Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 37



Edit A Quýt

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm

Nguồn truyenwk.com

Chương 37:

    Từ khi Lạc Bạch biết số điện thoại của Lệ Diễm, cứ hai ngày cậu sẽ gọi lại, gọi một cách hoa mỹ là: yêu thương chăm sóc.

    Lệ Diễm bật cười: "Tôi thiếu yêu sao?"

    Lạc Bạch thở dài: " Tôi đây không phải ấm áp sao ?"

    Cậu tự nghĩ, nếu như lúc này Lệ Diễm bị bệnh, trong lúc bình phục hẳn là cảm thấy cô đơn.

    Bảo ca là một tiểu đồng bọn đáng yêu như vậy, đương nhiên muốn gửi một chút ấm áp.

    Lệ Diễm: "Vài ngày nữa tôi về thành phố Trường Kinh - cậu chuẩn bị thi vào cấp 3 à?"

    Lạc Bạch: "Vậy cậu có thể nhìn thấy tôi trên TV tin tức."

  Mang  Đại Hồng Hoa thi vào cấp 3 Trạng Nguyên, quả thực kiêu ngạo!

    Lệ Diễm bật cười: " Cao trung, là muốn đi Thị Nhất Trung à?"


 

  Lạc Bạch: "Thị Nhất Trung là trường trung học tốt nhất thành phố Trường Kinh, nhất định phải tới đó."

 

  Lệ Diễm: "Tôi cũng đi."

 

  Ở kiếp trước, hắn nằm trên giường bệnh hồi cấp hai, thời cấp ba, bị xem như một cây đao bỏ vào trong thương trường chém gϊếŧ.

  

Thành thật mà nói, y không có cuộc sống học tập mà một người bình thường nên có

  

Nhưng lần này, y có thể là bạn học của Lạc Bạch.

   

Lạc Bạch: "Vậy thì, xem chúng ta có thể học cùng lớp được không đã."

   

Lệ Diễm nhẹ giọng: "Được."

   

Chắc chắn là có thể.

   

Lạc Bạch liếc nhìn thời gian: "Tôi cúp máy trước, tôi có việc phải làm."

   

Lệ Diễm: "Cậu trước cúp máy."

  

Lạc Bạch do dự vẫn là cúp máy trước.

   

Lệ Diễm sẽ không bao giờ dập máy trước đó là một bài học rút ra sau nhiều cuộc điện thoại.


   

Nếu cậu ta không cúp máy, cuộc gọi có lẽ sẽ kéo dài cả ngày.

   

Đầu bên kia, Lệ Diễm cúp điện thoại, cầm lấy cây súng mà Phó lão gia tử giao cho, khéo léo tháo ra lắp ráp lại.

   

Tốc độ tay rất nhanh, nhìn qua rất chuyên nghiệp.

   

Sau khi lắp ráp xong,  nhắm vào mục tiêu hình người cố định trong trường bắn và bắn liên tục, đặt vào điểm chí mạng của mục tiêu hình người.

  

Phó lão gia tử lắc đầu: "Lực sát thương so ra kém lúc cậu dùng nỏ cung.."

 

  Lệ Diễm đặt súng xuống, đổi súng, không nhìn lại: "Hiện tại, tương lai thế giới hòa bình, ít nhất trên bề mặt. Vũ khí nóng không tiện sử dụng,  nỏ cung hiện đại tính mạnh, độ chuẩn xác cũng cao, im lặng, không có ánh sáng, không có nhiệt cao, không dễ bị phát hiện. "

  

Trong một phạm vi nhất định, cung tên hiện đại được sử dụng rộng rãi hơn súng cầm tay và rất hữu ích cho việc ám sát.


  

Khi thời đại hòa bình đến, và việc sử dụng vũ khí nóng không còn tiện lợi, cung nỏ hiện đại tái xuất trên sàn đấu của lực lượng quân đội và cảnh sát quốc tế.

  

Nó có tính sát thương cực cao, không gây ra vật liệu dễ cháy nổ nên có vai trò rất lớn trong hoạt động chống khủng bố và các hoạt động khác.

 

  Ở Hòa Quốc *2003, có các đơn vị quân đội và công an được trang bị cung tên hiện đại.

[(*) Bản Cv nó là 03 mình tìm hiểu thì nó viết tắt của năm vd 03 là 2003 nên để như vậy]

 

  Phó lão gia tử nghe lời này, hai mắt sáng lên.

  

Ông già thiết huyết này đã dành nửa đời đầu lăn lộn trên chiến trường, và đương nhiên ông hiểu được vai trò quan trọng của cung nỏ trong quân đội.

 

  Về phần tại sao Lệ Diễm lại sử dụng nỏ hiện đại rất thành thạo, đó là bởi vì kiếp trước, nhóm đại lão rất thích săn bắn.
    Mà so với vũ khí nóng, họ càng thích sử dụng nỏ cung tên và các loại vũ khí lạnh khác để săn bắn

    Lạc Bạch thu dọn tất cả những thứ định mang vào ba lô, sau đó bóc một viên kẹo nhét vào miệng.

  Vừa quay đầu lại thì thấy Lạc Lai Bảo đang đứng phía sau nháy mắt, trông thật xấu xa.

  

Lạc Bạch: "Mặt bị rút gân?"

   

Lạc Lai Bảo lập tức kéo dài mặt, té ngã giống như con lừa

    "Bảo ca, anh nói gì thế? Thương tám lắm,biết không?"

    Lạc Lai Bảo đưa tay vỗ vỗ ngực của mình, có lẽ là rất đau lòng.

    Lạc Bạch bóp má Lạc Lai Bảo, đút đường vào miệng bé: "Bé à, cưng mập quá."

    Lạc Lai Bảo nghe vậy không thích, đẩy tay Bảo ca: " Anh lại trốn học, em sẽ mách lẽo mẹ a."

 

Lạc Bạch bình chân như vại "Đi thôi, không biết cả năm nghỉ bao nhiêu kỳ nghỉ, cũng không có chuyện gì xảy ra. Là em trốn học? Hả?"
  

Lạc Lai Bảo đảo mắt nhìn xung quanh, đập ngực bốn năm cái rồi ngã ngồi trên sô pha, hét lên: " Ôi! Em bệnh hỏng mất rồi. Nga, trước mắt có những ngôi sao nhỏ. Chẳng lẽ giông tố cuộc đời đã đến ư? "

    Lạc Bạch giật giật khóe miệng, Lạc Lai Bảo diễn quá tốt rồi, cả nhà cũng không da dày bằng!

  Vừa đi về phía cửa, vừa nói: "Lạc Tiểu Bảo, anh cảng cáo em, hôm nay em ở nhà đừng chạy lung tung, nếu anh về mà không thấy em,hoặc nếu phát hiện em chạy ra ngoài chơi, anh hút chết em! "

    Lạc Lai Bảo chết sững trên sô pha, bất động, bịt tai như không nghe thấy.

 

  Lạc Bạch không nhìn lại: "Nếu như nghe lời, anh sẽ mua kẹo sữa bơ cứng Đại Bạch, mỗi ngày được phép ăn hai cục. Nếu ngươi không nghe lời, anh sẽ tặng đứa trẻ nhà bên cạnh! "

 

  Lạc Lai Bảo nhảy dựng lên, giơ hai tay thề: "em ngoan ngoãn! Không cho ở bên cạnh, ăn thêm , hắn béo quá đi không nổi!"
    Trả đũa, nghiệp vụ thuần thục.

    Lạc Bạch xuyên qua khe cửa, giơ ngón trỏ lên cách không chỉ điểm điểm Lạc Lai Bảo, sau đó đóng sập cửa lại một tiếng 'rầm'.

    Xách ba lô lên xe vào trung tâm thành phố, đổi xe đến cửa đại học Trường Kinh.

    Đại học Trường Kinh rộng lớn, người gác cửa cũng khá có lương tâm, vừa nhìn thấy Lạc Bạch liền ngăn lại: "Xin lỗi, không cho người ngoài vào trong trường."

  

Nếu là bình thường, một đứa trẻ như Lạc Bạch có thể vào rất đơn giản, cậu cũng không phải là một thanh niên nhàn rỗi không tốt trong xã hội.

   

Nhưng bây giờ thì khác, gần đây trường đã có những động thái lớn, nhiều đại nhân vật đã đến nên phương diện an ninh càng được tăng cường.

   

Lạc Bạch cười hỏi: " Gia gia con là giáo sư thỉnh giảng tại trường học, con muốn tìm ông ấy."
  

Người nhà của giáo sư.

    Người gác cửa dịu lại vẻ mặt và nói với cậu ta, "Giáo sư nào? Tôi sẽ gọi và hỏi."

    Lạc Bạch: "La, họ là La, cứ hỏi đi ạ."

    Người gác cửa gọi điện cho Văn phòng học vụ để hỏi, nhưng câu trả lời là không, người gác cửa không thể cho Lạc Bạch vào.

    Lạc Bạch: "Ừm, để con nói cho chú một số, có thể gọi điện thoại xem."

    Người gác cửa: "Vậy được, đừng có gấp a."."

    Hắn vừa bấm số mà Lạc Bạch nói, đầu bên kia đã kết nối, câu đầu tiên là: "Căn cứ bồi dưỡng trọng điểm Thành phố Trường Kinh, xin chào, ngài là ai?"

    Tê ——! !

   Gác cổng hít vào ngụm khí lạnh, căn cứ bồi dưỡng phòng thí nghiệm trọng điểm thành phố Trường Kinh này nằm trong đại học Trường Kinh, văn kiện phê duyệt vừa được ban hành hai ngày trước, là một sự kiện rất quan trọng.
    Chính vì lẽ đó mà thời gian gần đây trường có rất nhiều lãnh đạo.

    Cuộc gọi trực tiếp đến nơi tập trung của các lãnh đạo, người gác cửa thực sự hoảng sợ.

    Hắn ta lắp bắp nói: "Có một đứa trẻ ở ngoài cửa. Nghe nói là cháu của La giáo sư. Tôi muốn hỏi có phải không?"

    Người trả lời điện thoại cũng hơi bối rối.

    Họ La? Đó không phải là La lão sao?

Các cháu trai của La lão đều ngoài hai mươi tuổi và đang du học ở nước ngoài.

    Đây là có kẻ rắp tâm lừa đảo đi.

    Đang định cự tuyệt thì La lão gia đi qua gõ bàn: "Điện thoại cho ta."

    La lão gia nghe điện thoại, ân cần hỏi: "Đứa nhỏ ở đằng kia tên là Lạc Bạch?"

    Người gác cửa hỏi tên Lạc Bạch, nhận được một câu trả lời khẳng định và để cậu đi vào.

    Cơ sơ phòng thí nghiệm bồi dưỡng trọng điểm nơi La lão  tọa lạc có rất nhiều nghiên cứu sinh và nghiên cứu sinh thực tập, già trẻ lớn bé, điểm chung duy nhất là tài năng của họ.
    Cơ sở đào tạo phòng thí nghiệm chủ chốt của họ là chiêu mộ nhân tài từ mọi tầng lớp xã hội, không phân biệt tuổi tác, giới tính và khu vực, chiêu mộ nhân tài khá táo bạo và sáng tạo trong việc chiêu mộ số lượng lớn thanh niên.

    Nguyên nhân chính là bởi vì Lạc Bạch, Lạc Bạch tuy còn nhỏ nhưng đã có trí tuệ và tài năng không thua gì người lớn.

    Điều này cho phép họ nhìn thấy một khả năng khác, tài hoa bất chấp tuổi tác

    Tất nhiên, chính những giáo sư già mới đóng vai trò chủ đạo trong căn cứ phòng thí nghiệm, và những thí nghiệm trong quá khứ của họ là một kho tàng quý giá mà những người trẻ tuổi không thể không nhìn thấy.

    La trưởng lão sai người dẫn Lạc Bạch đến phòng thí nghiệm trọng điểm  của đại học Trường Kinh, một số ít người biết chuyện bên trong của chủng lý tưởng vi khuẩn gốc đều đi theo để làm quen với tiểu thiên tài Bảo ca.
    Và họ cũng nói với trợ lý, đồ đệ, nói chuyện trước mặt bọn họ hàng ngày về một thiên tài trẻ tuổi đã đưa ra ý tưởng vi khuẩn gốc.

    Cho nên một tới mười, mười tới trăm, trên cơ bản, người trong căn cứ bồi dưỡng hầu như đều biết có một người như vậy Bảo ca.

   Dìu già dắt trẻ, xùm lại hóng hớt.

    Khi nhìn thấy Lạc Bạch, trông như một thiếu niên, tuấn tú lại đặc biệt nhu thuận, bọn họ đều không khỏi kinh ngạc

    Tóm lại, rất hoan nghênh.

    Lạc Bạch dừng lại nhìn đám người, lập tức cảm thấy mình giống như hẩu tử. ( Bé khỉ)

    Im lặng vài giây, điều chỉnh trạng thái, bật chế độ Bảo ca phúc vận thiên tài , nở một nụ cười, tỏa ra ánh sáng

    "...đáng yêu quá."

    "Cảm thấy như con trai tương lai của tôi."

    "Đơn giản là ... mẫu con trai trong mơ của tôi."
    La lão có chút lo lắng khi nhìn thấy điều này.

    Trạng thái này của Lạc Bạch , giống đến đào góc tường.

    Lạc Bạch: "La lão, đã lâu không gặp."

    La  lão chào hỏi Lạc Bạch: "Vào phòng của ta nói chuyện, bọn họ ở đây xây một cái sảnh . Thường thường là nơi bàn bạc chuyện, cũng khá hữu dụng."

    Lạc Bạch: "Ngài sẽ không giới thiệu con với người khác sao?"

    La lão vội vàng phất tay: "Lại nói, lại nói."

    Cảm giác càng giống là đến đào góc tường.

( Tôi tra cứu với đọc truyện cũng thấy cái này. thì nó có ý nghĩa như là ' Trộm, cứop' cượp chồng nè, cướp vợ nè

Câu nói tiếng lão Vương nhà cách vách dám đào góc tường nhà tôi)

    La lão gia rất cảnh giác, vẫy những người khác đi, mang theo Lạc Bạch vào trong phòng nghỉ

    Ông ta nhìn cậu chằm chằm và nói: “Đến đây, khẳng định lại có tính toán, nói một chút."
    Lạc Bạch cũng nhìn chằm chằm: "Làm sao có thể? Bảo ca không phải loại người như vậy. Cháu chỉ là tới xem đề nghị về chủng lý tưởng có tiến triển không."

    La lão: “Không nhanh như vậy, căn cứ còn đang xây dựng, trong nước chúng ta một số thiết bị cũng không có, đành phải đặt hàng từ nước ngoài.”

Lão lắc đầu: “Lại phải bị hố..”

    Lạc Bạch: "Tự mình nghiên cứu đi."

 

  La lão: "Không dễ dàng."

    Nghĩ cũng phải, hiện tại Hoa Quốc thế nhỏ, ai cũng có thể khi dễ một chút.

    Tại thời điểm này, các doanh nghiệp tư nhân chưa phát triển và các doanh nghiệp nhà nước cũng không tốt lắm, và hầu hết các thiết bị tinh vi phải mua từ nước ngoài.

    Không chỉ tốn kém mà còn đề phòng bị lừa đảo.

    Đôi khi các bản vẽ từng phần được đưa ra, và mô hình hoàn chỉnh thực tế là một số máy móc thường không thực dụng
    Ví dụ, khi mua một dụng cụ y tế tinh vi, cuối cùng bên kia có thể giao máy may thành phẩm.

   Họ đã bỏ ra một số tiền lớn để mua những thứ không thiết thực, và  phải tự mình gánh vác.

    Chỉ có thể trách chính mình nhìn không thấu, ký hợp đồng liền nhảy xuống hố, đau đớn không nói ra được.

    Tuy nhiên, tình trạng này sẽ không kéo dài mãi.

   Lạc Bạch: "Không bao lâu nữa Hoa Quốc sẽ phát triển đến mức không ai dám khinh thường."***

   La lão: "Ta sẽ sống đến lúc đó a."

   Một già một trẻ nhìn nhau cười, lại phát hiện đối phương ôn nhu hướng về phía mình.

    Lạc Bạch nhanh chóng đưa ra đề nghị trong khi sự thông cảm dành cho nhau vẫn còn đó: "Cháu thấy ở đây các vị kia có rất nhiều tài lẻ, các công trình nghiên cứu phân chia, kinh phí nghiên cứu chắc cũng không đủ đâu. Nếu cứ thế này, nó sẽ không đi xa, phải có một cách để kiếm tiền. "
    La lão nụ cười biến mất: " Cứ nói thẳng , đừng quanh co lòng vòng."

    Lạc Bạch: "Cháu có thể có tâm nhãn gì trong đầu ? Cháu đang suy nghĩ về tương lai của căn cứ bằng cả trái tim và tâm hồn của mình đó, cháu xem xét, mọi người có thể nghĩ về các sản phẩm công nghệ cao khi có thời gian, đưa sản phẩm công nghệ cao vào nông nghiệp, nâng cao trình độ nông nghiệp nước ta, tiến tới nền nông nghiệp hiện đại, tiến kịp thế giới ... à không, phải đi đầu thế giới. "

    La lão sắc mặt co quắp, không làm được gì.

    Lạc Bạch tiếp tục nói: "Lấy vài chiếc drone để bảo vệ thực vật, phun thuốc, hạt giống ..Ngài biết về drone a? Nhật Bản Không phải chỉ dùng drone cho nông nghiệp thôi sao? Hay là chúng ta sẽ làm toàn bộ."

    "Ngoài ra còn có các thiết bị nông nghiệp như tưới cơ học, làm cỏ xới đất, máy gieo hạt, v.v."
   "Cậu coi những người nghiên cứu ở đây đều là kỹ sư cơ khí nông nghiệp?"

    "Thuận tay nha."

    Mọi người đều làm trong lĩnh vực nông nghiệp, cái gì là nghiên cứu không phải là nghiên cứu.

    "Đều là tài năng của thực vật học, sinh vật học!"

    "Vậy cũng phải ăn cơm. Tốt a tốt a, cháu suy nghĩ chính là có nhiều môn tay nghề ăn ngon cơm như thế, bình thường không có việc gì chơi đùa một hai kiện máy mocd. Nhân viên ngoài biên chế nha, rảnh rỗi lắm. ."

  " Ăn cơm no sau khi tan việc không có việc gì chọc chọc làm làm một hai kiện máy móc nông nghiệp. Để cho hợp tác xã của chúng cháu bán đi và có phần lợi lớn cùng chia ra a. "

   Đây là ông ngoại Lạc Bạch cậu cho ra đến linh cảm, bây giờ nhóm người này đều tài giỏi!

    Khắc khổ chịu được vất vả, thích học tập.
     Nếu là không hợp tác, Lạc Bạch không nỡ, tâm sẽ đau nhức.

   .Lãng phí nhân tài, lãng phí tài nguyên, phí phạm của trời cái loại này - ôi đau quá!.

    La lão thật sự không tức giận, chỉ là không nhịn được muốn khiêu chiến Lạc Bạch.

    Đứa trẻ này quá trưởng thành, quá giảo hoạt, quá tự luyến!

    Nhịn không được liền nghĩ ép một chút tự luyến khí diễm.

    Thực ra ban đầu ông cũng lo lắng về vấn đề này.

    Các dự án cơ sở trồng trọt thử nghiệm hiện tại không thể đưa ra quá nhiều, và kinh phí cũng không đủ, hầu hết mọi người không thể thực sự có được dự án nghiên cứu .

    Đề xuất của Lạc Bạch không chỉ giải quyết vấn đề dự án, mà còn giải quyết vấn đề kinh phí, giải quyết triệt để nhu cầu cấp thiết của phòng thí nghiệm.

    Ông tự hỏi, Lạc Bạch làm sao lại có đầu óc như vậy?
    Đủ thông minh để khiến mọi người nhịn không được yêu thích, phòng bị không nỗi, còn tâm phục khẩu phục.

   "Ta nói chuyện không tính toán, chính cậu đi thuyết phục bọn họ."

 

  Nhà nghiên cứu là người lập dị, nhưng không giống ông dễ nói chuyện vậy đâu.

   Nếu Lạc Bạch không được , cầu xin lãi, có thể lão sẵn sàng giúp đỡ nếu tâm trạng tốt.

    Phải nói, La lão cả bó tuổi rồi, mà còn ngạo kiều.

   Chắc hẳn mọi người từ trung niên trở lên đều có một 'tiểu bảo bảo' ngạo kiều trong lòng.

    Với động tác 'OK', Lạc Bạch đứng dậy, mở cửa bước nhanh sang một bên, một nhóm người tràn vào.

 

  Phía trước là một vị giáo sư trung niên, không vui giũ bỏ đám người phía sau, sữa sang lại quần áo: "Tại sao lại đẩy tôi? Cậu không thể cứ đứng ở nơi đó sao? Quần áo đều lộn xộn."
    "Đẩy cái gì? Người cùng thật là cả đống tuổi rồi. Sao lại tò mò như vậy."

    "Ối giời ! Lưng tê eo mỏi. Lúc nãy tôi nói rồi,  vào nghe luôn đi, cần chi nghe trộm."

    "Tê - tiểu Hứa, đến giúp thầy ấn ấn bat vai."

   Này nhóm giáo sư rất tự nhiên, bọn họ khi tìm được địa điểm ngồi xuống, hoàn toàn không có coi trọng việc nghe trộm.

    Quay đầu lại, ông vẫy tay với Lạc Bạch: "Đề nghị của cậu, nói chi tiết cho chúng tôi."

    Nghe đến đây là có chủ ý.

    Lạc Bạch mỉm cười, từ trong ba lô lấy ra một tờ giấy dày cộp, phân phát cho mọi người có mặt.

    "Xem thêm, nếu các ngài đồng ý, chúng tôi sẽ ký hợp đồng ngay lúc đó. Ngài có thể thoải mái giao thành phẩm cho HTX chúng tôi, chúng tôi sẽ tìm xưởng sản xuất và thị trường cho các vị. Ngài chỉ cần đợi tiền hoa hồng . "
    "Khi có nhiều dự án trong cơ sở thử nghiệm, ngài có thể tự nghiên cứu. Khi có ít dự án, có thể nghiên cứu trong lĩnh vực này. Tổ chức hợp tác của chúng tôi giúp bạn đăng ký bằng sáng chế, với điều kiện ngài phải bàn giao thành phẩm cho  hợp tác xã của chúng tôi. "

    Đám người đều khá cao hứng, La lão gia quay đầu làm bộ như không thấy, mấy vị giáo chủ gia sư vỗ đùi tán thành.

 

  Lạc Bạch lấy ra một xấp hợp đồng dày cộp, cười nói: "Đừng vội ký, tất cả các vị cầm về xem một chút. Cảm thấy có thể ký, thì lần sau tôi quay lại thu về." "

 

  Vì thế mọi người càng vì an tâm, hàn huyên sau một lúc, cầm hợp đồng trở về nghiên cứu.

Từ đầu tới đuôi, cư nhiên quên dò hỏi tiền chia hoa hồng sẽ có bao nhiêu.

    Cũng may, kế hoạch hợp đồng kỹ càng tỉ mỉ viết rõ, ít nhất tuyệt đối là con số làm người ta động tâm.
    Lạc Bạch cười ha hả tiễn đi những người khác, quay đầu thấy La lão.

    La lão tức giận hỏi hắn: "Hợp tác xã của cậu thành lập khi nào?"

    Lạc Bạch: "Đang xây dựng."

    Không có, còn đang được xây dựng?

    La lão: "Vậy cậu đối với bọn họ là nói dối?"

    “Không phải nói dối.” Lạc Bạch nghiêm nghị nói: “Hợp tác xã của chúng tôi, sẽ không bao giờ thất bại!

   Tất cả các mục đích là vì thành lập hợp tác xã.

    Từ dòng lý tưởng ban đầu, việc đề xuất cơ sở thực nghiệm, đến việc chuẩn bị nguồn vốn ngoại hối ở Hương Cảng, cũng như siêu thị hiện nay, việc phát minh ra máy móc thiết bị nông nghiệp, tất cả đều là những bước chuẩn bị cho việc thành lập HTX.

    Sự phát triển và lớn mạnh của HTX là chuẩn bị cho sự phát triển nông nghiệp hiện đại của Hoa Quốc trong tương lai.
    Trong mọi việc Lạc Bạch làm đều có sự cân nhắc của cậu.

Mọi quyết định đều có tác dụng không thể lay chuyển được.

    Thị trường, thiết bị, vốn và nhà máy chế biến.

 

  Về nhà máy chế biến, bọn họ vẫn cần Chu Vĩnh Lợi chuẩn bị.

    Bảo ca cho rằng không phải chuyện đùa khi độc chiếm ít nhất một nửa thị trường nông sản Hoa Quốc, thậm chí chiếm một chỗ đứng trên thị trường nông sản quốc tế.

    Tham vọng của cậu ấy là có thật, và không hề che giấu nó từ đầu đến cuối và luôn nỗ lực vì nó mà không hề dao động.

    La lão gia: "Hoa quốc nếu có thêm mấy đứa trẻ như ngươi thì thật là kinh khủng."

    Lạc Bạch cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, từ trong ba lô lấy ra một văn kiện trống khác.

    Khi La lão nhìn thấy điều này, ông đã có một phản ứng ngược, giống như hội chứng PTSD.
    "Cậu muốn gì?"

    Lạc Bạch: "Không, lần này cháu không cần ông giúp, cháu chỉ muốn tìm Hiệu trưởng đại học Trường Kinh, nhờ ông ấy xem cháu viết tài liệu trợ giảng cấp ba này tốt như thế nào, có thể xin bản quyền không. Có thể làm một phiên bản để Văn Giáo Cục sử dụng nó và biến nó thành một công cụ hỗ trợ giảng dạy cho thành phố Trường Kinh được không? "

    " Con người nha, nếu có một chút  mộng tưởng, cuộc sống sẽ thật tươi đẹp, phải không?"

    La lão mặt co rút một lần nữa.

   Người khác nhiều lắm là ở trong mơ ngẫm lại, cậu là hành động ngay khi có giấc mơ!

    Có xấu hổ hay không a ngươi?

    Có thể bớt nhảm nhí hơn được không?

    La lão: "... Buổi trưa có cùng Hà hiệu trưởng tổ chức tiệc tối, cậu có thể cùng đi."

    Tâm thật mệt mỏi.
    Người tuổi trẻ bây giờ, xuất sắc đến khó chịu.

   Lạc Bạch: "Cám ơn La lão gia, mấy ngày trước cháu đi Hương Cảng có được một bức điêu khắc gỗ nghệ thuật độc đáo. Cháu nghĩ chúng ta nghệ thuật giống nhau. Ngày mai cháu sẽ gửi cho ngài, ngài nhất định phải thích."

 

  Ài, yêu thích của thanh niên mấy người, một lão già như, hắn làm sao có thể thích? !

   Sau đó, một ngày nọ, La lão nhận được bức tranh khắc gỗ độc đáo và nghệ thuật này, ông vô cùng sửng sốt, muốn bay đến Hương Cảng để gặp vị lương y già kinh tài tuyệt diễm của Trung Quốc.

    Vì vậy, là viện sĩ của Nông Khoa Viện,lại cùng chung chí hướng, thẩm mỹ ở một số phương diện quả thực rất giống nhau. 🤣

( Cho nên không phải là bức tranh đó có thực sự đẹp hay xấu. Quan trọng là qua con mắt thẩm mĩ của người như thế nào nữa cơ.)
•••••••••••••••••••••truyenwk.com ------------

    Thị Nhất Trung.

   Lưu Xuân Hòa gọi Lạc Kim vào phòng làm việc của mình, thuận miệng hiếm thấy hỏi: "Lạc Kim, cô hỏi em, em lấy tài liệu trợ giảng này ở đâu?"

    Lạc Kim cau mày khi nhìn thấy nó: "Lưu chủ nhiệm, tại sao tài liệu trợ giảng của em lại ở đây?"

   

   

Lưu Xuân Hòa: "Lúc giao bài, em vô tình bỏ vào và đưa vào, cô nhìn thấy ý tưởng hay, nhưng trên đó không có chữ ký của tác giả ... Cô tò mò muốn hỏi."

    Tài liệu hỗ trợ giảng dạy này chỉ là tờ giấy trắng trừ chữ, và nó khác xa so với bài tập về nhà, kẹp vô tới ?

    Ngay cả khi chúng vô tình kẹp vào, chẳng lẽ lớp trưởng không phát hiện ra sao?

Lạc Kim có đầu óc tỉnh táo, không ngu đến mức trực tiếp vạch trần những lời nói dối của Lưu Xuân Hòa, cô thẳng thắn nói: " Thân thích biên soạn để giúp em nâng cao thành tích học tập"
    Lưu Xuân Hòa: "Nha. . . Là như vậy, cô thấy tài liệu trợ giảng này không tồi,  muốn giới thiệu cho công ty in. Nếu tiện thì báo cho thân thích em biết, cô sẽ trao đổi với người đó."

    Lạc Kim: "Người thân của em đi rồi, không ở thành phố Trường Kinh, em cũng không có số liên hệ của hắn. Hắn nói tài liệu trợ giảng này giao cho em, xử lý như thế nào đều theo em."

    Lưu Xuân Hòa vui mừng khôn xiết, phần khó nhất đã được giải quyết, còn lại Lạc Kim một tiểu cô nương, dễ giải quyết a.

    Bà ta cũng hỏi thăm, Lạc Kim, Lạc Ngân là hai chị em, đều ở Tây Lĩnh thôn, phụ thân là thôn trưởng nhỏ, ngoài ra không có gì khác.

    Phần giải quyết quyền tác giả của tài liệu giảng dạy, chẳng phải rất dễ dàng

    Lưu Xuân Hòa lại càng dễ chịu hơn: "Vậy cứ như thế, em còn muốn giới thiệu tài liệu trợ giảng cho nhà in, nếu được thì cô giúp em quyết định giá, em sẽ được 1000 tệ. "
    Lạc Kim giả bộ kinh ngạc: "Một ngàn ?! Thật sao?"

    Cô hừ lạnh trong lòng, thực xin lỗi, cô ấy đã nhìn thấy 300.000

    Muốn mua trí tuệ của Bảo ca và Nhị muội của chị đây với giá một ngàn?

    Thao! tưởng bà đây thiểu năng hả !!

    Lưu Xuân Hòa: "Đúng vậy, nếu có thêm một ít tư liệu, chẳng hạn như cả chín môn, cô sẽ cho em 10 vạn kim tệ."

    10.000 tệ, ở nông thôn là nhà giàu rồi!

    Lạc Kim, một cô gái nhỏ chưa từng nhìn thấy thế giới, không nên sợ chết khϊếp sao?

    Gia đình cô cũng quay lưng lại với hoàng thổ nên có lẽ cô không bao giờ nghĩ rằng một tài liệu giảng dạy như vậy lại có thể bán được với giá 10.000 nhân dân tệ.

    Lưu Xuân Hòa trong lòng đắc ý,  đối với những người nông thôn nhà quê như Lạc Kim rất xem thường.

    Bà ta là là giáo viên không có phẩm đức,  có thể trở thành chủ nhiệm của Nhất Trung, chủ yếu là nhờ vị trí của chồng bà ta ở Văn Giáo Cục.
   

Hiệu trưởng cho bà chút mặt mũi, hiệu phó lại cùng bà ta có chút giao dịch vãng lai, nếu không thì đã bị đuổi khỏi trường từ lâu

 

  Dù là Lạc Ngân là một học sinh giỏi được thầy hiệu trưởng rất quý trọng.

   

Trong mắt Lưu Xuân Hòa, thù  cô chính là cú vấp khiến con gái cô không có cơ hội bước đi trong tương lai.

   

Lạc Kim co rúm lại lấy bả vai, lúng ta lúng túng nói ra: "em, em phải về nhà nói chuyện với ba mẹ..."

  

Chậc chậc, hèn nhát, không có tiền đồ, lại còn không biết nắm bắt được cơ hội đang ở trước mắt.

   

Lưu Xuân Hòa tỏ ra khó chịu với cô nhưng  vẫn nhẹ nhàng nói: "Vậy thì em về nói với bố mẹ đi, phải quyết định sớm, chần chừ lâu quá, nhà in đằng kia không chào đón đâu. Cô không thể giúp gì cho em nữa. "

   

Lạc Kim lại gật gật đầu, trong lòng thầm mắng.
  

Quay lại tìm Lạc Ngân và nói về việc này.

   

"Bả nghĩ chị là thiểu năng chắc  ,  nói những điều tốt đẹp bằng miệng, mà nhìn chị với ánh mắt ghê tởm. Làm như không biết rằng hai lần trước, điểm của chị là một trong những điểm tốt nhất, là bả trong tối nói chị gian lận a. "

  Lạc Ngân nhẹ giọng nói: " chị không đáp ứng là đúng. Giá trị của chín môn tài liệu trợ giảng gấp ngàn lần vạn kim tệ. Hơn nữa, loại người như Lưu Xuân Hòa, đoán chừng liền cái này một vạn tệ cũng sẽ giấu xuống không cho. "

   

Lạc Kim không thể tin được: "Không thể nào?"

 

  Lạc Ngân: "Tại sao không? Chỉ cần lấy tài liệu giảng dạy, sao chép và nói với chị là nhà in không muốn. "

"Chúng ta không có chữ ký, không có bằng chứng, thậm chí cả 'tác giả' cũng không thấy. Bà ta nói mình biên soạn, chúng ta có thể làm gì? "
"Nếu nhẫn tâm hơn một chút và trực tiếp đăng ký giấy chứng nhận bản quyền, bà ấy hoàn toàn có thể trở thành tác giả chính của tài liệu trợ giảng đó."

   

Lạc Kim: " Xấu xa đến dạng này?"

   

Lạc Ngân cười: "Chuyện này em sẽ nói với Đại Bảo."

  

*Drone nông nghiệp hay UAV nông nghiệp là thiết bị bay không người lái sử dụng trong canh tác nhằm giám sát sự tăng trưởng của cây trồng giúp cho tìm biện pháp chăm bón để tăng sản lượng.

*PTSD

Post Traumatic Stress Disorder (PTSD – hậu chấn thương tâm lý, rối loạn căng thẳng) là một chứng bệnh dạng lo âu, hoảng sợ, kinh hoàng, thường xảy ra sau khi người bệnh chứng kiến/ trải nghiệm bất kỳ sự kiện gì làm tổn thương tâm lý.

***

Chương này có vài câu gây khá khó chịu nhưng đây là tiểu thuyết TQ tác giả cũng là ng TQ, xin cảm thông
Nay 5k lận ó bất lực_ing🤧


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.