Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 96: Cô Bé Nhà Em Đó





Lúc rời khỏi club đã là mười hai giờ đêm, hai vợ chồng về đến nhà thì trong nhà đã yên ắng.

Hai người rửa mặt qua loa một chút rồi nằm lên giường.
Tuy đã hơi mệt mỏi, nhưng Mộ Thi Hàm vẫn nhớ tới mảnh đất ở phía Bắc thành phố nên bèn hỏi Lãnh Tử Sâm: "Tử Sâm, sao hôm nay tự nhiên anh hỏi về nhà họ Âu Dương và nhà họ Thẩm vậy? Chẳng lẽ ba muốn cạnh tranh mảnh đất ở phía Bắc thành phố?"
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Đúng vậy, nhà họ Thẩm lấy được mảnh đất kia trước nên ba anh muốn hợp tác với nhà họ Thẩm.

Nhưng vì gả con gái đến nhà họ Âu Dương nên nhà họ Thẩm đã tìm tới Âu Dương Nghi, Âu Dương Nghi rất thoải mái đồng ý.

Những gia tộc lớn như bọn họ thường vì lợi ích mà kết thông gia khắp nơi, đây cũng chính là nguyên nhân lúc trước mẹ anh sốt ruột bảo anh đi đăng ký kết hôn với em."
Tuy anh cũng hưởng thụ vinh quang mà gia tộc mang lại, nhưng anh không vĩ đại đến mức hy sinh hôn nhân của mình.

Nếu không phải người anh thích trong lòng thì anh nhất quyết không cưới.
Nghe Lãnh Tử Sâm nói vậy, cuối cùng Mộ Thi Hàm cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nếu Lãnh Trọng Quân thật sự hợp tác với nhà họ Thẩm thì sau này chỉ có nhà họ Lãnh bị thiệt thôi.

Nhưng cô vẫn nhắc nhở một câu: "Tử Sâm, để hai nhà họ hợp tác cũng tốt mà.


Có thời gian thì anh nhắc nhở ba một chút, bảo ông ấy đừng để ý bên phía Bắc thành phố nữa, cho dù họ thay đổi ý định thì cũng đừng hợp tác với bọn họ.

Phía Tây thành phố có một mảnh đất hoang chuẩn bị đấu thầu, đến lúc đó anh bảo ba đi mua mảnh đất kia đi.

Em thấy đất ở phía Tây tốt hơn phía Bắc thành phố."
Còn tốt ở đâu thì Mộ Thi Hàm không nói.

Cô cũng đâu thể nói với Lãnh Tử Sâm rằng mảnh đất kia có vấn đề? Đây đều là chuyện của kiếp trước, là bí mật của cô.
Cũng may Lãnh Tử Sâm không tìm tòi sâu hơn.

Anh nghe Mộ Thi Hàm nói mảnh đất ở phía Tây thành phố sắp được đấu thầu thì hơi kinh ngạc: "Mảnh đất ở phía Tây thành phố đã sắp đấu thầu rồi ư? Anh vẫn luôn cho người để ý mà không nhận được tin tức gì.

Nếu thật sự là như vậy, vậy anh phải nói với ba một chút, để ông ấy nghĩ cách mua mảnh đất này."
Tuy vẻ ngoài Lãnh Tử Sâm là cậu chủ nhà giàu, nhưng đầu óc của anh rất nhạy bén.

Anh đã nhắm tới phía Tây thành phố từ lâu rồi.

Bây giờ mọi người đều chướng mắt phía Tây thành phố bởi vì hiện tại bên đó còn rất hoang vắng.

Nhưng anh không giống như vậy, anh nghĩ bất kể Đông Tây Nam Bắc, chỉ cần là vây quanh thủ đô thì tương lai đều sẽ phát triển không kém.

Nếu có thể chiếm được một vị trí nhỏ ở bên ngoài trung tâm thành phố, nhất định sẽ thu được không ít lợi ích trong tương lai.
Sở dĩ Mộ Thi Hàm biết mảnh đất kia sắp đấu thầu hoàn toàn nhờ vào trí nhớ kiếp trước.

Nếu không phải tập đoàn Mộ Thị không có đủ tài lực, cô còn muốn tự đi tranh giành.
Hiện giờ cô gả cho Lãnh Tử Sâm và trở thành một phần của nhà họ Lãnh, hơn nữa chủ nhà lại là Lãnh Trọng Quân, thế nên cô mới nhắc nhở Lãnh Tử Sâm để Lãnh Trọng Quân sớm chuẩn bị.
Cô nói ra cũng không mong Lãnh Tử Sâm lập tức đồng ý, dù sao hiện tại chẳng có ai nhìn thấy sự phát triển ở phía Tây thành phố cả.

Nhưng cô nhớ rõ kiếp trước, phía Tây thành phố càng ngày càng phát triển mạnh, mua đất nơi đó có thể kiếm được rất nhiều, còn những ai không mua được thì chỉ có thể vỗ đùi thôi.
Lãnh Tử Sâm đồng ý một cách thoải mái như vậy khiến cô rất bất ngờ.

Giờ khắc này, cô không thể không xem xét lại anh chồng công tử bột nhà mình một lần nữa.

Anh thật sự chỉ là một người chồng chỉ biết sống phóng túng thôi ư?
Nhìn từ những điểm nhỏ khi hai người sống chung, anh hoàn toàn không hề quần áo lụa là chút nào.

Đêm nay đi Chí Tôn, ngoài mặt là đi uống rượu cùng anh em, nhưng sau khi rượu vào, anh đã hỏi được rất nhiều chuyện.


Tuy không biết những chuyện anh hỏi có tác dụng gì, nhưng Mộ Thi Hàm biết chắc chắn anh có mục đích khác khi hỏi những điều đó.
Còn nữa, thông qua việc nói chuyện với Âu Dương Đông Phong, anh đã mò ra được tính cách của Âu Dương Nghi.

Mà không chỉ Âu Dương Nghi, ngay cả ba của Âu Dương Nghi cũng bị anh tìm hiểu rõ ràng.

Toàn bộ quá trình cô đều im lặng lắng nghe và ghi ghép lại những tin tức mà anh hỏi được.
Rõ ràng vẫn chưa xác định được cô có phải là cháu gái của bà cụ Âu Dương hay không, nhưng Lãnh Tử Sâm đã tìm hiểu nhà họ Âu Dương trước.

Có thể thấy được suy nghĩ của anh rất tinh tế.
"Tử Sâm, anh cũng thấy sau này phía Tây thành phố sẽ phát triển à?" Từ trước đến nay, Mộ Thi Hàm chưa bao giờ bàn bạc chuyện làm ăn với anh, nhưng hiện giờ lại không nhịn được mà muốn nói với anh một chút.
Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Chắc chắn rồi, đây là đâu chứ? Đây là thủ đô đấy.

Đất ở trung tâm thành phố này là tấc đất tấc vàng.

Mấy năm gần đây, càng ngày càng có nhiều nhân viên ngoại lai đến thủ đô phát triển.

Theo lượng người xuất hiện ngày càng nhiều, việc mở rộng phạm vi là điều tất yếu.

Nhiều người thì cần ăn, mặc, ở, đi lại, thế nên dù là nơi hoang vắng như thế nào thì chắc chắn tương lai cũng sẽ trở thành nơi được khai phá."
Mộ Thi Hàm bị những lời này của Lãnh Tử Sâm làm chấn động.

Sở dĩ cô tự tin như vậy là dựa vào trí nhớ kiếp trước, nhưng Lãnh Tử Sâm thì không như vậy.

Anh dựa vào suy đoán, mà suy đoán của anh lại hoàn toàn chính xác.

Đây đúng thật là một người đàn ông khó lường.

Càng ở chung thì mới phát hiện thật ra người đàn ông cô gả cho này chính là một bảo tàng.
Lãnh Tử Sâm vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Mộ Thi Hàm đang sững sờ nhìn mình, hơn nữa trong mắt còn toát lên vẻ si mê.

Anh hơi sửng sốt, sau đó vuốt trán: "Cô bé, nếu em tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt này, anh không dám cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Mộ Thi Hàm lại đột nhiên ôm cổ anh rồi hôn anh.
Lãnh Tử Sâm hơi ngơ ngác.

Ừm, sao vừa nói xong thì vợ lại chủ động hôn vậy nhỉ? Hạnh phúc này đến quá đột ngột khiến anh có hơi không phản ứng kịp.
Sau khi sững sờ vài giây, anh vội vàng chuyển bị động thành chủ động.


Một lúc lâu sau mới buông cô ra: "Cô bé, không được đùa với lửa."
Mộ Thi Hàm khẽ thở hổn hển rồi vùi đầu vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Em không có mà, chỉ là...!Không kìm lòng được."
Hay cho một câu không kìm lòng được.

Lãnh Tử Sâm cảm thấy cả người mình đều trở nên không ổn, chỉ muốn bất chấp mà nhào về phía cô.

Nhưng anh lo mình chưa khôi phục hẳn, cơ thể không chịu nổi.

Nếu lần đầu tiên đã khiến cô cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ thì rất xấu hổ.

Thế nên, Lãnh Tử Sâm nhịn đến nghiến răng nghiến lợi, đến khi anh định nói gì đó thì người trong lòng đã truyền ra tiếng thở đều đặn.
Nhìn vẻ mặt ngủ say của cô, anh nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Là ai đã dạy cho cô tật xấu trêu chọc xong rồi ngủ này vậy? Hả?
Anh thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay ôm chặt cô, để cô kề sát với mình hơn.

Cơ thể của cô bị mình giam chặt trong ngực.

Lúc này, cô đang ngủ rất say, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp mà lại cực kỳ dịu dàng, khiến người ta nghĩ đến từ dịu dàng như nước.

Giờ khắc này, đột nhiên anh cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.
Trước mặt người khác, cô là một nữ tổng giám đốc lạnh lùng, kiêu ngạo.

Nhưng trước mặt anh, cô chỉ là một cô gái nhỏ không có chút phòng bị nào.

Cô hoàn toàn tựa vào lòng anh khiến anh có cảm giác mình là tất cả của cô.
"Cô bé nhà em đó." Lãnh Tử Sâm nhẹ giọng nỉ non.
Không bao lâu sau, anh tắt đèn chính trong phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ màu vàng sẫm.

Sau đó anh kéo chăn rồi ôm lấy cô, bình yên đi vào giấc ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.