Dọc theo đường đi, Bắc Bắc không biết dường như ăn trúng thuốc gì, giật mình liên tục.
“Cẩn thận! Bên cạnh có xe kìa!”
“Bắc Bắc, anh vượt đèn đỏ kìa!”
“Bắc Bắc, anh làm gì mà đèn xanh không lái đi?!”
“Bắc Bắc, sao anh lại lái xe lên phần đường dành cho người đi bộ?!”
……
Ngay cả Đại Đồng luôn dũng cảm khi xuống xe cũng đổ mồ lạnh…
……
Bắc Bắc vẫn trong trạng thái không yên khi nấu ăn trong bếp…Trong chảo, lửa cháy cuồn cuộn, anh vẫn như cũ đứng yên nơi đó. Thất thần đến hồn cũng
lìa khỏi xác…
Tôi ở đang lau sàn nhà phòng khách, phát hiện ra khói đặc, nhanh chân chạy tới tắt bếp.
“Trời! Bắc Bắc, anh muốn đốt nhà hả?!” Tôi kinh ngạc nhắc nhở, Bắc Bắc mới bình phục, nhanh chóng đổ thêm nước, dập tắt lửa.
“Bắc Bắc, anh làm sao vậy?” Tôi thật lo lắng hỏi anh…..Bắc Bắc im lặng
Bắc Bắc có tâm sự, nhưng anh không muốn cho tôi biết. Vì thế, tôi cũng không dám hỏi….
“Tối nay chỉ ăn hai món thôi, được không? Anh hơi mệt.” Bắc Bắc chuẩn bị xào rau xanh, thản nhiên hỏi tôi….. trên mặt trông rất mệt mỏi.
“Được..được…được..” Tôi nhanh nhẩu gật đầu, trong lòng bị nhéo đau điếng, trên mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng ở trước mặt tôi luôn ra dáng nhẹ nhàng…Lúc này đã
mệt mỏi đến mức không còn ngụy trang được nữa rồi sao??
“Chúng ta mau ăn cơm đi, ăn ngon ngủ ngon là cảm giác tốt.” Tôi vội vàng sắp xếp chén bát, bực tức bản thân mình sao không có thêm nhiều tay.
“Không được, ăn xong rồi anh còn đi ra ngoài dạy thêm.” Bắc Bắc lắc đầu, hốc
mắt hạ xuống , nhìn bóng đen trong mắt anh tôi cảm thấy thật kinh hãi.
“Bắc Bắc, anh luôn chuyên quyền như vậy.” Nháy mắt, mắt của tôi đã nổi lên
nước, nén khóc, tôi thấp giọng lên án. “Em chán ghét anh, càng chán ghét bản thân mình liên lụy anh.”
“Em chán ghét anh? Nói vậy
là có ý gì? Hơn nữa, em cũng không có liên lụy anh mà!” Trên mặt Bắc Bắc hốt hoảng. “Anh làm cái gì cho em khó chịu, anh có thể sửa…” Bắc Bắc
cầm lấy tay tôi, vội vàng hỏi. “Y Y, em muốn cái gì? Anh còn có cái gì
làm không tốt, em nói cho anh biết đi!”
Chính là rất tốt nên lòng của em mới có thể đau như vậy.
“Cái gì em cũng không muốn, em chỉ muốn anh nghỉ ngơi nhiều, có nhiều sức
khỏe.” Tôi lắc đầu, tiếng rất thấp…đầu cúi xuống, giọng nói càng nhỏ
hơn.
Bắc Bắc sửng sốt một chút, hồi lâu mới tỉnh lại…
“Được rồi, anh xin phép nghỉ tối nay, không đi dạy, ở nhà với em…” Bắc Bắc
nhợt nhạt cười nói…Anh lúc nào cũng thuận theo ý tôi… đến nỗi tôi cảm
thấy anh dường như muốn đền bù cho tôi!!
Nhưng đền bù cái
gì? Yêu thương? Nhưng tôi cũng không muốn phải như thế. Cùng nhau dọn đồ ăn lên, Bắc Bắc gắp cho tôi một miếng thịt bò, cười khổ.
Tôi biết, thịt bò không được bỏ muối, hơn nữa không được để lửa quá lâu, nếu không, nhất định sẽ bị dai.
Bắc Bắc có tâm sự….
Tôi không chủ động hỏi, tôi hiểu tính cách của anh. Nếu anh không muốn nói
thì đừng gặng hỏi, vì gặng hỏi chỉ có thể làm cho quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng mà thôi. Kỳ thật, thoạt nhìn quan hệ của chúng tôi
thật vững chắc, nhưng thực chất bên trong rất yếu ớt… bởi vì cảm xúc
không chạm đến góc sâu nhất của tâm hồn.
Bắc Bắc tắm xong,
đi ra khỏi nhà tắm nhỏ hẹp. Tôi nằm trên giường không yên lòng lật xem
tiểu thuyết…Bắc Bắc ngồi ở mép giường nhìn tôi…
Ngày đầu
tiên dọn đến nơi này, Bắc Bắc đã để tôi ở phòng lớn nhất…Bản thân mình ở phòng nhỏ kế bên chỉ có chiếc giường cho một người nằm. Tôi cong mắt,
mở miệng cười, chỉ cần nhìn thấy anh…luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tôi cầm lấy khăn mặt trong tay anh, vô cùng thân thiết giúp anh lau tóc.
Sau kết hôn, anh cho tôi quyền lợi này…Anh miễn cưỡng đáp ứng!
Trước kia, chúng tôi luôn t chuyện, nhưng đêm nay, Bắc Bắc đặc biệt im lặng.
“Khô rồi!” Tôi làm xong việc lớn nên đặc biệt rất hưng phấn ồn ào…
Bắc Bắc im lặng, không giống như trước kia, trở về phòng nghỉ ngơi..
“Muốn nói chuyện tán gẫu với em hả?” Tôi thân thiết dùng đôi tay ôm cổ anh giống như con gấu ôm cây.
Bắc Bắc vẫn là im lặng, ngay khi tôi nghĩ anh không muốn nói gì nữa, anh lại lên tiếng. “Đêm nay anh cùng ngủ với em.”
Tôi nghĩ biểu hiện lúc đó của tôi so với nhìn thấy khủng long còn kinh ngạc hơn. Tôi từ từ buông lỏng tay mình ra, không tin được chính lỗ tai
mình.
Đúng vậy, khi mua chiếc giường đôi này, tôi từng chờ đợi
anh có thể ở trên giường đòi hỏi tôi…Nhưng khi thấy anh mua một chiếc
giường đơn khác, cuối cùng tôi cũng hiểu được, anh không phải muốn mối
quan hệ như thế, anh chờ tôi lớn lên…yêu thương người khác…anh sẽ rời
đi.
“Bắc Bắc, anh….. muốn?” Tôi rất cẩn thận hỏi anh, trong lòng không ngừng cảm thấy hoảng sợ …
“Cho…. anh thêm….một ít thời gian…” Tiếng của Bắc Bắc rất nhỏ, giọng nói nghe thật khó khăn….
“Vậy…….” Tôi không hiểu, ý của anh là đắp cùng chăn bông nói chuyện phiếm sao????
“Anh nghĩ…… trước……thích ứng, thích ứng em……” Bắc Bắc nói thật giãy dụa,
thật do dự. “Nhưng mà…… Y Y, đừng quá chủ động…. anh sợ… anh sẽ làm em
hoảng hốt…
Mặt của tôi đỏ hồng lên, đừng quá chủ động? Những lời này thật độc nha, ý anh giống như tôi tùy thời “lợi dụng” anh.
“Anh đi chết đi!” Mặt tôi đỏ bừng, dùng gối đầu nhẹ nhàng đánh anh. “Em cũng sợ chết đi, nghe nói lần đầu rất đau!”
Bắc Bắc nhợt nhạt cười, đem tất cả ý nghĩ bất an che giấu. “Anh cũng nghe
nói vậy, cho nên chúng ta từ từ đi đến giai đoạn đó, được không?”
Ý của anh có phải là : Phát sinh quan hệ cùng tôi chính là cần một chút
thời gian? Trong lòng bị một chuỗi ngọt ngào chiếm lấy. Tôi biết ý nghĩa của câu nói đó.
“Vậy còn không mau lên nằm đi.” Mặt của tôi nóng khủng khiếp, đem một phần giường nhường lại cho anh, trong lòng vẫn hồi hộp.
Bắc Bắc nói muốn tôi, tuy rằng không phải lập tức, nhưng anh đã muốn tôi!!!
Ý nghĩ như vậy làm cho người ta thật quá mức vui vẻ…
Bắc Bắc xốc chăn lên nằm xuống một bên giường. Không gian chỉ còn lại hơi
thở của anh và tôi. Mùi sữa tắm của tôi vây quanh anh, cũng như hơi thở
thơm mát của anh vây quanh tôi….
Tim của tôi giống như chú nai con chạy loạn, không thể kiềm chế được.
Sợ anh xấu hổ, nên tôi cuộn mình trong chăn quay lưng về phía anh, khi tôi quay lưng đi, tôi có một cảm giác anh thở một hơi dài nhẹ nhõm… Thật
lâu, thật lâu về sau, đêm đã khuya, tôi đã thích ứng anh….vì thế hô hấp
không loạn nhịp nữa….
Đêmđến im lặng….giống như bên tôi cũng không có thêm một người nào…mí mắt của tôi ngày càng nặng……
Lúc giật mình có ai đó giúp tôi đắp chăn, dựa bên gối, chăm chú
nhìn tôi rất lâu, sau đó thì thào. “Y Y, hứa với anh, đừng chán ghét anh như chán ghét con gián….anh nhất định sẽ cố gắng….”