Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 68: Gia Đình Ly Tán Rồi





Lúc này đang là giữa trưa, Mộ Mỹ Phương đang dặn dò người người giúp việc nấu cơm, xong mới kéo Thôi Giai Kỳ vào nhà hàng ăn cơm.
Thôi Giai Kỳ nhìn thấy những món ăn thịnh soạn trên bàn ăn thì khóc lên lần nữa: “Dì ba ơi, đã lâu lắm rồi cháu không được ăn những món ngon như vậy.”
Chân mày Mộ Mỹ Phương nhíu lại chặt hơn: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Cho dù chị họ cháu không cho cháu tiền tiêu vặt thì cháu cũng không nghèo đến nỗi này chứ?”
“Dì ba, đâu phải dì không biết, bây giờ chị họ đã bị Lãnh Tử Sâm kia mê hoặc rồi, cô ta đã phá nát tất cả sản nghiệp đầu tư của cháu, bây giờ cháu thật sự rất rất nghèo.

Dì ba ơi, đã rất lâu cháu không được mua một bộ quần áo mới rồi.”
Như vậy đúng thật là quá thảm, Mộ Mỹ Phương thở dài, lấy một tấm thẻ từ trong túi đưa cho cô ta: “Số tiền này cháu cứ lấy dùng trước đi.”
Từ trước đến nay Thôi Giai Kỳ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất vừa ý Mộ Mỹ Phương, nay nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cô ta, Mộ Mỹ Phương cảm thấy rất đau lòng.
“Cảm ơn dì ba, mẹ cháu nói đúng, dì ba thương cháu nhất nên sẽ không bỏ rơi, không quan tâm cháu được.” Thôi Giai Kỳ rưng rưng nói.


Mộ Mỹ Phương vỗ lên tay cô ta an ủi: “Được rồi, ăn cơm đi, ăn cơm xong dì sẽ đi thăm mẹ cháu với cháu.”
“Vâng.”

Lúc nhìn thấy Mộ Mỹ Dung, Mộ Mỹ Phương dường như không nhận ra đây là chị hai luôn chú trọng việc chăm sóc cơ thể của bà ta sao? Người này trông có vẻ già nua quá rồi.
“Chị hai, chị…” Môi Mộ Mỹ Phương run rẩy, trong giây lát ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được.
Mộ Mỹ Dung nhìn thấy đứa em ruột của mình thì cười khổ: “Dáng vẻ bây giờ của chị chắc chắn là tệ lắm đúng không? Bây giờ chị không dám soi gương nữa, chị sợ khi nhìn thấy dáng vẻ của mình thì sẽ điên lên mất.”
“Chị hai, sao lại thế được chứ? Em chỉ mới không về nhà có một năm thôi, nhà chúng ta sao lại trở nên như vậy?” Lòng Mộ Mỹ Phương đầy chua xót.
Mộ Mỹ Dung cười khổ: “Đúng vậy, sao lại trở nên như vậy chứ?”
“Chị hai, rốt cuộc chị có hãm hại Thi Hàm không?”
“Mỹ Phương à, tính cách chị em còn không rõ sao? Những năm gần đây chị luôn xem Thi Hàm như con gái ruột của mình, chị đã hứa với chị cả sẽ chăm sóc Thi Hàm thật tốt, chị vẫn luôn làm như vậy nhưng cô ta thì…” Mộ Mỹ Dung vừa dứt lời nước mắt đã chảy ra, trông có vẻ đã chịu rất nhiều ấm ức.
Mộ Mỹ Phương nhớ lại tất cả những gì bà ta thấy được trong những năm mới về nước, đúng thật như những gì Mộ Mỹ Dung nói, bà ta đối xử với Mộ Thi Hàm rất tốt, chu đáo cẩn thận, quan tâm mọi thứ của Mộ Thi Hàm, Mộ Thi Hàm tan làm về thì nhà chính là nơi tránh gió ấm áp của cô.
Trái lại, Mộ Thi Hàm lại cư xử lạnh lùng với mọi người mọi chuyện.

Mộ Mỹ Phương tự hỏi mình cũng có lúc không cách nào nhiệt tình được với sự lạnh lùng của Mộ Thi Hàm, với tính cách đó của cô, bà ta vốn dĩ không thân thiết được.
Nhưng Mộ Mỹ Dung lại không giống vậy, dù Mộ Thi Hàm lạnh lùng như thế nào thì bà ta vẫn quan tâm khen ngợi như ban đầu, một người xem Mộ Thi Hàm như con gái ruột như vậy thì bảo bà ta làm sao tin được chị mình sẽ hại cô chứ?
Mộ Mỹ Dung thấy em gái hơi dao động thì tiếp tục nói: “Thi Hàm muốn được gả cho tên công tử bột Lãnh Tử Sâm kia, nhưng chị không đồng ý.

Em không biết đấy thôi tên Lãnh Tử Sâm kia vốn không phải là người tốt lành gì, chỉ được vẻ bề ngoài, số lần thay bạn gái còn nhiều hơn số quần áo trong tủ, gia đình đàng hoàng làm sao nỡ gả con gái cho một cậu ấm như vậy chứ? Lúc nhà cậu ta đến đề nghị kết thông gia, chị đã phản đối kịch liệt nhưng Thi Hàm quyết tâm gả cho cậu ta.

Em nói thử xem Thi Hàm là do chị trông nom đến lớn, chị thương yêu nó như con gái ruột, làm sao chị có thể nhẫn tâm nhìn nó nhảy vào hố lửa được chứ? Người nhà họ Lãnh kia thấy chị ngăn cản hôn sự dữ dội nên ghi hận trong lòng…”

Mộ Mỹ Phương cảm thấy đầu mình rối như tơ vò, không biết nên tin lời ai mới được đây, chị ruột nói tất cả những gì mình làm đều vì muốn tốt cho Mộ Thi Hàm, còn Mộ Thi Hàm lại một mực cho rằng Mộ Mỹ Dung đang hãm hại cô.
“Mỹ Phương à, với Thi Hàm thật sự chị không thẹn với lòng.

Những năm nay chị tận tâm tận lực chăm sóc Thi Hàm, luôn hy vọng cô ta có thể gả được vào một gia đình tốt, vì để ngăn căn cô ta gả cho tên công tử bột Lãnh Tử Sâm chị đã cố gắng hết sức rồi.

Bây giờ lại khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh này, sau này cô ta như thế nào chị cũng không quan tâm nữa.

Chị còn liên lụy cả Giai Kỳ, sau này Giai Kỳ nhà chị chỉ có thể nhờ em chăm sóc, đời này của chị xem như mãn nguyện rồi.”
Mộ Mỹ Phương nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Mộ Mỹ Dung, dù gì cũng là chị ruột của mình, nói không đau lòng là giả.
Mộ Mỹ Dung nhìn Mộ Mỹ Phương rơi vào cơn rối rắm thì đã biết bà ta đã bị mình nói cho động lòng rồi.

Mộ Mỹ Dung mừng thầm trong lòng, chỉ cần Giai Kỳ không cần chịu cực khổ bên ngoài thì bà ta tạm thời không cần lo lắng nữa, dù sao sớm muộn gì bà ta cũng sẽ ra khỏi đây thôi.
Lúc Mộ Mỹ Dung và Thôi Giai Kỳ bước ra từ trại giam thì trời đã chạng vạng tối, Mộ Mỹ Phương nhớ lại hoàn cảnh của Mộ Mỹ Dung thì không khỏi buồn bã.
Một gia đình đang yên ấm nay lại trở nên như vậy, bà ta nhớ lúc anh rể và chị cả còn sống thì gia đình rất náo nhiệt, lúc đó bà ta còn đang đi học, chuyện trong nhà không cần bà ta lo gì cả, bà ta chỉ cầm làm một công chúa nhỏ vui vẻ là được.
Lúc đó chị hai cũng có gia đình nhỏ của mình, gia đình họ cứ đến cuối tuần là sẽ tụ họp lại với nhau, khắp nhà đều tràn ngập tiếng cười.
Mặc dù ba mẹ chỉ sinh ba người con gái nhưng niềm vui trong gia đình lại không hề ít hơn những nhà có con trai, nhưng bây giờ nhà của nhà họ Mộ vẫn còn nhưng gia đình thì đã ly tán.
“Dì ba, hay là cháu về nhà trọ ở vậy, cháu sợ chị họ giận lây sang dì.” Thôi Giai Kỳ dè dặt mở miệng.
“Không sao, dù gì con bé cũng không ở nhà, cháu vẫn nên theo dì về nhà trước đi, cháu không ở cùng thì một mình dì ở trong căn nhà lớn như vậy sẽ rất cô đơn.” Mộ Mỹ Phương thở dài.
“Nhưng chị họ…” Thôi Giai Kỳ muốn nói lại thôi, ra vẻ nhẫn nhịn.
“Đừng sợ, có dì ở đây con bé không dám làm gì cháu đâu.”

Thôi Giai Kỳ nghe câu này thì mừng thầm, quả nhiên đúng như những gì mẹ con cô ta dự đoán, Mộ Mỹ Phương đang đứng về phía họ.
“Dì ba, hành lý của cháu đều bị chị họ vứt ra ngoài rồi, cháu vẫn chưa thay quần áo, về nhà cũng không tiện, cháu…”
“Chuyện nhỏ thôi mà, bây giờ dì sẽ đến trung tâm thương mại mua cho cháu vài bộ quần áo.” Mộ Mỹ Phương nhìn quần áo trên người Thôi Giai Kỳ, thấy đều là phong cách của năm ngoái thì không khỏi đau lòng.
“Cái này… có phải phí tiền quá rồi không ạ?”
“Cháu là cô chủ của nhà họ Mộ, nếu như cả ngày đều mặc quần áo của năm ngoái thì lúc ra ngoài không phải mất mặt lắm sao? Người không biết còn cho là Mộ Thị sắp phá sản nữa.”
“Dì ba…”
Thôi Giai Kỳ còn muốn nói gì đó nhưng Mộ Mỹ Phương đã huơ tay: “Được rồi đừng nói nữa, tất cả đều có dì ba lo rồi.”
Mộ Mỹ Phương rẽ sang một bên, đỗ xe trước trung tâm thương mại.
Buổi tối, Mộ Mỹ Phương và Thôi Giai Kỳ vác túi lớn túi nhỏ về nhà, thím Trần thấy đồ đạc trên tay Thôi Giai Kỳ thì chân mày hơi chau lại rồi bà ấy cũng không nói gì thêm.
Mộ Mỹ Phương không quan tâm bà ấy nghĩ gì, nhìn sang lạnh lùng nói với bà ấy: “Thím Trần, bắt đầu từ hôm nay Giai Kỳ sẽ ở cùng tôi, trước kia nó ở đây thế nào thì bây giờ giữ nguyên như vậy.”
“Cái này…”
“Sao vậy? Tôi không phải chủ nhân của cái nhà này sao? Ngay cả lời của tôi cũng không có tác dụng rồi à?” Mộ Mỹ Phương híp mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Tôi biết rồi.” Thím Trần cúi đầu không dám phản bác nữa.
Bà ấy biết người thân còn trên đời của Mộ Thi Hàm không nhiều, nếu như đoạn tuyệt quan hệ với cả Mộ Mỹ Phương thì thật sự sẽ chỉ còn một thân một mình cô thôi.

Mộ Mỹ Phương vừa quay lại, không rõ thủ đoạn của hai mẹ con này cũng có thể hiểu được, bà ấy tin Mộ Thi Hàm sẽ xử lý tốt việc này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.