng yêu của Lãnh Tử Sâm chọc cười: "Có cần em giúp không?"
"Em nằm xuống đi, anh tự làm." Lãnh Tử Sâm yêu dáng vẻ tươi cười xinh xắn của cô trước mặt anh vô cùng, đây là một mặt mà cô sẽ không dễ dàng để lộ trước mặt người khác, anh phải may mắn đến nhường nào mới trở thành ngoại lệ của cô đây?
Mộ Thi Hàm nhìn bóng dáng của Lãnh Tử Sâm, khóe môi vẽ lên một nụ cười hạnh phúc.
Lãnh Tử Sâm bảo với cô là cô đã hôn mê năm ngày, râu trên cằm của Lãnh Tử Sâm chắc cũng đã mấy ngày chưa cạo, có thể thấy từ khi cô ấy bị tai nạn đến nay anh không hề cạo râu, chắc là anh lo lắm nhỉ?
Anh ấy lo âu đến nỗi bỏ cả cạo râu, chắc hẳn anh ấy thích mình lắm? Mặc dù không biết tình yêu của anh ấy dành cho mình bắt đầu từ đâu, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp, thế là được rồi phải không?
Vài phút sau, Lãnh Tử Sâm đã cạo sạch râu, sau khi cạo râu xong, có thể thấy anh hơi gầy đi.

Mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, vừa bận rộn vừa lo lắng, thật khó mà không sụt mất cân.
Tất nhiên Mộ Thi Hàm cũng nhìn ra được, cô hơi đau lòng.

LúcLãnh Tử Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, chuẩn bị dọn cơm ra, cô không kìm được mà ôm lấy anh, nhẹ nhàng bảo: "Tử Sâm, anh vất vả nhiều rồi."

Lãnh Tử Sâm nhướng mày: "Vất vả ư?"
"Ừm, vất vả trông chừng em, vất vả lo lắng cho em."
Lãnh Tử Sâm gõ yêu lên mũi cô: "Cô bé ngốc, chỉ cần em có thể tỉnh lại, có vất vả hơn nữa anh cũng bằng lòng."
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng Mộ Thi Hàm vừa nghe thế thì ấm cả lòng, vô thức ôm chặt lấy tay anh: "May mà có anh."
Lãnh Tử Sâm bị cô ôm như vậy thì vui lắm, anh không vội bảo cô ăn cơm, chỉ ôm lại cô, nói nhỏ: "Cô bé, anh rất vui vì em có thể tỉnh lại, chỉ cần em khỏe mạnh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.

May mà giờ em khỏe lại rồi, từ nay về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa em nữa."
"Nhưng phía thủ đô..."
Lãnh Tử Sâm chặn miệng cô: "Suỵt, đừng lo chuyện khác, đối với anh mà nói, em quan trọng hơn tất cả mọi chuyện ở thủ đô."
Mắt Mộ Thi Hàm đỏ lên, cô chớp mắt mấy cái ngăn nước mắt chảy ra, nhỏ giọng nói: "Em có tài đức gì mà đáng để anh đối xử với em tốt vậy?"
"Em đã là vợ anh, đó là điểm mạnh nhất của em."
Mộ Thi Hàm:...
"Ăn chút gì nhé?"
Mộ Thi Hàm gật đầu, lúc này Lãnh Tử Sâm mới buông cô ra, ánh mắt cô vẫn dán lên người anh, nhìn anh khéo léo mở hộp đồ ăn, dọn từng món đồ ăn ra.

Nom anh múc một bát cháo, múc một thìa thử nhiệt độ rồi đưa mới lên miệng cô: "Em vừa mới tỉnh, ăn chút cháo trắng lót dạ đã."
Mộ Thi Hàm vươn tay: "Em tự ăn được, anh ăn với em đi."
Lãnh Tử Sâm ngừng lại, nhìn bàn tay không bị thương của cô, sau đó đưa bát cho cô: "Được rồi, em tự ăn đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.