Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh)

Chương 8



Đi suốt một ngày một đêm, chỉ nhìn thấy toàn là nước, mênh mông vô bờ, Thẩm Chi Bạc âm thầm tính toán hành trình, biết là đã đến biển rồi. Vì sao không đi đường bộ? Dường như cố tình tránh né điều gì đó vậy.

Đối với thân phận của Vệ Tích, ban đầu, Thẩm Chi Bạc chỉ nghĩ hắn là nanh vuốt của Vệ Quốc công, mãi đến lúc vô tình thấy hành động thu dao cẩn thận của hắn, mới nghĩ đến người này có thể là thám tử của Hoàng Thành Ty[0]. Nhìn tuổi còn trẻ nhưng quyền bính lại không nhỏ, nên cũng có thể là tên quan sai việc[1].

[0] Hoàng Thành Ty = Cấm Vệ Quân, chuyên coi sóc chuyện trong cung, tuần vệ, giám sát do thám các kiểu.

[1] nguyên văn 亲事官: Chỉ người làm các công việc cụ thể được giao trong bộ máy nhà nước, ngụ ý là chó săn của hoàng đế.

Trôi qua mấy năm nay quá yên bình, có một dạo cho rằng người ở trung tâm hoàng quyền đã quên mất vị hoàng tử không rõ tung tích nơi nào này, lại không nghĩ rằng, chỉ e, từ đầu chí cuối, đều bị giám thị cả.

Năm đó miệng thì hô to dõng dạc khẩu hiệu của nhà vua, nhưng một đám cựu thần lại thừa dịp Hoàng đế bệnh nặng băng hà, huyết tẩy ngoại thích, ghìm chết Lý phi, phò trợ Tề Vương đăng cơ.

Hoàng tử Dự vì là con của Lý phi, bên trong gió tanh mưa máu, y còn là một đứa trẻ, giết tất nhiên là không giết được, nhưng cũng không thể giữ lại trong cung, liền theo tục trước đây, dẫn đến đạo quan, rời xa triều đình, làm đạo sĩ.

Thế nhưng, một người đã từng thiếu chút nữa được sắc lập làm Hoàng thái tử, người gần như chạm tay tới ngôi vị hoàng đế, sẽ chịu an phận làm đạo sĩ ư?

Hoàng đế không tin, thân tín của gã cùng không tin.

Thẩm Chi Bạc nghĩ, bọn họ đều không hiểu Thanh Quân.

Người đời đều nói Thánh thượng hiện nay nhân hậu, nhưng mỗi lần vậy Thẩm Chi Bạc đều muốn hỏi vặn lại, đã làm đế vương thì có thể là kẻ nhân hậu sao?

Hạ cờ, Thanh Quân nhìn Chi Bạc, Chi Bạc hồi hồn nói: “Thanh Quân, ngươi có biết nếu như thuyền vẫn cứ đi về hướng Đông Bắc, có thể đến đảo nhỏ, có thể có quốc gia nào đó hay không?”

Thanh Quân ngẩng đầu, chỉ thấy một vùng biển cả mênh mông, trời bể một màu.

“Có Cao Ly và Oa quốc, chẳng qua chỉ mất mấy ngày đường.”[2]

[2] Cao Ly là Triều Tiên, Oa quốc là Nhật Bản theo cách gọi của người Trung Quốc cổ.

Thanh Quân khẽ nói, y nhìn về phía cánh buồm phía đường chân trời, nhỏ như vậy, như dấu chấm được vẽ lên.

“Ta nghe thương nhân đi biển nói, hai nước này, tuy ngôn ngữ và tập tục khác với Trung Quốc, nhưng cũng có giáo hóa, nhất là Cao Ly, rất có phong cách người Hoa.”

Thẩm Chi Bạc giảng giải, hắn hối hận, nếu như biết có tình cảnh ngày hôm nay, thì khi xưa lúc Thanh Quân rời khỏi Hoàng Nhạc hắn nên đưa ngay y lên thuyền, phiêu bạt ra khơi.”

“Ta từng đọc được trong sách của người xưa, bên ngoài đại dương mênh mông đều có quốc gia, nhiều không kể xiết. Cũng biết, cái gọi là “trong thiên hạn đều là vương thổ” của cổ nhân, thật là hoang đường.”

Ngón tay gầy trơ xương của Thanh Quân nhặt một quân cờ trắng lên, đặt đổi vào chỗ cờ đen, Thanh Quân nắm quân đen.

Vệ Tích vẫn luôn ngồi bên cạnh, tựa như đang ngủ, mở mắt, liếc nhìn Thanh Quân.

“Lời này điện hạ tốt nhất chỉ nên nói chơi trên biển chút thôi, tới kinh thành như vậy là tử tội.”

Giọng nói nghe lại có chút biếng nhác, chắc hẳn hắn giám thị ở bên cạnh cũng cực kỳ buồn chán đây.

“Phường đám thám tử ở kinh thành, suốt ngày chẳng qua là đi nghe lén thám thính, dàn xếp tội danh, vậy cũng biết phòng dân chi miệng, thắng vu phòng xuyên?”[3]

[3] Phòng dân chi miệng, thắng vu phòng xuyên: bịt miệng dân còn khó hơn cả chặn sông, chặn lũ. Một khi vỡ lở, thì sẽ đem lại hậu hoạn khôn lường.

Đã khôi phục lại ăn uống như người thường, lại thêm thuốc chữa nhiều ngày, nên tinh thần của Thanh Quân rất tốt, y của ngày xưa cũng không phải là người ưa chuyện trò.

“Điện hạ cũng đâu phải thường dân, có những lời người khác có thể nói, nhưng điện hạ thì không được.”

Vệ Tích vạch ra cái sai biệt trong đó.

Nếu như nhiều năm về trước khi gặp nhau ở võ hội kia, thằng bé ăn mày nọ hẳn không nghe hiểu cái gì là “phòng dân chi miệng, thắng vu phòng xuyên.”

“Ha ha.”

Thẩm Chi Bạc không khỏi bật cười thành tiếng, một tên quan sai việc lại nói ra lời như vậy, thật cỡ nào châm chọc.

“Nói và không nói thì làm sao?”

Lại có gì khác biệt?

Thanh Quân cười đạm nhiên, tiếp tục chơi cờ với Thẩm Chi Bạc.

Y biết rõ sau khi mình bị áp lên kinh, sẽ suốt đời chỉ sống trong sỉ nhục, trong lao tù. Vì dù sao Hoàng đế được tụng xưng là một vị vua nhân hậu, tự nhiên giết y sẽ không hay ho cho lắm.

Thật ra Vệ Tích sao lại không biết, sau khi Thanh Quân lên kinh sẽ gặp phải cái gì.

Một năm trước, Kỷ vương bị nhốt trong một căn thiền phòng vùng ngoại ô hoàng thành, ngăn cách thê tử, cửa sổ trực tiếp bị bịt kín gạch, đồ ăn và nước đều thả xuống từ cửa sổ mái nhà. Kỷ vương không chịu nổi nhục nhã ấy, đụng tường mà chết.

Thanh Quân lại vốn có bệnh tư uất, một khi bị nhốt, đương nhiên y cũng không sống được bao lâu nữa.

Vệ Tích không dám nhìn nụ cười khóe miệng Thanh Quân, hắn rất quen với cái cười đó của y.

Thanh Quân cũng không biết, không phải từ Thành Đô hắn mới bắt đầu giám thị Thanh Quân, mà còn sớm trước nữa.

Quảng Thẩm, sư phụ của Vệ Tích, là tử sĩ được Vệ Quốc công nuôi. Trước khi chết ông ta nhận được nhiệm vụ cuối cùng, đó chính là giám thị Thanh Quân. Ông ta thích gọi Thanh Quân là Tiểu đạo sĩ, ông từng nói với Vệ Tích: “Võ công của Tiểu đạo sĩ bị phế rồi, bằng không mười ngươi cũng không phải đối thủ của y.”

Khi đó Vệ Tích không phục.

Hắn khổ công, ngày đêm luyện võ, mất ăn mất ngủ.

Làm sao hắn sẽ bại bởi một vị quý nhân sống an nhàn sung sướng?!

Sau khi Quảng Thẩm chết, Vệ Quốc công có săn sóc đến Vệ Tích, đưa hắn đến kinh thành. Vệ Quốc công cũng không biết Vệ Tích không phải là con của Quảng Thẩm, vì Vệ Tích khi đó gọi là Quảng Tích.

Đêm thu tại đình nghỉ mát nọ, Quảng Thẩm, mới vừa giết người xong, nhàn nhã ngồi uống rượu, nói với thằng nhóc ăn mày đang quỳ xuống đất cầu bái sư: “Ta không nhận đồ đệ.”

Vệ Tích phủ phục van xin.

“Ta có con, nếu như nó còn sống, chắc cũng lớn chừng ngươi.”

Quảng Thẩm nói xa xăm, trên gương mặt hung tàn có vài phần đau thương.

Dù cho ở chung như cha con, nhưng Vệ Tích cũng không được biết chuyện cũ của Quảng Thẩm, nghề cũ của ông ta ngày xưa ra sao, hình như vợ con chết oan chết uổng, nhưng vì sao mà chết cũng không được biết.

Vệ Tích từ Quảng Thẩm mà học được võ nghệ, cũng học được tàn nhẫn và máu lạnh.

Khi Quảng Thẩm giết người, thích dẫn Vệ Tích theo. Quảng Thẩm giết người, chưa bao giờ quan tâm phụ nữ và trẻ con.

Mỗi thỏi bạc trong ngực, đều dính vết máu, mà mỗi ngụm rượu, uống vào, đều mang theo máu tanh.

Cuối cùng Quảng Thẩm chết vì bị kẻ thù mai phục.

Ông chết dưới chân núi Hoàng Nhạc.

Vệ Tích tìm được ông ta, trông vào chỉ thấy một thi thể không trọn vẹn đầy đủ.

Dù đây là một tên ác nhân, nhưng Vệ Tích vẫn khóc đến đau lòng.

Đây là người duy nhất từng chăm sóc hắn.

Năm ấy Vệ Tích mười lăm tuổi.

Lần thứ hai trở lại Hoàng Nhạc, Vệ Tích đã trở thành tên thám tử thích hãm hại, dàn xếp tội danh, võ nghệ cao cường, thủ đoạn lại độc ác trong miệng bách tính.

Hắn nhận một nhiệm vụ giám thị, mệnh đến từ thăm thẳm trong hoàng cung.

Hắn đến chỗ ở dưới chân núi Hoàng Nhạc trước kia từng ở với sư phụ.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy vị Tiểu đạo sĩ trong miệng sư phụ – Lục hoàng tử Triệu Dự.

Không, cũng không hẳn là lần đầu tiên Vệ Tích thấy y.

Lần tương phùng đầu tiên giữa hai người, là vào đêm trước ngày võ hội, ở một thị trấn nọ.

Năm này Vệ Tích mười sáu tuổi, hắn ở dưới chân núi. Mỗi ngày trời chưa sáng liền leo lên sườn núi, lẳng lặng đứng đợi người trong ngôi nhà tranh, đẩy cửa sổ, mở cửa phòng.

Nhìn y hái thuốc; nhìn y trồng rau; nhìn y nấu cơm; nhìn y đọc sách rồi ngẩn ngơ; nhìn y lẩm bẩm; nhìn y lặng lẽ rơi lệ.

Vì mệnh lệnh, hắn không được phép tiếp xúc với vị hoàng tử này.

Hắn chỉ có thể nhìn từ xa.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Cuộc sống của y, chỉ có một việc; trong lòng y, chỉ có một người.

Đêm khuya, thuyền thả neo đứng im trên mặt nước.

Trong khoang thuyền, Thanh Quân đã vào giấc.

Vệ Tích hẹn Thẩm Chi Bạc đến đuôi thuyền. Thẩm Chi Bạc chú ý đến kiếm Đoạn Thủy trong tay Vệ Tích, hắn tưởng Vệ Tích muốn giết hắn, biểu cảm đạm nhiên nói: “Ta không biết bơi, thôi thì cho ta được toàn thây là được rồi, không cần ngươi động thủ đâu.”

Trong mắt Thẩm Chi Bạc, Vệ Tích chẳng thể nghi ngờ chính là một tên độc ác. Ngày xưa hắn từng gặp Vệ Quốc công, nanh vuốt mà hoàng thành phái tới, nên đã biết đến hành vi của những kẻ này.

“Ta cho ngươi chiếc thuyền nhỏ, thả ngươi đi, mặc dù ta là kẻ độc ác, nhưng cũng sẽ giữ lời.”

Vệ Tích lau kiếm Đoạn Thủy, hắn cực kỳ yêu thích thanh kiếm này.

“Vậy, nếu ta đây không đi thì?”

Thẩm Chi Bạc cười khẽ, nụ cười của hắn cũng giống như khi Thanh Quân cười, không hề hấn, không đau khổ, không thoải mái, vô hỉ vô bi.

“Áp tải anh ta rời thuyền.”

Vệ Tích sai sử hai tên thủ hạ bên người.

Thẩm Chi Bạc bị áp giải, hắn biết thân mình hết cách.

“Họ Vệ.”

Người đứng một mình trên thuyền nhỏ, hô to Vệ Tích đang quay đầu muốn đi.

“Ta đã thấy ngươi rồi, ở Hoàng Nhạc, lúc Thanh Quân tái phát cuồng tật, tiều phu chăm sóc Thanh Quân chính là ngươi.”

“Ngươi nhận lầm rồi.”

Vệ Tích vung kiếm cắt đứt dây neo thuyền. Thuyền nhỏ chở Thẩm Chi Bạc rời khỏi thân thuyền, lắc lư trong sóng biển.

“Xác này vùi biển lớn ha~, quả là chết không đối chứng.”

Thẩm Chi Bạc hi vọng Vệ Tích nghe được câu này thì có khi sẽ quay đầu lại, nhưng Vệ Tích lại chẳng thèm để ý hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.