Tôi quay lại chỗ thang máy bên cạnh căn hộ, cảm nhận được rõ Khả Tâm đang run rấy. Cô ấy đang sợ hãi, cái người ban ngày kiên cường khiến người ta tôn kính, chanh chua Khả Tâm ấy thế mà đang sợ hãi mà còn là rất sợ hãi.
Tất cả mọi sự kiên cường trên thế giới đều là bất đắc dĩ, không biết phải làm sao. Họ đều có vỏ bọc che đậy yếu đuối, một khi vỏ bọc ấy xuất hiện vết nứt, những sự yếu đuối khiến người ta không ngờ đến sẽ phun trào ra ngoài, lúc đó bạn sẽ phát hiện thực ra cô yếu đuối hơn bất cứ người nào, cần sự che chở hơn bất cứ ai.
Tôi kéo tay Khả Tâm đi về hướng cầu thang bộ, đột nhiên Khả Tâm kéo tôi quay lại, căng thẳng túm lấy góc áo tôi, đôi môi run rẩy mấp máy như thể âm thanh phát ra cũng run rẩy theo vậy. Cô ấy nói:
“Ở cạnh em đi!”
Tôi nhìn Khả Tâm, đôi mắt ầng ậc nước mắt nên tôi không thấy được ánh mắt của cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy đang túm chặt áo mình.
Tôi gật đầu và ôm lấy bả vai đang run rẩy của Khả Tâm, bước từng bước vào thang máy như thể long trọng bước vào cánh cửa địa ngục vậy.
Cửa thang máy đóng rầm lại, Khả Tâm vùi đầu vào ngực tôi, ôm chặt lấy tôi, run rẩy không ngừng.
Thang máy rung lên rồi từ từ đi lên…
Cuối cùng sau một tiếng hét đến tan nát cõi lòng, máu trên mặt Khả Tâm như bị rút sạch và giờ đọng lại là một khuôn mặt tái nhợt như tuyết. Cô ấy ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, con ngươi long lên, miệng liên tục phát ra từng tiếng “Đừng… đừng… đừng!!!”.
Tôi lập tức ghì chặt Khả Tâm, điên cuồng ấn nút thang máy mở ra. Đến tận bây giờ tôi mới biết hóa ra thời gian trôi chậm đến thế, giày vò con người ta đến vậy.
Thang máy cuối cùng mở ra, tôi ôm lấy Khả Tâm ra ngoài như mũi tên.
Cơ thể Khả Tâm không ngừng run, tôi luống cuống chỉ biết ghì chặt cô ấy và nhẹ nhàng xoa đầu an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ…”
Thời gian như bị người ta thả chậm lại, từng giây từng phút trôi qua, không khí cũng như lắng lại, chỉ có mình tôi đang vỗ về Khả Tâm đang run từng cơn.
Dường như tôi nghe thấy tiếng Khả Tâm nói nhỏ, rât nhỏ: “Sợ lắm, sợ lắm… ai đó đến cứu…”
Chẳng biết qua bao lâu Khả Tâm bình tĩnh hơn, mặt đã có chút máu, đôi môi khẽ mấp máy song cuối cùng vẫn không nói gì. Khả Tâm định quay người đi và sau đó coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có điều đôi chân đã bán đứng cô ấy.
Tôi khẽ cười, áp má cô ấy: “Người đẹp có quyền làm nũng.”
Sau đó tôi cõng Khả Tâm, tuy không nặng nhưng tôi không hiểu rốt cuộc người nặng không đến 50 ki-lô-gam chứa bao nhiêu cân tâm sự.
Tôi không nén nổi nhớ tới mặt cười của Khả Tâm, bóng lưng kiên cường và hình tượng chanh chua của cô ấy. Một cơn nhói lòng bỗng dưng ập đến, nó giống như nỗi đau bị vứt bỏ vậy.
Có lẽ những người hay cười, những người kiên cường là những người cần an ủi nhất… Có lẽ họ không muốn cho người khác biết chỗ yếu đuối của họ…
Khả Tâm nằm sấp trên lưng cảm nhận tiếng tim đập lên xuống của tôi, khẽ nhắm mắt rồi tiếp tục dán vào lưng nóng hổi của tôi, khóe miệng nhếch lên một góc độ mê người mà không biết đang nghĩ gì nữa. Cô ấy vẫn nhắm mắt và nhoài người trên lưng tôi cười khe khẽ.
“Thế anh không hỏi em… em vì… vì sao bị vậy à?” Mãi lâu sau Khả Tâm mới ấp úng nói.
“Ai cũng đều có bí mật, pháo đài của riêng mình.” Tôi ngừng lại : “Tất nhiên là nếu em đồng ý nói thì anh sẽ chăm chú lắng nghe rồi, cô gái xinh đẹp đáng yêu.”
“Hừ.” Khả Tâm khẽ kêu một tiếng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Cô ấy tiếp tục nằm sấp trên lưng tôi, tôi bỗng cảm nhận được cô ấy vùi đầu sâu hơn, không rõ vẻ mặt của cô ấy nữa. Khả Tâm nói rất nhỏ, rất nhỏ: “Vậy anh có thể cho em buông thả đến lúc nào?”
“1314 ngày” Tôi gần như thốt lên.
“Vậy là mãi mãi rồi?”
Có thể nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Khả Tâm, tôi nhoẻn cười, thì thầm:
“Mãi mãi đừng nói là mãi mãi.”
“Hả? Nói cái gì đó?”
“Không, không nói gì cả.”
“Đến đây thả em xuống là được rồi.”
Tôi sững sờ vẫn là thả Khả Tâm xuống, cô ấy chắp hai tay sau lưng đi đằng trước giống như một đứa trẻ tung tăng, chỉ là tôi nhìn rõ hai tay sau lưng cô ấy đang run…
Nước tắm nóng làm cho không khí trong nhà nóng hầm hập, tầm nhìn mờ ảo. Khả Tâm ngồi xổm vùi khuôn mặt nhợt nhạt của mình vào đầu gối, nước nóng làm ướt mái tóc cô, rơi xuống miệng, mặn chát. Khả Tâm cắn chặt môi không cho mình phát ra âm thanh nức nở…
Tôi quay về phòng mở máy tính ra, trả lời những câu hỏi, bình luận của người đọc, khuôn mặt tái nhợt của Khả Tâm vẫn hiện lên trong đầu tôi không đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm Paris vẫn sáng như mọi khi. Tôi gập máy tính lại, đến đẩy cánh cửa khép hờ phòng Khả Tâm, đèn đầu giường vẫn sáng, Khả Tâm như công chúa ngủ ở đó, lông mi dài, khuôn mặt trắng như tuyết, giống như chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí khóe miệng vẫn còn nụ cười… Đương nhiên tôi cũng phát hiện trên bàn là viên thuốc ngủ.
Nhìn dáng vẻ ngủ yên bình của cô ấy, đột nhiên có dòng nước mắt lẳng lặng trào ra khỏi khóe mắt, tôi bèn duỗi tay lau đi cho cô ấy. Trái tim rách một vết thương dài, đau nhói không nên lời.
“Bất kể những đêm dài tối tăm như thế nào đi nữa cũng sẽ có những giấc mơ đẹp.”
Tôi khẽ nói giữa đêm dài sau đó tắt đèn trên đầu giường Khả Tâm, chỉ là tôi không biết lúc nào tay Khả Tâm đã nắm chặt lấy tay mình. Tôi cười, đành ngồi xỏm xuống nhưng không làm phiền cô ấy.
Tôi mở ra đôi mắt mông lung, căn phòng không đen như tôi tưởng tượng. Khả Tâm đã tỉnh rồi, cô ấy ngồi ở đầu giường ngước nhìn ánh trăng bàng bạc thê lương như trong nhiều tiểu thuyết viết, chỉ là tôi nhìn không rõ vẻ mặt của cô ấy, ánh trăng xoa lên gò má xinh đẹp, gió thổi tung mái tóc, cũng làm cho cô ấy xinh đẹp hơn…
Không đợi tôi nói chuyện, cô ấy đã cất giọng, nếu có thể dùng màu sắc hình dung âm thanh vậy thì âm thanh lúc này là màu trắng xám. Khả Tâm nói bằng giọng cởi mở khiến tim người ta như vỡ vụn: “Có thể bên em không?”
Tôi cũng giả bộ tự nhiên nói “Of course” (đương nhiên).
Tôi leo lên trên giường cô ấy, giường mềm mềm lại càng giống như cảm giác rơi vào động không đáy.
Khả Tâm thản nhiên duỗi lưng, trên người mặc quần áo ngủ hiện lên một đường cong mê người, cô ấy gượng gạo cười trông còn khó coi hơn khóc…
…
“Quốc Bảo, anh có từng nằm mơ không?”
Tôi nhìn Khả Tâm tiều tụy mà không biết trả lời như thế nào.
Cô ấy nhìn tôi cười rồi tiếp tục nói: “Em thỉnh thoảng nằm mơ, mơ thấy rất nhiều rất nhiều người mình không quen, em cứ nghĩ họ có phải là người trước đây mình từng quen hay không, có phải là bạn bè của mình không hay là người bạn thân có thể trút bầu tâm sự mọi lúc mọi nơi hay không.”
Khả Tâm nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của tôi rỗi bỗng dưng bật cười, sau đó ánh mắt ảm đạm dần:
“Không còn gì nữa, thật đó… Không còn gì nữa rồi! Hai năm trước em bị rơi thang máy, những người khác đều đã chết… bao gồm cả em của quá khứ, chỉ còn mình em của hiện tại là còn sống sót… »
Nghe Khả Tâm kể lại câu chuyện một cách nhẹ bẫng mà lòng tôi bỗng chốc lạnh toát. Vô số âm thanh từ sâu trong đáy lòng vỡ òa, đến khi cô ấy khó khăn thốt ra hai chữ trái tim tôi cũng như vỡ vụn thành tiếng…
Cô ấy nói “Em chỉ mất trí nhớ mà thôi…”
Mất trí nhớ, vô số tiểu thuyết phim ảnh đều đã đề cập tới, mất trí nhớ có khi là lãng mạn, cũng có khi là bi thương và bất đắc dĩ… Tôi từng cho rằng bản thân chẳng có chút quyến luyến với bất cứ điều gì trên thế giới này hay cũng sẽ không xuất hiện cảm giác lạ lẫm này, chỉ đến khi cái từ ấy xuất hiện tôi mới sực nhận ra ba chữ “mất trí nhớ” lại xa lạ đến vậy.
Khả Tâm lại cười, ngước lên nhìn trần nhà: “Quan hệ giữa bố mẹ, bạn bè, thầy cô, sở thích, sở ghét, sở trường, em hoàn toàn không biết. Giống như thế giới không liên quan gì đến tôi, luôn thấy đối với ý nghĩa bản thân vẫn còn sống rất xa lạ vậy. Dù em đã đi qua những nơi liên quan đến minh để hi vọng có thể nhớ ra gì đó, cho dù là một chút ít thôi cũng tốt, em cũng không muốn lôi kéo cái xác trống rỗng này… giống như cơ thể này em đoạt được vậy… Nhưng mọi thứ vẫn vô ích. Đôi khi em rất sợ, sợ gặp bố mẹ, gặp bạn bè lúc trước, bởi luôn cảm thấy người họ muốn gặp không phải em mà là Khả Tâm chưa mất trí nhớ. Bởi vậy em đã từ chối tất cả những yêu cầu gặp mặt, em thật sự rất sợ thế giới này không ai cần mình nữa…”
Không biết lúc nào căn phòng đã đầy tiếng nức nở của Khả Tâm, nhìn Khả Tâm như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy cô ấy cách tôi rất xa rất xa. Tôi không dám tưởng tượng cô ấy đã uống bao nhiêu thuốc ngủ để vượt qua những đêm tối cô đơn như vậy, cũng không dám tưởng tượng cảnh cô ấy thu mình vào góc nhỏ khóc một mình…
Tôi và Khả Tâm giống nhau, chỉ là tôi không có chuyện sau như cô ấy… Chuyện của tôi không có phần tiếp theo, đối lập với Khả Tâm, cô ấy chỉ đột nhiên lạc vào một câu chuyện xa lạ của một cô bé đang bối rối mà thôi.