Núi điểm tâm xôm xốp nhỏ trong khay lưu ly, xếp chồng từng tầng, dưới cùng là đá lạnh, ở giữa là trái cây chính mùa, bên trên nữa có tưới bơ sữa, được trang trí bằng một chiếc lá nhỏ, màu vị đều đủ, thật sự là mỹ vị nhân gian. Cầm thìa múc từng muỗm nhỏ, nhấm kỹ, ngọt lại mịn, thật muốn ngừng mà không được. Trời đông giá rét, ôm lò sưởi, ăn đồ lạnh tuyệt ngon như vậy, đến nhà vua chúa cũng chỉ thế mà thôi.
Hàn Tễ Cảnh nghĩ, nếu như đến kinh thành đương tiết trời xuân hạ, đúng mùa anh đào, vậy thì vừa hay thưởng thức được bánh xốp anh đào.
Chờ đã, liệu bánh xốp anh đào của kinh thành có ngon hơn so với quê nhà?
Xúc quả sơn tra cuối cùng trong khay lưu ly, Hàn Tễ Cảnh còn chưa tận hứng, Lý Cẩm ngồi bên cạnh nói: “Gọi một khay nữa nhé?” Hàn Tễ Cảnh cắn chiếc thìa kim loại cán dài, cười nói: “Nếu như ăn ngán rồi, lần sau sẽ không thèm nữa.”
Lý Cẩm không nhiều lời, vỗ tay ý bảo tỳ nữ đứng bên cạnh mình thu dọn. Tỳ nữ nhà họ Lý dùng cũng không phải là loại hạ đẳng chỉ biết ca múa, mà ngược lại ăn vận tươi đẹp, mặt mũi đoan chính.
Hàn Tễ Cảnh sinh ra trong nhà giàu có sung túc, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, nhưng so ra cũng kém sang trọng hơn nhà quan lớn chốn kinh thành này.
Ở phủ họ Lý hơn tháng, đã từ chỗ kinh ngạc ước ao đối với sự xa hoa của kinh thành đến chỗ có thể thản nhiên đối mặt.
Thu, Hàn Tễ Cảnh gặp gỡ Lý Cẩm, Lý Cẩm tiêu sái hài hước, hai người du sơn ngoạn thủy, cuối cùng kết bạn cùng lên phương Bắc, đến kinh thành.
Lý Cẩm và Hàn Tễ Cảnh tuổi tác xấp xỉ nhau, cùng chung sở thích, đều thích những thứ mới lạ thú vị, cũng thích cưỡi ngựa bắn cung, du săn.
Đó cũng thứ mấy kẻ tay chơi yêu thích, may mắn là Lý Cẩm không thích sách vở, không nghề ngỗng đàng hoàng, nhưng cũng không sa vào tửu sắc, không dẫn Hàn Tễ Cảnh vào chốn ôn hương noãn ngọc tiêu hồn.
Còn trẻ, muốn đi đây đi đó, ngắm nước ngắm núi khắp nơi, còn có phồn hoa nhân thế.
Hàn Tễ Cảnh ở kinh thành vui đến quên cả trời đất.
Nhà họ Hàn cũng không giục giã gì việc ngao du của hắn, biết hắn đang thân thiết với con nhà quý tộc, thậm chí còn sai lão bộc mang tiền đến, rất săn sóc.
Hàn Tễ Cảnh thuở nhỏ thông tuệ, nhưng không thích nghiệp học, chừng mười hai mười ba tuổi từng đốt sách nâng kiếm, nói muốn đi biên cương giết địch lập công, bị cha hắn đập một trận.
Nhà họ Hàn vốn là thương nhân, cũng không nuôi ra được người trí thức nào, trong tộc tuy cũng có người làm quan, nhưng chẳng qua chỉ là một hiệu úy thất phẩm, mà còn là đầu một nơi thân một nẻo. Con đường học hành khoa cử này xem ra cũng không đi được, phần mộ tổ tiên cũng xanh cả cỏ rồi ~, ông Hàn cũng không bắt ép nữa.
Từ đó Hàn Tễ Cảnh liền theo anh họ buôn bán ở Ba Thục[0], tuổi hắn còn nhỏ nên bàn bạc buôn bán không cần hắn phải đi, chỉ để hắn nom việc mà học thôi.
[0] Khu Tứ Xuyên và vùng lân cận ngày nay.
Đến năm Hàn Tễ Cảnh mười lăm mười sáu tuổi, đã nghiễm nhiên trở thành một thương nhân, giúp anh họ thu xếp việc buôn bán tơ lụa ở Thành Đô.
Dịp đó ở tiệm buôn tại Thành Đô, Hàn Tễ Cảnh đã gặp Lý Thanh Quân buôn bán màu vẽ.
Hàn Tễ Cảnh hoạt bát đẹp đẽ, ra tay hào phóng, hắn có vô số bạn bè ở Thành Đô, đám bạn đó đại để đều xấp xỉ tuổi hắn, ầm ĩ náo nhiệt, nhưng chỉ riêng có mình Lý Thanh Quân, không chỉ hơn hắn mười tuổi đã thế còn là một cái hũ nút.
Có một dạo, Hàn Tễ Cảnh thật hối hận mình đã chọc vào cái người này.
Tại kinh thành, từng có lần Hàn Tễ Cảnh nhớ tới Lý Thanh Quân.
Trở về từ hội hoa đăng, đêm trường người cô tịch.
Trút bỏ lớp đồ dày nặng, mệt mỏi ngả trên giường.
Trong ngọn đèn leo lắt, Hàn tễ Cảnh nhớ đến đêm hè bên bờ hồ hội đấu[1], một Lý Thanh Quân trong ngọn lửa đèn rã rời.
[1] Hội đấu khá giống lễ rước kiệu, mục đích là để cầu nguyện an lành, mưa thuận gió hòa,… nhưng trong quá trình tổ chức do phát sinh nhiều việc như tranh cướp,… nên sau này đã bị dần xóa bỏ.
Bọn họ vốn dĩ hẹn hội hoa đăng, lại khiến Lý Thanh Quân đợi mình suốt một đêm.
Du khách từ từ tản đi, Hàn Tễ Cảnh lẫn trong mấy người đang cười nói, hắn trông thấy Lý Thanh Quân đứng bên ngoài đình nghỉ mát ven hồ, lẻ loi, Lý Thanh Quân chợt thấy Hàn Tễ Cảnh, dợm bước tới, đang muốn nói, nhưng lại nhanh chóng nhận ra sự lạnh lùng và ghét bỏ của Hàn Tễ Cảnh.
Đường đột đụng phải cuộc đợi chờ của Lý Thanh Quân tại hội hoa đăng, ngược lại rất lúng túng, phiền muộn.
Tâm lý thiếu niên kiêu ngạo, lửng lơ bất định, Hàn Tễ Cảnh hơi cúi đầu, không hề để tâm, coi như không thấy, bỏ đi cùng bạn bè.
Hàn Tễ Cảnh lúc này đã ở kinh thành, nhớ tới việc này, cũng vẫn cảm thấy lúng túng, khó xử.
Quen lâu với Lý thanh Quân, loại cảm giác không thoải mái này càng hiện rõ, đến nỗi khiến Hàn Tễ Cảnh trốn chạy khỏi Dương Châu. Trước khi đi, Lý Thanh Quân có hỏi hắn bao lâu thì về, Hàn Tễ Cảnh thuận miệng nói một tuần, rồi liền mất tăm mất bóng như chạy trốn.
Từ nhỏ Hàn Tễ Cảnh đã có nghi mạo xuất chúng, lên mười hai mười ba tuổi, ở trong trường tư thục cũng có mấy kẻ hơn tuổi muốn chơi bời với hắn, không ít kẻ bị hắn đánh cho tơi tả.
Theo anh họ đi làm ăn tại Ba Thục, cũng mấy phen gặp phải thương nhân thích đàn ông, mang tà niệm tiếp cận hắn.
Thói đời ngày càng hủ hóa.
Cũng là sơ suất, quen Lý Thanh Quân, mà y cũng là người trong giới này.
Nhìn như chất phác, lại cực kỳ tình si, nhìn khá đứng đắn, nhưng lại thích đàn ông.
Lớn hơn mười tuổi, lại moi tim móc phổi đối với tiểu bối như Hàn Tễ Cảnh, tự hạ thấp phẩm giá bản thân. Cũng khó trách Hàn Tễ Cảnh về sau lại có chút phiền hà ghét bỏ y.
Thuở đầu gặp gỡ, thấy y đoan chính, yên lặng nhưng lạnh nhạt, Hàn Tế Cảnh chưa từng tiếp xúc với kiểu người như vậy, lòng mang tò mò, nói chuyện với nhau mấy bận, lại cảm thấy y bác học, chân thành, nên nhất thời mắt mờ nhầm lẫn.
Tâm tình thiếu niên, ghét nhất là kiểu dây dưa không dứt, bèn dao sắc chặt đay rối, sạch sành sanh, từ nay vĩnh biệt thì càng tốt.
Trời Nam đất Bắc, tuyệt không liên quan.
Đông săn, lùm cỏ rừng thẳm, Hàn Tễ Cảnh bắn thương một con nai mẹ, hắn và Lý Cẩm cùng nhau đi tìm. Cuối cùng cũng phát hiện tung tích nai mẹ, nó đã ngã nghiêng dưới đất, trong chớp mắt chết đi, nó duỗi cái cổ ưu nhã, ánh mắt u buồn mà thê lương.
Chớp nhoáng đó, ánh mắt nó cực kỳ giống với Lý Thanh Quân.
Hàn Tễ Cảnh quay mặt đi, nghe tiếng Lý Cẩm mừng rỡ thét tùy tùng, tay cầm cung của hắn nhè nhẹ run.
Dù cho tuổi còn trẻ, vô tư lự, cuối cùng Lý Thanh Quân vẫn chôn xuống lòng hắn một vệt lo âu.
Lúc ấy mình nói một tuần sẽ quay về, y sẽ không thật sự chờ mình chứ?!
Hàn Tễ Cảnh biết bởi vì Lý Thanh Quân muốn theo mình, mà rời khỏi Thành Đô, thậm chí bỏ bê công việc.
Hắn không biết thâm tâm mình nghĩ như thế nào, lại ảo não, tự mềm lòng, Lý Thanh Quân ở Dương Châu, thỉnh thoảng hắn lại đi thăm y, đến nỗi thật nhập nhằng.
Từ nhỏ, Hàn Tễ Cảnh chính là kiểu gặp phải nhóc ăn xin trên đường cũng sẽ dắt về nhà cho người ta ăn đến no, bản tính trắc ẩn trời sinh của hắn không cách nào kiềm được.
Nhưng không thân không thích, mình cũng chỉ có thể làm đến như vậy, vốn giao tình không có mấy, tuy mình có dối lừa, nhưng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Tự biện hộ cho mình vậy, nghĩ là Lý Thanh Quân hẳn đã về lại Thành Đô từ lâu.
Dừng chân ở kinh thành nửa năm, Lý Cẩm hỏi Hàn Tễ Cảnh có muốn mưu cầu một chức quan không. Hàn Tễ Cảnh cười nói: “Thân phận này thì là có. Mà làm quan không bằng làm thương nhân tự do tự tại.”
Lý Cẩm mến chính là tính tình thiếu niên tùy tiện thẳng thắn này của Hàn Tễ Cảnh, nên cũng không ép buộc nữa.
Hàn Tễ Cảnh phiêu bạt tứ xứ đã quen, cơm áo không lo, không trói buộc không gò bó, không thích bị giam cầm tại một nơi nào đó, càng không ưa bị người quản lý.
Tháng Chạp, Hàn Tễ Cảnh từ biệt Lý Cẩm, cùng người hầu xuôi Nam về nhà.
Vừa đến nhà, liền bị cha sai sử, Hàn Tễ Cảnh coi chừng một đợt hàng Tết, đi đến họ tộc ở Hội Kê.
Vẫn như mọi khi, những người ở trong tộc hễ thấy Hàn Tễ Cảnh, cũng sẽ xôn xao bàn luận sau lưng hắn.
Hàn Tễ Cảnh hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn không để bụng chuyện đó. Ngược lại vẫn có anh em trong nhà nhiều chuyện, dẫn hắn vào từ đường, cầm bức tranh cuộn cho hắn xem, nói: “Ngươi nhìn đi, đã sớm bảo là rất giống ngươi rồi mà ngươi còn không tin.”
Ít nhiều hắn cũng đã từng nghe đồn, mình khá giống với một người anh họ đã qua đời.
Vốn là cùng một tông, giống nhau cũng chẳng có gì là lạ.
Anh họ Hàn Kỳ Minh, mộ của người đó không nhập vào phần đất của gia tộc, nghe nói là mai táng tại đỉnh núi Hoa Sơn, chỗ đó quanh năm tuyết trắng xóa.
Đối với chuyện tại sao người đó không được quy táng trong phần mộ tổ tiên, người trong tộc cũng không đề cập đến, đối với chuyện vì sao anh ta tuổi còn trẻ đã bị giết, lại càng giữ kín như bưng.
Trở về từ Hội Kê, đã là giao thừa. Hàn Tễ Cảnh mang theo một món lễ nhỏ, đi đến quán trọ Lý Thanh Quân từng ở, hỏi chủ quán, thì chỉ nói Lý Thanh Quân đã đi mấy tháng rồi, đi đâu thì không biết.
Hàn Tễ Cảnh hỏi, liệu có thư để lại cho mình không, chủ quán cũng nói không có.
Hàn Tễ Cảnh nghĩ, có lẽ mấy tháng trước y đã quay về Thành Đô rồi, thôi vậy cũng tốt.
Tết đến, Hàn Tễ Cảnh và mấy người bạn uống rượu cùng nhau, có một công tử nhà quan huyện cũng tham dự, gã nhắc tới đợt trong năm có xảy ra một chuyện lạ.
“Mùa đông trước, có một cấm vệ quân từ kinh thành tới, đem theo lệnh bài, dường như muốn truy bắt người nào đó, cha ta không dám hỏi nhiều, chỉ nghe họ sai phái.”
“Sau đó cấm vệ quân đó ép một vị đạo sĩ ốm yếu lên thuyền, chẳng biết tung tích.”
“Tên cấm vệ quân đó là người ra sao, không ai biết, nhưng đạo sĩ kia, Ngụy Ngũ bán rượu ở thành đông nói đạo sĩ đó từ Thành Đô tới, họ Lý. Người đó hay uống rượu ở nhà Ngụy Ngũ cũng lâu rồi, đạo sĩ đấy tính tình quái gở, không thích nói chuyện với người khác. Lại cũng không người nào biết lai lịch của y cả.”
Thực sự chỉ muốn nói: Hàn Tễ Cảnh, cám ơn anh mờ mắt nhé! Một viên ngọc như Lý Thanh Quân xứng đáng có được người tốt hơn anh =))))