Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Quyển 6 - Chương 1: Thế khó xử



Tiết tử

Khi đôi mắt sâu thăm thẳm của anh dừng lại ở trên người tôi, hơi thở của tôi vẫn dồn dập như trước. Khi không nhìn thấy anh, tôi buồn bã nhớ nhung không thể diễn tả được.

Chân tướng sự thật từng màn từng màn một được vạch trần…Đau lòng không thể nào tả xiết, nỗi đau sau cao hơn nỗi đau trước.

Cả bầu trời và cả mái nhà làm bằng kính để ngắm sao kia cũng đau lòng mà rơi nước mắt cùng tôi.

Tại sao mọi đau khổ anh đều tình nguyện mãi mãi gánh lấy một mình?

Chẳng lẽ anh không hiểu, trên thế giới này chỉ có anh mới có khả năng làm cho tôi bi thương? Chẳng lẽ anh không hiểu, tôi thật sự không cần được anh bảo vệ tôi như vậy?

Anh trai! Nếu trong tương lai của anh có xuất hiện một cô gái khác thì xin anh hãy sớm nói cho cô ấy biết, anh yêu cô ấy!……

Về đến nhà đã gần một giờ sáng, tôi tra chìa khoá mở cửa nhà ra. Không ngờ rằng trong phòng khách đèn vẫn còn sáng.

Một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu trắng nằm nghiêng trên sofa, hai mắt nhắm chặt, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi khó che giấu. Tôi rón rén bước từng bước chân rất nhẹ, sợ đánh thức anh…. Nhẹ nhàng đi đến sofa ngồi xổm trước mặt anh.

Làm sao bây giờ? Lay anh tỉnh dậy? Hay là lấy tấm chăn đắp lên, rồi để anh nằm trên sofa ngủ một đêm? Tôi hình như đang luyến tiếc do dự giữa hai cách làm….

Đang tiếp tục lưỡng lự thì đôi hàng lông mi dài khẽ động đậy, sau đó anh chậm rãi mở mắt. Mặt vẫn mang theo nét buồn ngủ, anh nở nụ cười chân thành hỏi. “Đã trở về rồi sao?”

Một nỗi đau lòng không tả xiết tàn sát bừa bãi lên trái tim tôi.

Tôi làm vẻ mặt không vui nói. “Ngày mai không phải anh cần đi ra sân bay sớm để lên Bắc Kinh dự khai mạc hội nghị trao đổi kinh nghiệm à? Tại sao không đi ngủ sớm.”

Anh ngồi dậy vuốt vuốt mái tóc ngắn của tôi nói. “Trước khi đi công tác, anh muốn gặp em.” Mang theo dày đặc ý yêu thương, anh nhẹ giọng phản kháng.

“Vậy sao anh không gọi điện thoại cho em sớm?” Nếu biết anh đang đợi ở nhà, tôi sẽ không đi hát Karaoke.

“Ngày mai Đồng Hoa kết hôn, anh đoán các em có rất nhiều hoạt động, hối thúc em về nhà có vẻ không hay lắm.” Anh cười đến nhạt nhẽo cũng lại rất dịu dàng.

“Mai mốt không được như thế nữa! Anh làm vậy em thật sự không thoải mái.” Miệng của tôi chu ra, nghĩ tới năm giờ sáng ngày mai anh phải đi ra sân bay, nhưng lại chờ tôi mà không đi nghỉ sớm, trong lòng thật không thoải mái tí nà

“Hình như anh……làm cho em có cảm giác như vậy….” Tiếng anh nói kèm theo khổ sở nhưng giọng nói vẫn dịu dàng mềm mại giống như dòng suối đang chảy róc rách.

Quả thật từ sau khi tôi từ Hàn Quốc trở về, anh chú ý rất nhiều đến tôi.

“Em không phải là có ý này, em chỉ là đau lòng thôi.” Tôi trừng mắt nhìn anh. Thà anh cứ giống như xưa, đối với tôi thật nghiêm khắc, cũng đừng như bây giờ, ngay cả nghiêm khắc cũng quá cẩn thận.

Anh cười, một tiếng cười thư thái phát ra từ nội tâm vui vẻ.

“Gặp em rồi anh cũng an tâm, em mau đi ngủ sớm đi.” Anh kéo tôi đi về phòng rồi nói tiếp. “Ngày mai em phải làm phù dâu, sẽ mệt mỏi cả ngày đấy.”

“Ngày mai anh lên máy bay không được đọc báo, nhớ nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm, bằng không ánh mắt sẽ mệt mỏi khó coi lắm.” Tôi lải nhải như một bà cụ.

“Được.” Anh gật đầu dặn dò tôi. “Ngày mai nhớ bỏ nhiều tiền vào phong bì một chút, bỏ thêm phần của anh vào.” Đại Đồng còn chưa hết giận nên không có mời Bắc Bắc. ((&_&))

“Em biết rồi!” Haizz, quả thật tôi rất muốn cùng Bắc Bắc tham gia hôn lễ của Đại Đồng. Cô ấy đối với người từng yêu thầm như vậy thật đúng là dứt tình….Tuy nhiên, tôi nghĩ nếu tương lai Gianh Mạnh Kì đối xử tệ bạc với Đại Đồng, tôi cũng sẽ làm như vậy. Đây coi như là biểu hiện tình bạn của phái nữ.

Đứng trước cửa phòng tôi.

“Ngủ ngon.” Anh nhìn tôi nở nụ cười dịu dàng

“Ngủ ngon.” Tôi vẫy tay chào anh.

Hiện tại thật tốt, mỗi ngày vào buổi tối có thể cùng anh nói lời chúc ngủ ngon…Khi tôi xoay người vào phòng thì…

“Y Y à!” Anh gọi giật lại.

“Vâng?” Tôi quay đầu nhìn anh.

“Anh đi rồi, em phải nhớ ăn cơm ba bữa đúng giờ nhé!”

“Vâng.”

“Mấy ngày nay nhiệt độ bên ngoài không ổn định, ra đường phải nhớ mang áo khoác theo.”

“Vâng.”

“Còn có….” Một nụ hôn dừng giữa trán tôi….

Thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng…….dịu dàng đến nổi suýt chút nữa tôi đã lạc mất hồn vía.

“Mười ngày nữa anh sẽ trở về.” Anh nở nụ cười mà mặt còn chứa đầy lưu luyến tham lam.

“Vâng.”

“Ngủ ngon….” Ánh mắt của anh sâu thăm thẳm như nước biển cả

“Ngủ ngon…..” Tôi bất động trả lời.

Cho đến khi anh đã về đến phòng và đóng cửa lại, tôi mới bừng tỉnh đi vào phòng mình, tay còn vuốt nhẹ lên hơi ấm còn đọng lại trên trán.

Cảm thấy….Bắc Bắc đối với tôi có cái gì đó thật khác lạ. Nhưng là thứ khác lạ gì, tôi cũng không đoán biết được.

Anh luôn luôn đối với tôi thật dịu dàng, chăm sóc thật tỉ mỉ ….

……

Đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết…tôi đã có bạn trai…

Anh là anh trai của tôi…. Anh có quyền được biết, không phải sao?……

♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂

Hôn lễ của Đại Đồng diễn ra thật êm đẹp.

Trong lễ cưới, cô ấy cố tình để tôi chụp được bó hoa cưới của cô dâu.

“Chúc mừng chúc mừng! Thật hay quá nha! Cô dâu kế tiếp nhất định là cậu rồi!”

Vì thế một nhóm bạn bè quen biết và không quen biết vây quanh nói chúc mừng, làm đầu óc của tôi choángng.

……

Cô dâu kế tiếp?…… thật sự sẽ là tôi sao?…..

……

Tôi cùng Hải Kỳ đã chính thức kết giao. Tuy rằng chúng tôi không keo sơn, cuồng nhiệt như những cặp tình nhân đang yêu khác, nhưng tình cảm của chúng tôi luôn luôn ấm áp. Mỗi một lần hẹn hò đều cảm thấy thật thoải mái. Đề tài mà chúng tôi đề ra để tán gẫu chưa bao giờ tẻ nhạt. Anh thật bao dung tôi, mà tôi cũng thật nhường nhịn anh. Chưa bao giờ tôi làm những việc tuỳ hứng đối với anh, điều này trước nay chưa từng xảy ra.

Sau khi kết giao, tôi mới biết được Hải Kỳ có bằng cấp cao, công việc chính của anh không phải là đầu bếp. Anh là bác sĩ tâm lý, có trung tâm trị liệu riêng và rất danh tiếng ở thành phố X này. Danh sách khách hàng hẹn khám chất cao như ngọn Kim tự tháp.

Cuộc sống của anh thật giản dị, ban ngày và ban đêm là hai thân phận hoàn toàn khác nhau. Anh không phô trương bản thân cũng không cố ý giấu diếm.

……

Tôi vẫn không đem chuyện tôi và Hải Kỳ đã kết giao nói cho Bắc Bắc biết.

Có đôi khi tôi thấy mình thật buồn cười, một chuyện đơn giản như vậy tại sao khó mở miệng nói ra?

Có lẽ… có lẽ… có lẽ….bởi vì mỗi buổi tối lúc Bắc Bắc gọi điện thoại cho tôi, giọng nói nghe thật mệt nhọc….Tôi không nên lấy việc nhỏ như vậy làm phiền anh, có đúng không?

Lịch trình về nhà của Bắc Bắc bất đắc dĩ phải kéo dài. S hội nghị trao đổi kinh nghiệm xong, anh lại được sắp xếp vào tổ có một cuộc giải phẫu lớn mới được đưa tới….

Anh thất hứa với tôi, mới đây thôi mà anh đã đi hơn hai mươi mấy ngày rồi!…

……

Vài ngày đầu tôi còn vô tâm không nghĩ đến anh, rồi đến một tuần ….tôi bắt đầu nhớ anh, đây chỉ là một thói quen, nhưng tôi thật sự, thật sự nhớ anh. Nhớ anh đến nổi tôi im lặng đi tới đi lui trong phòng, khi quay đầu lại luôn cảm thấy như anh đang lặng lẽ ngồi trên sofa làm bạn với mình.

Anh đi càng lâu, cảm xúc của tôi càng ngày càng trùng xuống thấp.

Thế cho nên có vài chuyện không hay xảy ra với Hải Kỳ, cho dù anh tỏ ra bình thường nhưng tôi cũng không có để tâm chú ý…

Ví dụ như khi Hải Kỳ trở về nhà vào đêm khuya đã bị đám côn đồ bao vây, may mắn Hải Kỳ chạy thoát được, đám côn đồ đó cũng chưa lấy được gì.

Tiếp theo đó là trong nhà hàng của anh có một đám nhân viên gây sự, rồi tiếp theo nữa là có mấy người bệnh nhân tốt của anh huỷ bỏ lịch khám đã hẹn trước.

……

Sắp hết giờ làm việc thì điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn: ‘Đã mua vé xem phim, bây giờ đang trên đường đến đón em, nhớ chờ anh.’

Tôi cười, vừa định nhìn cho kỹ thì điện thoại bên tay trái vang lên, tôi thuận tay nhấc máy, truyền đến tiếng nói trầm ấm của Hải Kỳ. “Trước khi đi xem phim, đi ăn tối ở nhà hàng Hàn Quốc nh

“Không phải anh đã mua vé rồi sao mà còn hỏi em?” Tôi cười trả lời anh.

“Sao em biết anh đã mua vé rồi?” Anh cười khẽ nói. “Buổi sáng hôm nay anh đã tranh thủ đi xếp hàng mua vé.”

“Còn hỏi làm sao em biết? Không phải mới nhắn tin cho em biết sao?” Tôi có chút buồn cười, cầm lấy điện thoại di động trong tay. “Coi như đã hẹn xong, em đối với sắp xếp của anh không có chút phản đối nào.”

“Ừ, cứ quyết định vậy đi.” Trước khi cúp máy, Hải Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói. “Anh không có nhắn tin cho em nha.”

“Có mà.” Tôi cười nói tiếp. “Để em lấy ngày giờ anh gởi tin đưa cho anh xem…..” Tôi lấy điện thoại mở ra xem lại tin nhắn, tiếng cười đọng lại.

Đó là số điện thoại của Bắc Bắc….Anh đã trở về từ khi nào?

“Hải….Hải Kỳ….Chúng ta có thể đổi giờ xem phim không?……” Không cần đắn đo nhiều, tôi ngập ngừng hỏi Hải Kỳ.

“Làm sao vậy?” Anh có chút ngạc nhiên.

“Tin nhắn vừa rồi…. vừa rồi là của anh trai em….Anh ấy cũng đã mua vé xem phim….chúng em đã gần một tháng nay không có gặp cho nên, cho nên…..” Muốn từ chối mà thật khó nói ra thành lời.

Hải Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói. “Thật tốt quá! Dù sao mọi người đều quen biết, để anh gọi Nhược Hàm, bốn người chúng ta cùng nhau đi xem phim chung, được không?”

“………….” Tôi khổ sở gật đầu. “Được.”

Có một số việc sớm hay muộn gì thì Bắc Bắc cũng nên biết.

“Vậy…. Y Y, cảm ơn em.” Hải Kỳ nói một tiếng cảm ơn, làm cho tôi cảm thấy anh sắp xếp như vậy cũng không có ý nghĩa đơn thuần.

……

Cúp điện thoại xong tôi xoay người, nhìn thấy Nhược Hàm còn đeo kính đen đang bận bịu đánh máy hỏi. “Nhược Hàm, buổi tối nay có việc gì không? Nếu không có việc gì…chúng ta bốn người đi….xem phim?”

“Được.” Nhược Hàm thuận miệng nói tiếp. “Dịch Bắc hẹn với em hả? Ngày hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho chị, nói hôm nay chị không được cho em tăng ca, anh ấy muốn mang cho em một sự vui mừng kinh ngạc.”

Bắc Bắc….

“Xem ra tối nay tiết mục sẽ rất phong phú đây, Đồng Tử Y.” Tiếng nói âm trầm, lạnh lùng quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Tôi không thể tin, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn….

Là Y Đằng Diệu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.