Có một số việc không phải không chút dấu vết, chẳng hạn như bát cháo nóng lúc đêm khuya, chẳng hạn như lời nói vừa rồi... Nhưng Dư Trừ không muốn nghĩ tới nữa, cô chưa bao giờ tự mình đa tình.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Cảm ơn chị, nhưng vì dì Út của em, em sẽ cố gắng không gặp chị nhiều nhất có thể, cũng sẽ cố gắng không làm phiền chị, tránh cho sau này hai người không thể làm bạn bè."
Trình Khuynh không chút kinh ngạc trước câu trả lời của cô, vẫn mỉm cười nhìn cô: “Được thôi.”
Dư Trừ gật đầu: “Cứ như vậy đi. Cũng muộn rồi, em phải về đây. Còn chị thì sao?”
Trình Khuynh: “Tôi lái xe về.”
“Muộn thế này,” Dư Trừ nhìn đồng hồ, “Đã 11 giờ rưỡi rồi, đi đường không an toàn.”
Trình Khuynh ậm ừ: “Vậy em muốn tôi phải làm sao?”
Dư Trừ suy nghĩ một lúc.
Phòng của cô chỉ có hai chiếc giường đơn, cho dù là trẻ con ngủ cũng không ngủ đủ ba người, nhưng bây giờ lái xe về thành phố thực sự không an toàn.
Dư Trừ không nghĩ ra cách, chỉ có thể nói: “Chị ngủ trong phòng em đi, em sẽ ngủ trong xe của chị.”
Trình Khuynh nghe kế hoạch cô đưa ra, nhướng mày, đột nhiên hỏi: “Trước đây em từng ngủ trong xe chưa?”
Dư Trừ lắc đầu: "Chưa ạ."
Trình Khuynh cười nói: “Vậy, không cần đâu.”
Cô gái trước mặt có trái tim mềm yếu, nhân hậu nhưng không phải ai cô cũng quan tâm chu đáo như vậy.
Khi Trình Khuynh khởi động xe, Dư Trừ khoanh tay đứng bên cạnh xe: “Thật sự không sao chứ? Chị đi cẩn thận nhé, em có một người chú lái xe ban đêm thì xảy ra chuyện.”
Trình Khuynh thắt dây an toàn, ngẩng đầu, đẩy kính lên, vén mái tóc dài ra sau tai: “Không phải tôi chưa từng lái xe ban đêm, đi chậm một chút là được.”
Trình Khuynh đột nhiên gọi tên cô: “Dư Trừ?”
Dư Trừ theo bản năng cúi người dựa vào cửa sổ xe: "Sao ạ?"
“Không có gì,” Trình Khuynh hơi nhếch khóe môi, “Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Họ gần nhau như vậy, khuôn mặt của Trình Khuynh ẩn trong bóng đêm, có một cảm giác dịu dàng lạnh lùng khiến người ta vô thức muốn đến gần hơn.
Dư Trừ thu hồi ánh mắt, đứng thẳng dậy, cúi đầu, cái cổ trắng nõn uốn thành một đường cong tuyệt mỹ: “Dạ, vậy chị đi đường cẩn thận.”
Trình Khuynh mỉm cười: “Tôi đi đây, gặp lại sau.”
Dư Trừ theo bản năng trả lời: "Vâng, hẹn gặp lại."
Nói xong cô liền dừng lại. Không phải nói cố gắng ít gặp chị ấy sao, hẹn gặp lại gì chứ?
Xe phóng đi trong đêm, không ai đáp lại.
*
Trưa thứ Ba, Dư Trừ vừa ra khỏi phòng học, Đồng Gia từ đầu hành lang bên kia chạy tới thúc giục cô: “Mau lên, tớ đã hẹn ở phòng họp, lát nữa cô Trình sẽ tới đây."
Dư Trừ: “Tới phòng họp làm gì?”
Đồng Gia: “Cậu quên rồi hả! Cuối tuần trước bản vẽ bị sai đó.”
Dư Trừ: “À nhớ rồi…”
Chẳng trách ngày đó Trình Khuynh nói hẹn gặp lại, hóa ra là vậy.
Hôm Chủ Nhật trở về, mọi người cùng nhau xem lại bản vẽ và thảo luận những vấn đề nhỏ khác ở công trường. Ngoài ra, sáng nay có môn thi nên Dư Trừ đã ngủ không ngon mấy ngày rồi, nhưng cô vẫn không nghĩ đến việc nhờ Trình Khuynh giúp đỡ.
Trình Khuynh đến trước bọn họ, cũng không ngẩng đầu lên: “Ngồi đi.”
Đồng Gia theo thói quen ngồi xa một chút, nhường chỗ ngồi gần nhất cho Dư Trừ: “Đừng đứng, mau ngồi xuống đi.”
Dư Trừ không trả lời, kéo ghế ngồi xuống.
"Vấn đề lần trước có hai cách giải quyết." Trình Khuynh đẩy một chồng tài liệu tới, "Các em có thể đọc trước, chúng ta cũng có thể thảo luận trong nhóm."
Đồng Gia vội vàng cầm lấy, mở vở viết viết vẽ vẽ.
"Dư Trừ, chỗ này là do em thiết kế à?"
“Dạ?” Dư Trừ nghiêng người nhìn chỗ cô ấy chỉ: “Dạ, là em vẽ.”
Trình Khuynh lấy bút chì nhẹ nhàng đánh dấu: "Chỗ này sai rồi, sai kích thước."
Dư Trừ vô thức muốn nói là nó không sai, nhưng cô lại tin vào sự chuyên nghiệp của Trình Khuynh hơn, cô cầm lấy bản vẽ, lông mày tú khí cau lại: “Hình như có chỗ không đúng lắm.”
Lại phát hiện thêm vấn đề, Dư Trừ chỉ hận không thể vùi mình vào bản vẽ, dùng bút chì viết vẽ lên giấy.
Đồng Gia không thể đợi cô nên cầm cuốn vở rời đi trước.
Một lúc lâu sau, Dư Trừ mới ngừng bút: “Vị trí trục hình như có hơi lệch…”
Trình Khuynh không nói lời an ủi nào: “Bây giờ nghĩ cách thay đổi thì đã muộn rồi.”
Dư Trừ cầm bút một lúc mới nói: “Có thật là không thể thay đổi được không ạ?”
Ngực cô như có một tảng đá đè lên, ngột ngạt đến không thở được. Cô thất vọng về chính mình và cảm thấy có lỗi với người khác, nửa câu sau, giọng cô đã trở nên hơi khàn.
"Lúc tôi vừa đi làm cũng mắc phải sai lầm tương tự, tình huống lần này đơn giản hơn, có thể xử lý được," Trình Khuynh đến gần cô, ấm áp nói: "Đừng tự trách mình quá nhiều."
Dư Trừ cúi đầu, hít sâu mấy hơi, đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Em hiểu rồi, ngày mai em lại đi thực địa xem lại.”
Cô đang định quay lại ký túc xá, Trình Khuynh cũng định đi ra ngoài nên vừa lúc đi chung một đoạn đường.
Dưới bóng cây, Dư Trừ kiểm soát khoảng cách giữa cô và cô ấy, ba mét về bên trái và hai mét về phía sau.
“Sao em đi giữa đường vậy,” Trình Khuynh quay lại nhìn cô, “Lại đây.”
Dư Trừ đứng yên lắc đầu: “Không được, đừng để người khác lại hiểu lầm.”
Trình Khuynh thản nhiên hỏi: “Em sợ bị ai hiểu lầm?”
Dư Trừ: “Đừng để xảy ra chuyện như trên diễn đàn lần trước.”
"Diễn đàn?" Trình Khuynh dừng lại hai giây mới mỉm cười, "Chuyện từ khi nào rồi mà em vẫn nhớ sao."
Dư Trừ: “Chuyện lớn như vậy em làm sao quên được ạ?”
Trình Khuynh lại hỏi: “Không phải em sợ bị người nào đó hiểu lầm chứ?”
Dư Trừ khó hiểu: “Người nào cơ?”
Trình Khuynh có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô, liền đổi chủ đề: "Không có gì. Khi nào em đến cô nhi viện? Tôi sẽ đi cùng em."
Dư Trừ rất muốn nói 'dạ', từ góc độ chuyên môn, Trình Khuynh là người có thẩm quyền tuyệt đối, nhưng cô nghĩ ngợi, rồi nói: "Không cần đâu ạ."
Trình Khuynh nhìn cô, ý cười thật sâu: “Em thật sự không cần sao?”
Dư Trừ bị nhìn đến nóng cả tai.
Lạ thật... Sao gần đây chị ấy cứ nhìn mình như thế nhỉ.
“Thật sự không cần,” Dư Trừ lặp lại, vừa nói với cô ấy mà như tự nhủ với chính mình, “Em sẽ tự mình giải quyết vấn đề.”
Trình Khuynh đang định mở miệng, ánh mắt bỗng lướt qua cô, nhìn thấy cách đó không xa có một người phụ nữ bế một đứa bé đến gần, liền vỗ nhẹ vai Dư Trừ: “Tìm em à?”
Dư Trừ nhìn theo ánh mắt cô ấy, quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ... Mà không, không phải người lạ, hẳn là cô từng gặp người đó trước đây.