Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 76: Uy Áp





Mộ Thi Hàm nhìn đống tài liệu chồng thành đống trước mặt, thầm thở dài một hơi, công việc gần đây tồn đọng lại quá nhiều, cho nên khi cô vừa đến công ty đã có một đống việc chờ cô xử lý.
Nhìn chồng tài liệu trước mặt, cô không khỏi nhớ tới cuộc sống khi còn ở bệnh viện, có Lãnh Tử Sâm hỗ trợ xem tài liệu, nhờ sự giúp đỡ của Lãnh Tử Sâm mà cô bớt đi không ít việc.
Ở bệnh viện một thời gian khiến cô có chút kháng cự với công việc, nhận thấy mình đang dần thay đổi, Mộ Thi Hàm cười khổ một tiếng rồi cầm tài liệu lên bắt đầu xem.
"Tổng giám đốc Mộ, cuộc họp buổi sáng sẽ bắt đầu sau năm phút." Lương Vũ Tùng gõ cửa bước vào, cung kính nói.
"Tôi biết rồi." Mộ Thi Hàm không hề ngẩng đầu lên mà bình thản đáp.
Sau khi Lương Vũ Tùng rời đi, Mộ Thi Hàm lại tiếp tục xử lý tài liệu, năm phút sau cô mới đứng dậy, chậm rãi đi tới phòng họp.
Trong phòng họp, tất cả các giám đốc điều hành đều đã ngồi vào vị trí của mình, nhìn thấy cô tiến vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô.

Khoảng thời gian trước đó Mộ Thi Hàm đều ở bệnh viện, vừa trở về một ngày thì lại vào bệnh viện, những người này cũng đã lâu rồi không gặp Mộ Thi Hàm, cũng may thời điểm trước khi cô xảy ra tai nạn, trong công ty cũng không có gì hỗn loạn.
Mộ Thi Hàm ngồi vào vị trí chủ tọa, nhìn thoáng qua những nhân viên bên dưới, bình thản nói: "Bắt đầu đi."
Chung Tín từ bộ phận phát triển đang định phát biểu thì có một cổ đông hơi lớn tuổi đứng lên nói: "Tổng giám đốc Mộ, trước khi mở cuộc họp thì tôi cảm thấy cần nên giải quyết một số việc trước."
"Là chuyện gì?’
"Là về Chung Tín bộ phận phát triển." Cổ đông lớn tuổi kia nhìn về phía Chung Tín, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt.
"Chung Tín làm sao?"
Mộ Thi Hàm thấy khó hiểu, sau khi Chung Tín trở về thì công việc kinh doanh của công ty ngày một tốt hơn, một số hạng mục mới do anh ấy nghiên cứu đều mang lại lợi nhuận rất lớn cho công ty.
"Tổng giám đốc Mộ, giám đốc Chung tình cảm bất chính, một chân đạp hai thuyền, đạo đức bại hoại, tôi cho rằng người như vậy không thích hợp ở lại công ty.’
Chung Tín bị nêu tên lập tức tối sầm mặt lại: "Cổ đông Thường, ông nói như thế là ngậm máu phun người, tôi có thể kiện ông tội vu oan.’
"Ngậm máu phun người? Rõ ràng cậu đã có bạn gái nhưng vẫn chấp nhận lòng bày tỏ của Thường Ái Vân, người đạo đức suy đồi giống như cậu hoàn toàn không có đủ tư cách ở lại công ty."
Cổ đông Thường nhìn về phía Mộ Thi Hàm: "Tổng giám đốc Mộ, mặc dù trong khoảng thời gian này, Chung Tín đã có đóng góp cho công ty, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà dung túng cậu ta muốn làm gì thì làm.

Người có nhân phẩm không tốt thì không thích hợp giữ lại công ty, tôi đề nghị tổng giám đốc Mộ đuổi việc Chung Tín."
Chung Tín nghe thấy cổ đông Thường nói vậy, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi: "Cổ đông Thường, trong lòng ông và tôi đều biết rất rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa tôi và Ái Vân.

Hơn nữa, tôi đã từ chối cô ta một cách rõ ràng, cũng chưa từng chấp nhận tấm lòng của cô ta, là do cô ta lì lợm la liếm."

Mọi người ở đây đều yên lặng liếc mắt nhìn Chung Tín một cái rồi cúi đầu, ngoài Mộ Thi Hàm ra thì cổ đông Thường chính là cổ đông lớn nhất công ty, người như vậy thì chẳng ai dám đắc tội cả.

Tuy có chút đồng tình với Chung Viễn, nhưng trong lúc nhất thời chẳng ai dám đứng ra nói chuyện giùm Chung Tín.
Ánh mắt của Mộ Thi Hàm đảo qua từng người, cảm nhận được sự yên tĩnh trong phòng hợp, trong mắt lóe lên chút thất vọng.

Cô thật sự không ngờ rằng, những cấp dưới của cô thế nhưng lại toàn là người chỉ biết bo bo giữ lấy mình.
Cô tin vào nhân phẩm của Chung Tín, còn về cô con gái của cổ đông Thường, ỷ vào việc nhà mình có tiền mà thường xuyên vênh váo tự đắc, muốn tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của cô ta, con người như Chung Tín sao có thể thích Thường Ái Vân được chứ? Ham tiền sao?
Nếu Chung Tín là người ham tiền thì anh ấy hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở đây, với năng lực của anh ấy, hoàn toàn có thể tự chủ được, cho dù đi tới bất kỳ công ty nào cũng sẽ được đãi ngộ tốt.
Lúc này, trong sự yên tĩnh của phòng họp, có một giọng nói vang lên: "Tôi tin tưởng nhân cách của giám đốc Chung, anh ấy không bao giờ suy đồi đạo đức giống như lời cổ đông Thường đã nói, trong khoảng thời gian này chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó."
Mộ Thi Hàm nhìn sang nơi phát ra giọng nói, cô thấy Quan Thiệu Huy đang ngồi ở hàng cuối cùng, thẳng lưng cất lên tiếng nói mạnh mẽ.
Vào lúc đó, Cố Viêm cũng lên tiếng, anh ta cất cao giọng: "Cổ đông Thường, vu oan chính là phạm pháp, có vài lời nói tốt nhất ông nên suy nghĩ kỹ trước khi lên tiếng."
Cổ đông Thường nhìn thấy hai người trẻ tuổi này dám lớn tiếng với ông ta, lập tức tối sầm mặt lại: "Hai người các cậu mà cũng dám khiêu chiến với tôi sao, cảm thấy bình thường tôi quá tốt bụng ư? Chung Tín cậu ta dựa vào lớp da đẹp đẽ bên ngoài của mình, đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đạo đức suy đồi như thế..."
"Đủ rồi..."
Không đợi cổ đông Thường nói hết, Mộ Thi Hàm đã trầm giọng cắt ngang lời ông ta, cô lạnh lùng nói: "Cổ đông Thường, bây giờ đang là sáng sớm, ông cảm thấy thời gian này thích hợp để thảo luận vấn đề cá nhân sao? Hay là ông cảm thấy Mộ Thị đã trở thành buổi biểu diễn riêng của ông, nên ông có thể đi ngang đi dọc?"
Mộ Thi Hàm nói như thế lập tức khiến mọi người ở đây kinh ngạc, bình thường Mộ Thi Hàm tuy lạnh lùng nhưng cũng không đến mức tức giận như vậy.


Nhưng vào giờ phút này, mọi người đều cảm nhận được sự tức giận của cô, rõ ràng chỉ là một cô gái mới ngoài hai mươi, nhưng uy áp mà cô đè lên người khác còn áp lực hơn những lão già đầy kinh nghiệm trên thương trường.
Cổ đông Thường ngang ngạnh trong công ty đã quen, ông ta luôn cảm thấy Mộ Thi Hàm chỉ là một đàn em, không dám làm gì mình, thế nên khi đối mặt với sự tức giận của Mộ Thi Hàm, ông ta cũng không hề e dè: "Tổng giám đốc Mộ, lời này không phải nói như thế được, Ái Vân là con gái cưng của tôi, con bé đã bị tổn thương lớn như thế, tôi thân làm cha thì đương nhiên phải lấy lại công lý cho con bé chứ."
"Cổ đông Thường, Ái Vân của ông cũng không phải là nhân viên của Mộ Thị tôi, chính cô ta thường xuyên ra vào Mộ Thị, trêu chọc nhân viên của tôi, lấy thế đè người, ông cho rằng không ai biết những chuyện đó sao? Mọi người thường ngày vì e dè thân phận của ông, cho dù tức giận nhưng cũng không dám nói gì, bây giờ ông còn muốn leo lên đầu tôi nữa sao?’
Mộ Thi Hàm híp mắt lại: "Cổ đông Thường, làm người vẫn nên ngồi đúng vị trí của mình mới tốt."
"Cô..." Cổ đông Thường không ngờ Mộ Thi Hàm lại không chừa chút mặt mũi nào cho ông ta, thế mà lại thật sự chế nhạo ông ta ngay trước mặt nhiều người như vậy, ông ta tức giận đến mức run người.
Mộ Thi Hàm lạnh lùng nhìn ông ta: "Giám đốc Chung là nhân tài khó kiếm, kể từ khi anh ấy nhận chức thì đã mang lại rất nhiều lợi nhuận cho công ty, nhân viên cũng được những quyền lợi xứng đáng, anh ấy là anh hùng của Mộ Thị, còn ông thì sao? Ông là cái gì? Ngoài việc nhận hoa hồng thì ông còn biết làm gì?"
"Chỉ bởi vì ông là cổ đông lớn mà cảm thấy mình có thể lấy quyền đè người, nên muốn một tay che trời trong công ty sao?" Mộ Thi Hàm cười lạnh: "Thường Đổng Minh, tôi nói cho ông biết, chỉ cần công ty vẫn còn họ Mộ, không tới lượt ông khoa tay múa chân, bây giờ thì mời ông ra ngoài."
"Cô nói cái gì? Cổ đông có quyền tham gia các cuộc họp trong công ty, có quyền cùng quyết định những chính sách lớn của công tay, cô không thể đuổi tôi ra ngoài." Thường Đổng Minh vô cùng tức giận.
"Có quyền? Chẳng lẽ ông đã quên rồi sao? Ở công ty này, tôi là người quyết định, bình thường để các người tới chỉ là cho các người chút mặt mũi, chỉ thế mà thôi." Mộ Thi Hàm nhìn về phía Lương Vũ Tùng: "Kêu bảo vệ vào đây mời cổ động Thường rời đi."
"Vâng, tổng giám đốc Mộ."
Cho dù Thường Đổng Minh có giãy giụa thế nào, cuối cùng vẫn bị bảo vệ ném ra ngoài, sau khi Thường Đổng Minh rời đi, cả phòng hợp rơi vào tĩnh lặng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.