Người này là bạn trai cậu à, mình rất hài lòng! Đại Đồng dùng ánh mắt của mình nhắn tin qua cho tôi.
Tính tình tốt, có phong độ, vừa nhìn thấy đã biết trong tương lai sẽ là một người chồng tốt.
Vẻ mặt cô ấy giống như mẹ vợ xem mắt con rể, càng xem càng thấy thuận mắt…..
Nhưng tôi rất áy náy khi nhìn thấy Hải Kỳ gượng ép nuốt xuống miếng thịt
bò….Anh luôn phối hợp với tôi, ánh mắt không có tia lúng túng, anh là
một diễn viên im lặng, cũng là một diễn viên thành công.
Ăn xong bữa tối, Đại Đồng đề nghị đi tiếp “tăng 2”, vì thế mọi người cùng nhau đi hát Karaoke.
Trong phòng Karaoke, Đại Đồng vừa hát vứa nhảy còn Giang Mạnh Kì lại nơm nớp
lo sợ, nhìn hai người rất khôi hài. Tôi nở nụ cười tươi rói và thở một
hơi nhẹ nhõm, bởi vì tôi biết trong hôn lễ ngày mai không có cô dâu bỏ
trốn.
« Em tự hỏi chính mình, anh muốn em bao nhiêu, anh yêu em nồng nàn bao nhiêu?
Em muốn cùng anh như đôi chim liền cánh, mãi mãi bên nhau.
Trái tim của em chợt rung động lúc cao lúc thấp, oh…
Ngày mai em muốn gả cho anh!
Ngày mai em muốn gả cho anh! »
Cất tiếng hát theo bài «Ngày mai em muốn gả cho anh», lên giọng cao khủng
bố, liên tục cùng nhau hát, khuôn mặt vui sướng thoải mái tươi cười.
Tôi và Hải Kỳ ngồi ở một bên vỗ tay hoà theo nhịp bài hát. Không biết vì
sao, Hải Kỳ không có hỏi chuyện gì cả nhưng tôi cảm giác được, anh biết
trong câu chuyện của quá khứ, tôi sắm vai nhân vật nào.
“Khán giả thân mến, hôm nay mọi người vui vẻ như vậy, tôi có một tin vui muốn tuyên bố, tin vui ấy là……” Đại Đồng tạm dừng một chút, Giang Mạnh Kì
vui sướng đến không thể kiềm được nở rộ ra. “Tin vui ấy là….Bổn tiểu thư tôi…sắp làm mẹ.” Đại Đông lớn tiếng nói ra.
Cuối cùng
Gianh Mạnh Kì cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuyên bố tin vui đồng
nghĩa với việc có sự tin tưởng ở tương lai. “Cảm ơn bà xã, chín tháng
sau này sẽ làm em vất vả rồi…” Cậu ta ôm chặt Đại Đồng, ôm lấy hạnh phúc của cậu ta, gia đình của cậu ta.
“Chúc mừng, chúc mừng.”
“Mình khui rượu đây.” Tôi cười khanh khách đứng dậy, lại bị Hải Kỳ nắm góc áo kéo lại. Anh chỉ về góc…đôi nam nữ ngày mai sắp kết hôn đang nhiệt tình trình diễn cảnh ướt át…..
Màn trình diễn môi lưỡi quấn quít nhau liên tục trong…Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút đồng hồ……
Trong căn phòng Karaoke, cảm xúc yêu đương làm cho nhiệt độ tiếp tục tăng cao.
Tôi và Hải Kỳ mất tự nhiên, xấu hổ…hai má của tôi đỏ ửng còn hai vành tai của Hải Kỳ cũng đỏ bừng.
Rốt cuộc, đôi nam nữ nhiệt tình đã biểu diễn xong, mắt nhìn về phía chúng tôi.
“Hôn môi đi…hôn môi đi… hôn môi đi.” Đại Đồng ồn ào.
Vừa mới bị người khác xem xong màn biểu diễn, có người cố ý đem chuyện này ra để lấy quân bình.
“Đừng có làm ồn lên.” Mặc kệ cô ấy, tôi kéo Hải Kỳ đứng lên chuẩn bị chấm dứt hội tụ của đêm nay.
Không nghĩ tới…
“Ông xã, ngăn Y Y lại đi.” Trong khi đó Hải Kỳ đã bị Đại Đồng ôm lấy cánh tay giữ lại.
Giang Mạnh Kì do dự một chút…sau đó nghe lời ban “tổ chức” ngăn giữ lấy tôi.
“Ông xã, giữ Y Y lại.”
Tôi bị một bàn tay đặt trên bả vai, ánh mắt của anh ta có lỗi nhìn tôi, anh ta đúng thật là “nô tỳ của vợ” mà.
“Hôm nay hai người không hôn nhau, đừng nghĩ bước chân ra khỏi cửa.” Phụ nữ
có thai là lớn nhất….Cổ họng lớn…ngay cả lá gan cũng lớn.
Muốn thoát thân lại do dự sợ đụng phải bụng của cô ấy….
……
“Bịch” một tiếng, Hải Kỳ bị sô ngã trên sofa, người phụ nữ có thai này động tác thật thô lỗ. Anh ngồi dậy, bất đắc dĩ cười khổ.
“Bụp” một tiếng, tôi bị đẩy ngồi trên đùi của Hải Kỳ….Bàn tay ấm áp của Hải
Kỳ đỡ lấy thắt lưng tôi, chúng tôi không có đẩy nhau ra, bởi vì chúng
tôi còn bận tâm đóng cho xong vai nhân vật chính.
Người phụ nữ có thai gian trá cười to giống như tên tướng cướp ở trên núi.
“Còn không mau hôn đi…hắc hắc….” Bả vai của cô ấy run lên, vẻ mặt gian trá.
Giằng co qua lại khoảng nửa tiếng đồng hồ.
“OK, mình đầu hàng!” Tôi đưa tay lên đầu hàng, cứ giằng co kiểu này đến sáng mai cũng không có kết quả.
Giữa lúc Hải Kỳ chưa kịp phản ứng, môi của tôi đã nhanh đặt nhẹ trên đôi môi mỏng của anh. Vẻ mặt anh hoàn toàn giật mình, ngơ ngẩn.
Tôi nở nụ cười che giấu sự xấu hổ.
Tuy rằng cử chỉ này kết thúc nhanh chóng hơn dự tính, nhưng dưới sự giúp đỡ của Giang Mạnh Kì, Đại Đồng bĩu môi, bỏ qua cho
……
Đã gần 12 giờ khuya, tôi và Hải Kỳ tản bộ dưới ánh trăng….Anh có vẻ như vẫn còn xấu hổ…
Tôi cũng không có nói nhiều chỉ là đi theo anh, đi theo cái bóng in trên
mặt đường. Ngay cả bóng dáng của anh cũng làm cho người ta có cảm giác
an toàn, giống một người có thể giúp người khác xoá tan bi thương.
“Ha ha bạn của cô thật vui nhộn.” Anh xấu hổ mở miệng. “Về nụ hôn kia…. Thật ngại quá……”
“Anh bị người ta lợi dụng mà, tại sao anh lại phải giải thích?” Tôi bỡn cợt chọc ghẹo anh.
Anh sửng sốt sau đó thật thà trả lời. “Bởi vì …cô là con gái…..”
Tôi cười một tiếng, câu trả lời làm tôi thấy anh thật đáng yêu.
“Anh đối với bà già kia cũng khách sáo như vậy, bởi vì cô ta là con gái sao?”
Tôi giễu cợt anh, anh từ chối cho ý kiến.
“Thôi Hải Kỳ, anh thường hay đi xem mắt lắm à?” Tôi không muốn buông tha cho anh dễ dàng.
“Không thường lắm, cũng chỉ đi xem mắt qua có vài lần.” Anh nhẹ nhàng trả lời
thật tự nhiên. “Lần xem mắt này là do cha tôi ở Pháp sắp xếp, tâm ý của
ông cụ chỉ từ chối được một lần, không từ chối được lần thứ hai.”
“Nói thật, nếu đêm nay không có tôi quấy rối, anh cùng bà già đó tiến triển
thuận lợi sao?” Tôi nhảy đến trước mặt anh, khoái trá đặt câu hỏi.
Anh cười lắc đầu. “Sẽ không, không thích hợp.” Đối với phụ nữ, anh không bao giờ nói xấu về họ.
“Còn tôi thì sao? Nếu tôi đăng ký làm người xem mắt của anh, chúng ta có nên phát triển cơ hội này?” Tôi luôn là người không thích nói chuyện quanh
co.
Anh sửng sốt, hơn nữa ngày mới thốt ra tiếng nói của mình. “Cô nói giỡn chơi à…..”
“Nhìn tôi giống như đang nói giỡn chơi sao?” Tôi cười hỏi lại.
Im lặng một hồi sau, anh nói. “Cô không biết là…..tuổi của chúng ta có khoảng cách khá xa sao?”
Tôi lấy ngón tay chỉ vào ngực mình rồi chỉ vào lồng ngực cao lớn của anh
nhiều lần, đùa đùa cười nói. “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta khác nhau về vóc dáng thôi.” Anh thật cao lớn….
“Chúng ta chênh lệch nhau tới bảy tuổi đấy!”
“Anh đang từ chối tôi sao?” Tôi cười đùa, nếu Hải Kỳ thật sự không thích tôi cũng không nên miễn cưỡng.
Anh lại không hé răng, trong chốc lát anh mới nói. “Tôi không nghĩ sẽ cùng
cô kết giao…..Dù sao tuổi tác của chúng ta cũng chêch lệch như vậy.”
Haizz, thật sự là bị từ chối rồi….
“Nhưng tôi đối với cô vẫn có cảm tình, tôi không phủ nhận.” Anh thành thật
nói. “Chỉ là tuổi tác chúng ta chênh lệch quá, hơn nữa tôi cũng từng kết hôn qua. Chúng ta không thích hợp cho lắm.”
“Không phải
anh kết hôn giả à?” Thật là quanh co, tôi nghĩ anh đối với tôi không có
cảm tình, bởi vì Hải Kỳ bình thường đối với tôi thái độ rất tự nhiên.
“Làm sao cô biết vậy?” Anh kinh ngạc sau đó nhẹ nhàng nói. “Tôi và vợ trước
đúng thật là hai người xa lạ. Nhưng dù sao tôi cũng từng kết hôn. Cô
không ngại điều đó sao?”
“Hải Kỳ, có một số việc, tôi cũng
muốn nói cho anh nghe.” Không biết vì sao, tôi không muốn giấu diếm
người đàn ông này. “Năm 18 tuổi tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa còn bị sảy
thai. Hôn nhân của tôi chỉ tồn tại có hai năm, anh với vợ cũ là những
người xa lạ không có chút tình cảm nào…Còn tôi đối với người chồng cũ
thật sự rất yêu, mà cuộc hôn nhân này cũng vì bất đắc dĩ phải dứt bỏ.
Cho nên, tôi không phải là cô gái ngây thơ như mọi người lầm tưởng.”
Anh chấn động, kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng tôi, nhất thời không tiêu hoá nổi tin tức này.
Sau khi nhìn khuôn mặt anh khó coi như vậy, tôi có chút tổn thương….xem ra
Bắc Bắc trước kia nói tôi giấu chuyện kết hôn là đúng.
Nhưng tôi không hối hận khi nói cho Hải Kỳ biết.
Bởi vì tôi biết, nếu tôi và Hải Kỳ kết giao, tôi sẽ lấy lòng thành ra đối
đãi. Lấy kết hôn làm điều kiện trước tiên để thành lập mối quan hệ, cho
nên tôi không hi vọng lừa gạt bất kỳ thứ gì.
Tuy nhiên ánh
mắt kinh ngạc của anh vẫn làm cho tôi khó chịu. “Hắc… hắc .. lời đề nghị kết giao của chúng ta… coi như chưa nói gì đi ….” Tôi hiểu, không phải
người đàn ông nào cũng đều chấp nhận việc đó. Tương lai còn có nhiều cơ
hội kết hôn khác tốt hơn.
Giữa lúc tôi xoay người, anh kéo tôi lại….Là bàn tay ấm áp kéo tay tôi lại, truyền hơi ấm cuồn cuồn qua cho tôi.
“Nếu cô thấy chúng ta chênh lệch nhau 7 tuổi không có vấn đề thì chúng ta
chính thức kết giao, được không?” Vẻ mặt của anh rất chân thành.
Tôi ngập ngừng sau đó rụt rè hỏi. “Tôi từng kết hôn….thật sự không sao chứ?”
Anh cười, nụ cười ấm áp nở rộ. “Trước khi kết hôn, tôi từng có bạn gái,
chúng tôi quen nhau hai năm, sống chung với nhau và đã có quan hệ….Cô
chấp nhận không?”
“Chuyện này có gì đâu mà không tiếp nhận
được?” Tôi kinh ngạc, quan niệm của anh thật kì lạ. Bây giờ ở Trung Quốc nam nữ yêu nhau, sống cùng nhau là chuyện bình thường, huống chi anh ở
một đất nước cởi mở như Pháp, trai gái yêu nhau mà không quan hệ mới là
việc lạ.
“Vì vậy chuyện kết hôn trước kia của cô, tại sao
tôi không thể tiếp nhận được?” Anh cười thật ấm áp, hết sức ấm áp nói.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, thật lòng yêu một người là có tội. Yêu một
người, muốn cùng người đó kết hôn là việc bình thường. Chuyện bình
thường như vậy, làm sao có thể thành trở ngại cho tình yêu tiếp theo?”
“Hải Kỳ……” Tôi thật sự cảm động.
Thật là một người đàn ông khoan dung như biển cả….Dưới ngọn đèn đường, tôi ngả đầu vào vòng tay ôm ấp của anh.