Lạc Thi Dung trợn tròn mắt, rút lui khỏi giới giải trí? Vậy có khác gì tình hình hiện giờ của cô ta đâu chứ? Thế nên cô ta đã bị người đàn ông chính trực này đùa bỡn sao?
Cô ta tức giận đến mức mặt mày xanh mét nhưng không dám phát giận với Lãnh Tử Sâm, chỉ đành cố nhẫn nhịn, do cô ta nhịn quá cực khổ nên biểu cảm của cô ta trở nên khá đặc sắc.
Cô ta hít vào thở ra vài cái, mới nói với vẻ mặt đau khổ: "Anh Sâm, em biết sai thật rồi, mọi sai lầm đều là lỗi của em, em không muốn rút khỏi giới giải trí.
Khó khăn lắm em mới đứng vững gót chân, tương lai vừa mới bắt đầu, anh không thể phá hủy em như thế."
Lạc Thi Dung khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem: "Anh Sâm, lúc ấy em thật sự bị nóng đầu, em biết sai thật rồi."
Lạc Thi Dung đau khổ cầu xin nhưng Lãnh Tử Sâm vẫn thờ ơ.
Đột nhiên, cô ta nghĩ đến điều gì bỗng nói lớn: "Anh Sâm, em chỉ bị Thôi Giai Kỳ đầu độc, là cô ta bảo em tiếp cận anh.
Em biết sai thật rồi, sớm biết mọi chuyện sẽ biến thành thế này, dù có ra sao thì em cũng không đồng ý với cô ta."
Lạc Thi Dung đâu ngờ vì Thôi Giai Kỳ mà khiến mình trở nên thê thảm như thế.
Sau khi cô ta bị cấm sóng, Thôi Giai Kỳ chưa từng xuất hiện, cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, do đó cô ta đã dứt khoát khai Thôi Giai Kỳ ra.
Lãnh Tử Sâm đang định bảo Trần Húc ném người ra ngoài, nghe Lạc Thi Dung nói vậy thì khẽ nhíu mày: "Thôi Giai Kỳ?"
Lạc Thi Dung gật đầu một cái: "Đúng, chính là cô ta, cô ta hận chị họ Mộ Thi Hàm của cô ta nên nhờ em chia rẽ hai người giúp cô ta, khiến Mộ Thi Hàm đau khổ.
Lúc trước cô ta đã giúp đỡ em rất nhiều, vì để đền đáp ơn nghĩa của cô ta nên em mới đồng ý giúp cô ta.
Anh Sâm, em biết sai thật rồi, em không có ý xấu với hai người."
Lãnh Tử Sâm cười nhạo: "Chia rẽ chúng tôi? Cô lấy tự tin ở đâu đấy?"
"Em… sai rồi, anh Sâm, anh bỏ qua cho em đi, em cầu xin anh."
"A… Chỉ một câu cô sai rồi của cô mà muốn tôi tha cho cô? Tôi không có thể diện à? Cô đừng tưởng rằng nói chuyện này ra thì tôi sẽ tha cho cô, tôi nói cho cô biết, không thể nào."
Sắc mặt Lạc Thi Dung tái nhợt, đang định đau khổ cầu xin thêm thì Lãnh Tử Sâm đã nhìn Trần Húc: "Ném cô ta ra ngoài."
"Vâng, cậu chủ."
"Đừng, anh Sâm, đừng mà, cầu xin anh tha cho em, cầu xin anh…"
Dường như Lãnh Tử Sâm không nghe thấy lời cầu xin đau khổ của cô ta, anh dùng ngón tay thon dài khẽ gõ xuống mặt bàn: "Thôi Giai Kỳ, xem ra lần trước tôi đập nát hàm răng của cô vẫn không giúp cô nhớ lâu…"
Sau khi Trần Húc ném người ra ngoài rồi mới quay lại phòng làm việc, anh ta thấy nụ cười trên mặt Lãnh Tử Sâm thì không khỏi nổi da gà.
Bình thường lúc cậu chủ lộ vẻ mặt này thì có người sắp gặp xui xẻo, anh ta nhớ đến việc vừa rồi Lạc Thi Dung khai Thôi Giai Kỳ ra, lại nhớ đến lần trước hàm răng của Thôi Giai Kỳ đều bị Lãnh Tử Sâm dùng một chai nước khoáng đập rơi, không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho cô ta.
"Trần Húc, nghe nói gần đây cậu Hồ thiếu bạn gái đúng không? Hay là anh giới thiệu cho anh ta một người đi?" Lãnh Tử Sâm nhìn Trần Húc, nửa cười nửa không.
"Vâng cậu chủ, vừa hay trong lòng tôi cũng đã chọn được một người, nếu cậu chủ mở miệng, tôi sẽ sắp xếp cho cậu ta ngay." Trần Húc biết điều mở miệng.
Cậu Hồ là một gã bi3n thái nổi danh, những cô gái rơi vào tay anh ta dù không chết thì cũng mất một lớp da, dĩ nhiên chuyện này là bí mật, người bình thường không thể biết đến.
"Rất tốt, tiền thưởng tháng này của anh tăng lên gấp đôi." Có một cấp dưới hiểu mình như vậy, nếu anh không thưởng nhiều tiền một chút thì thật sự có lỗi với bản thân.
"Cảm ơn cậu chủ."
…
Sau khi Lạc Thi Dung thừa nhận lỗi lầm với Lãnh Tử Sâm không hiệu quả, cô ta tìm thấy Thôi Giai Kỳ bèn ra tay đấm nhau với cô ta, nhờ trận đánh này mà tình chị em của hai người đã mất sạch.
Thôi Giai Kỳ kéo thân thể nhếch nhác quay về căn hộ nhỏ của mình, cô ta vừa mở cửa thì một tấm thiệp vàng rơi xuống bên chân cô ta.
Cô ta mở tấm thiệp ra nhìn thì thấy có lẽ là buổi tiệc giao lưu của giai cấp thượng lưu, cô ta nhìn thiệp mời, bàn tay vô thức run rẩy.
Tầng lớp thượng lưu là nơi mà cô ta vẫn muốn đặt chân vào, lúc trước có những buổi tiệc thế này, người ta đều mời Mộ Thi Hàm.
Khi Mộ Thi Hàm đi dự tiệc thì có thể thuận tiện dẫn cô ta theo, nhưng do cô bận quá nên hoàn toàn không có thời gian rảnh để quan tâm đến những buổi tiệc như thế, vì lẽ đó đã lâu lắm rồi, cô ta chưa có cơ hội đặt chân vào đây.
Sở dĩ Mộ Thi Hàm không cho một mình cô ta đi đến những nơi đó vì cô ta còn quá nhỏ, cô sợ cô ta bị người khác gạt nên hiếm khi cô đưa thiệp mời cho Thôi Giai Kỳ khi cô không thể đi theo.
Đây là lòng tốt của Mộ Thi Hàm nhưng Thôi Giai Kỳ lại vì chuyện này mà hận cô, cảm thấy cô không cho cô ta cơ hội làm quen với những thanh niên tài tuấn.
Dĩ nhiên sau đó cô ta quen với Trang Vĩ Tuấn, cô ta không còn cảm thấy hứng thú với những buổi tiệc như vậy nữa, bởi vì trong mắt cô ta, Trang Vĩ Tuấn là người xuất sắc nhất.
Chỉ tiếc hôm nay anh ta đã không còn gì cả, cảnh sát truy nã anh ta khắp nơi, không biết anh ta tham sống sợ chết trốn ở xó xỉnh nào, Thôi Giai Kỳ không thể trông cậy vào anh ta.
Hiện giờ tấm thiệp mời trên tay cô ta đúng lúc là thứ cô ta cần, chỉ cần cô ta leo lên người có tiền và câu được đại gia, không cần lo lắng cho cuộc sống sau này nữa.
Nếu như tìm thấy được đại gia lợi hại đối phó với Mộ Thi Hàm giúp cô ta, vậy càng hoàn mỹ hơn, Thôi Giai Kỳ nghỉ đến đây thì kích động không thôi.
Cô ta mở tủ quần áo, lấy tất cả lễ phục ra và mặc thử một lần, cuối cùng chọn một bộ lễ phục màu xanh nhạt, quyến định sẽ mặc nó để tham dự buổi tiệc hôm đó.
Thôi Giai Kỳ cho rằng ông trời đang giúp đỡ cô ta, nhưng nào ngờ tấm thiệp này là bước đầu tiên đẩy cô ta xuống vực thẳm, chỉ cần cô ta bước ra một bước, cơn ác mộng sẽ thật sự bắt đầu.
Buổi tiệc được nhà họ Chu tổ chức, mục đích vì muốn chọn một cô vợ cho cậu cả nhà họ Chu, năm nay cậu chủ nhà họ Chu đã hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài điển trai lịch sự, mục tiêu lần này của Thôi Giai Kỳ chính là cậu chủ nhà họ Chu.
Phải biết rằng, mặc dù nhà họ Chu không sánh bằng nhà họ Lãnh, nhưng họ vẫn là gia tộc không thể khinh thường ở thành phố A, nhất là sau khi cậu chủ nhà họ Chu này tiếp quản công ty, xí nghiệp nhà họ Chu càng làm ăn phát đạt hơn.
Thôi Giai Kỳ cầm thiệp mời, đi đến nhà họ Chu từ sớm.
Có điều cô ta vừa bước vào nhà họ Chu thì đã thấy Lãnh Tử Sâm ngồi ở đó, cô ta không dám nhìn anh, ước gì mình có thể biến thành người tàng hình ở trước mặt anh.
Lãnh Tử Sâm được rất nhiều người vây quanh, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ đứng bên cạnh anh, không biết Lãnh Tử Sâm nói gì với anh ta mà khiến anh ta cười ha hả.
Khi Thôi Giai Kỳ vừa xuất hiện, Lãnh Tử Sâm đã thấy cô ta, anh tiến tới trước mặt cậu Hồ và nói nhỏ: "Thấy không? Cô gái vừa tiến vào rất trong sáng đúng không, có điều tôi cho anh biết, người có vẻ ngoài trong sáng như thế nhưng thật ra bụng đầy một bồ dao găm."
Cậu Hồ vừa nghe vậy thì đã cười ha hả: "Tôi tin ánh mắt của anh Sâm, nghe ý của anh có lẽ anh không thích loại hình này đúng không?"
Lãnh Tử Sâm liếc anh ta một cái: "Cũng không phải, có điều bây giờ tôi là người đã có gia đình, bằng không… anh biết rồi đấy, chơi loại phụ nữ này mới kích thích."
Hai mắt cậu Hồ sáng lên: "Nghe anh nói vậy, tôi càng thấy hứng thú với cô em kia, nếu anh Sâm không cần thì tôi sẽ không khách sáo."
"Đừng khách sáo." Lãnh Tử Sâm nhếch môi.
Ngay sau đó, bèn thấy cậu Hồ sải bước đi về phía Thôi Giai Kỳ.
….