“Đồng Tử Y, thời hạn thi hành án của cô đã hết, được tự do rồi thì về sau cố
gắng làm một người tốt nhé!” Người quản giáo trại giam cất tiếng nói
lạnh lẽo bên tai tôi.
Tôi mở to mắt ra nhìn phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống chói mắt, tôi đưa tay lên che lại….Vẫn còn chưa thích ứng kịp….
Ba năm đã trôi qua, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn.
Trong ba năm qua, dường như anh chưa từng rời khỏi người tôi một giây
phút nào ….
Mỗi tuần đều đặn ba lá thư…Cho dù hai năm đầu
nằm trong hoàn cảnh ác liệt ở Trung Đông như vậy, thư anh viết cho tôi
cũng không gián đoạn. Trong thư anh còn kèm theo cả ảnh chụp nữa.
Anh đã gầy đi và đen đi thật nhiều….
Trong ảnh chụp, anh đang đi tới một nơi mà dân chúng ở đó đang bị dày vò vì
bom đạn chiến tranh nhưng ánh mắt cũng anh vẫn trong sáng, kiên định.
Mỗi một lần nhìn vào tấm ảnh ấy, nhìn vào đôi mắt trong veo kia, tâm trạng
của tôi mới thoải mái một chút, may mắn…..Trầm Dịch Bắc không có bị Đồng Tử Y huỷ diệt….
Đến năm thứ ba, anh bỗng nhiên nói cho tôi biết, anh đã rời khỏi đội ngũ bác sĩ không biên giới…Vì thế thư từ của
anh bây giờ đã in dấu hai chữ “nước mỹ” trên phong bì….
Trong thư, anh nói cho tôi biết, anh qua Mỹ làm bác sĩ gia đình cho một nhà
triệu phú. Tôi không hiểu vì sao anh phải quyết định như vậy. Tuy nhiên, không thể phủ nhận, anh rời khỏi vùng chiến tranh ở Trung Đông làm tôi
cảm thấy thật yên tâm.
Ba qua năm, ngoài trừ anh không có biến đổi gì ra, có rất nhiều chuyện đã thay đổi…
Đại Đồng đã là mẹ của hai đứa nhóc. Hai tháng sau vụ án của tôi, Nhược Hàm
đã gả cho Hàn Thiếu Nghệ. Nửa năm trước Hải Kỳ đã kết hôn, vợ anh là một cô giáo mầm non, nghe nói là một người con gái rất dịu dàng, thiện
lương. Còn thấy trên báo hay đưa tin, Y Đằng Diệu đang quan hệ qua lại
với một ngôi sao mới nổi.
……
Giống như mọi người không có ai sai. Mà thật ra, tôi cũng không có sai.
Trong nhà tù này cũng không có gì đáng sợ như trong tưởng tượng. Ở bên trong
nhà tù, quản giáo trại giam đối với tôi cũng tốt, nghe nói Trầm gia đã
bỏ tiền ra để lo lót.
Lúc mới vào tù, người khác phải đi
lao động, còn tôi được bố trí sửa sang lại sách báo trong thư viện. Bởi
vì tôi được quá ưu đãi cho nên có rất nhiều người không vừa mắt, tuy
nhiên bọn họ e ngại vẻ mặt dữ tợn của một bà chị vẫn hay túc trực bên
tôi. Hơn nữa, tôi luôn im lặng, không gây chuyện, sinh sự với ai. Vì
thế, từ từ mọi người cũng không để ý đến nữa.
Nghe nói, bà chị dữ dằn ấy là do Y Đằng Diệu lo lót đưa và
Đến năm thứ ba, mọi chuyện xảy ra hết sức kì lạ. Trong mắt của mọi người
nhìn tôi tràn ngập sợ hãi, hình như tôi so với án tử hình còn đáng sợ
hơn. Mỗi người thấy tôi đều cung kính, lễ phép lại khách sáo. Bà chị dữ
dằn kia nói tôi có vận may, tôi có người của Long Môn bảo vệ.
Đụng đến tôi chẳng khác nào đối đầu với toàn bộ người của Long Môn.
Nhưng Long Môn là cái gì? Tôi không biết! Chuyện kì lạ đều còn ở phía sau.
Đột nhiên trong lúc tôi vô tình ở trong nhà giam nghe được một bí mật giao dịch thuốc phiện, kết quả là: Giảm hình phạt!
Lúc đó tôi nghe lén được một bang phái xã hội đen chuẩn bị đặt bom khủng bố người dân ở thành phố nào đó, kết quả là: Giảm hình phạt!
Tôi bí mật tố giác ẩu đả. Ngăn chặn được tội phạm. Tố giác người vượt ngục…
Giảm hình phạt. Giảm hình phạt. Và tiếp tục giảm hình phạt.
Tôi quả thật choáng váng cả đầu óc!!
Trong vòng ba năm, mà mới không đến một năm ngắn ngủi, thì thời hạn thi hành án của tôi đã giảm một nửa.
Thời hạn thi hành án là sáu năm, bây giờ chỉ biến thành có ba năm. Mà vấn đề là, tôi cái gì cũng không có làm, cái gì cũng không có biết a!
Tất cả mọi việc đều là đúng dịp, đúng dịp mà thôi! Câu đúng dịp này đến cả
tôi, mở miệng nói ra cũng thấy bế tắc. Chỉ tự nhiên có “kỳ ngộ” không
hiểu từ đâu rơi xuống đúng vào người t
……
Mặc
một bộ đồ màu trắng, tôi chuẩn bị một mình đi xuống núi. Dưới ánh mặt
trời, cũng có một thân ảnh bận quần áo trắng như trong hư ảo làm người
ta không muốn mở mắt ra….Tôi cố gắng mở lớn ánh mắt.
“Bắc Bắc…” Tôi bất ngờ hét lên mừng rỡ.
Hôm nay được phóng thích, ngay cả chính tôi cũng rất ngạc nhiên, làm sao
anh biết tin tức ấy nhỉ? Hơn nữa không phải anh đang ở Mỹ sao?
Nhìn phía sau lưng anh, tôi chú ý thấy có một chiếc máy bay màu đen. Ở Trung Quốc mà nhìn thấy máy bay tư nhân, cảm giác thật sự là hoàng tráng.
Nhưng có người không cho tôi thưởng thức cảm giác “hoàng tráng” đó. Anh ôm
lấy tôi, siết chặt như muốn hoà thân thể tôi vào cơ thể anh…
Tôi cười, nước mắt rưng rưng nói. “Em được tha rồi.”
“Anh biết, anh biết!” Anh kích động.
“Em được tự do!” Nước mắt tôi ngây ngốc chảy xuống….
“Anh biết! Anh biết!” Anh càng ngây ngốc hơn, kích động đến hốc mắt cũng phiếm đỏ.
……
Thật kích động! Ba năm thương nhớ, được gặp lại dường như đã mấy ki
Từ trên máy bay trực thăng đi xuống một người đàn ông cao lớn khác thường. Anh ta cao khoảng hơn một mét chín, kì lạ là, anh ta đeo một cái mặt nạ màu trắng. Dấu bên trong chiếc mặt nạ là đôi đồng tử mắt màu xanh ngọc, chỉ cần liếc một cái cũng có thể đoán được người đàn ông này cũng không phải là người Á đông.
Người đàn ông rất im lặng, toàn thân tản ra khí chất lạnh lẽo. Nhưng anh ta nhìn chúng tôi bằng đôi mắt bình thản.
“Tôi phải đi rồi!” Người đàn ông cất lời chào từ biệt chúng tôi.
Lời nói anh ta ngắn gọn giống như ngày mai sẽ gặp lại. Nhưng khi Bắc Bắc
ngước lên, ánh mắt anh phức tạp, bởi vì có thể về sau cả đời cũng không
có cơ hội gặp lại.
“Dạ Tiêu, cảm ơn anh….cảm ơn anh đã hết lòng tuân thủ lời hứa….”
Người đàn ông gật đầu, xoay người bước đi, có thể nhìn ra được đó là một người đàn ông vô cùng cứng rắn.
Khi vào đến máy bay, bỗng nhiên phía sau lưng chúng tôi vang lên tiếng nói của anh ta. “Không hẹn ngày gặp lại.”
Từ nay về sau, Trầm Dịch Bắc và Long Môn không còn quan hệ gì nữa.
“Tôi còn tưởng về sau nếu có gì phiền toái thì tìm đến anh đấy!” Bắc Bắc trêu chọc.
“Dĩ nhiên.” Người đàn ông nói chắn chắn.
Cũng không nói lời tạm biệt, anh ta mở cửa máy bay, sau đó cách chúng tôi càng ngày càng xa dần
“Anh ta lại chỉ còn một mình…..” Bắc Bắc thở dài, có thể thấy được, tuy rằng đều lạnh lùng nhưng cả hai người đàn ông cũng có tình hữu nghị.
Ngoái đầu nhìn lại tôi, tiếng anh thật sâu lắng, ngọt ngào. “Anh may mắn hơn so với Dạ Tiêu… Ít nhất, chúng ta vẫn yêu nhau…”
Tôi ôm lấy cánh tay anh, hạnh phúc đã trở lại bên người của chúng tôi…
“Bắc Bắc, em muốn về nhà.” Tôi cười tươi tắn.
“Được, chúng ta về nhà thôi.”
Nhà! Chúng tôi vẫn còn có một mái gia đình đang chờ….
Tôi đem chuyện kì lạ trong một năm qua kể cho anh nghe, anh chỉ nở nụ cười yếu ớt….
“Anh gặp Dạ Tiêu ở Trung Đông, anh đồng ý trở thành bác sĩ tư của anh ta.
Còn anh ta thì đồng ý nghĩ cách giúp em được ra tù sớm một chút, đơn
giản như vậy thôi.” Anh tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Làm sao
anh quen được anh ta….” Nhắc đến mối quan hệ này, tôi mới nhớ đến lời
của quản giáo trại giam, thì ra đầu não của Long Môn ở Mỹ, có thế lực
trên toàn cầu….
“Đây coi như là duyên phận đi, khi còn ở
Trung Đông, Dạ Tiêu bị trọng thương, anh bị anh ta bắt cóc…..” Chuyện
xưa cứ như vậy được bắt đầu…..
Tôi ôm lấy cánh tay của anh, chúng tôi thong thả đi xuống núi dưới nắng chiều của buổi hoàng h