Edit: iwky + sâu sugar
Tiếng mưa rơi tí tách, bọt nước rơi xuống.
"Không xong, mưa rồi." Đồng Gia đội cặp sách lên đầu, "Tiểu Trừ, tớ đi thư viện trả sách, cậu về trước đi!"
"Chờ tớ..."
Vẫn không thể ngăn cô lại, Dư Trừ đứng đó, nhìn bóng lưng cô rời đi.
Trình Khuynh: "Em có mang theo ô không?"
Dư Trừ sợ cô ấy nói muốn đưa mình về nên thuận miệng nói: "Có, em bắt xe buýt về."
Trình Khuynh cười như không cười nhìn cô: "Ồ."
Cô ấy còn chưa rời đi, Dư Trừ cúi đầu giả vờ tìm ô trong túi xách của mình, sau khi tìm một lúc, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang cười của Trình Khuynh.
Cảnh tượng dần dần tái hiện: Cô tiện tay đặt chiếc ô xuống, cố gắng di chuyển cái thùng... Rồi vội vã rời đi.
Cái nhìn đó là một câu trả lời thầm lặng - suy đoán của cô đã đúng.
Hai má Dư Trừ nóng bừng khi nhìn cô ấy: "À thì, cái ô của em..."
"Ừ, ở nhà tôi."
Cô còn chưa kịp nói xong, Trình Khuynh đã đưa ra một câu trả lời khẳng định.
"Vậy có thể phiền chị..."
"Không thể."
Dư Trừ: "..."
Mười phút sau, Dư Trừ mở cửa xe Trình Khuynh, thuận lợi lái trên đường cao tốc.
Cô mím chặt môi, như đang tức giận.
Trình Khuynh không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay lại nhìn cô.
Trời mưa càng lúc càng nặng hạt, xe hỏng giữa chừng.
Trình Khuynh gọi xe kéo, hỏi Dư Trừ: "Trời mưa to thế này, em tính thế nào? Muốn đổi ngày không?"
Dư Trừ: "Không cần, ngay hôm nay thôi."
Trình Khuynh nói 'được', vẫy một chiếc taxi ở bên đường. Các cô lại lên xe, sau một hồi chật vật như vậy, quần áo của họ gần như ướt đẫm.
Đến dưới tiểu khu, mưa gần như tạnh.
Dư Trừ đứng ở ven đường: "Em ở đây đợi chị được không?"
Trình Khuynh cười: "Không đi lên sao?"
"..."
Dư Trừ: "Đi."
Trình Khuynh mở cửa, Dư Trừ theo cô vào nhà, việc đầu tiên cô làm là tìm ô, nhưng Trình Khuynh lại mang áo ngủ ra nói: "Quần áo và tóc em ướt cả rồi, đi tắm trước đi."
"Ô của em đâu?"
"Tắm xong tôi sẽ đưa."
Dư Trừ có chút tức giận: "Hình như hôm nay chị hơi vô lý thì phải?"
Trình Khuynh nhướng mi, vẻ mặt không thay đổi: "Có sao?"
Dư Trừ trừng mắt nhìn cô ấy với ánh mắt mà cô cho là hung dữ, giật chiếc váy ngủ trên tay cô ấy, quay người đi vào phòng tắm.
-- Dù đã một tháng rồi không tới đây, nhưng cô vẫn rất quen thuộc nhà Trình Khuynh, đi thẳng một mạch vào nhà tắm trong phòng khách.
Trình Khuynh nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười.
Hóa ra em ấy cũng có thể xù lông.
Sau khi Dư Trừ tắm xong, cô cầm váy ngủ lên, nhìn nó rồi cau mày.
Nó có màu xanh hồng, dây đeo vai được thiết kế hình hai quả dâu tây màu hồng, có dải ruy băng dài treo trước ngực.
Cô từng mặc quần áo của Trình Khuynh khi đến đây. Kiểu dáng dễ thương thế này... Là của ai?
Dư Trừ không nghĩ tiếp nữa, khi cô ra khỏi nhà tắm, trong phòng khách không có ai, tiếng máy sấy tóc truyền đến từ phòng ngủ.
Cô đi tới cửa, gõ cửa, tức giận nói: "Ô của em đâu?"
Trình Khuynh đặt máy sấy tóc xuống, vẫy tay với cô: "Lại đây."
Dư Trừ hít sâu một hơi, tự nhủ mình phải nhịn. Cô miễn cưỡng bước tới, dùng giọng hung dữ nói: "Chị đang làm gì vậy?"
Có lẽ là do vừa mới tắm xong, đôi má ửng hồng mềm mại vì hơi nước, môi đỏ như hoa anh đào, dâu tây hồng trên vai khẽ đung đưa khi cô nói.
Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười.
Có lẽ em ấy không biết rằng mình dữ đến mức không hề có chút sát thương.
Cô kéo cổ tay Dư Trừ nói: "Ngồi xuống, sấy tóc đã."
"Gì cơ?"
Dư Trừ chưa kịp phản kháng đã bị cô ấn ngồi xuống giường, gió thổi mạnh vào đầu.